Câu Hỏi Này Nằm Ngoài Đề Cương

Chương 87




[Hầu Tuấn]: …Tắm gì cơ?

[Viên Tự Cường]: Thì là tắm đó.

Hầu Tuấn đờ người, cậu ta xóa mấy dòng lảm nhảm trong khung chat đã đánh ra, thầm nghĩ đương nhiên chỉ là tắm thôi, nhưng mà sao những chuyện thế này học thần lại biết rõ thế cơ chứ?

[Đàm Khải]: Chẳng lẽ hai người đang ở chung một chỗ à??

Nói ở chung một chỗ cũng không sai.

Yêu sớm thật sự là một tâm trạng rất phức tạp, hận không thể để tất cả mọi người đều biết, lại muốn che giấu đối phương.

Hứa Thịnh đánh chữ: Thì đang kỳ nghỉ, cậu ấy ở nhà tôi, bạn cùng bàn giao lưu tình cảm, có vấn đề gì sao?

Nhóm lớp yên lặng.

[Hầu Tuấn]: …

[Đàm Khải]: …

[Viên Tự Cường]: …

Cuối cùng vẫn là lớp trưởng chuyên gia đón gió to sóng lớn lên tiếng làm dịu bầu không khí: Không sao hết, tôi cũng thường xuyên đến nhà Khải Tử vào kỳ nghỉ mà, đúng không Khải Tử?

[Đàm Khải]: Ông điêu vừa thôi, tôi có bao giờ tắm ngay trước mặt ông đâu.

Lúc Thiệu Trạm tắm xong đi ra, đề tài này đã không còn được nhắc đến nữa, thấy Hứa Thịnh cầm điện thoại di động của mình, ngón tay không dừng: “Đang chat với ai thế?”

Hứa Thịnh: “Nhóm lớp, con khỉ hỏi mọi người có lên chơi game không.”

Thiệu Trạm vừa lau tóc vừa mở nhóm lớp ra, thấy câu “giao lưu tình cảm” thì khựng lại vài giây, sau đó cả nhóm lớp đều thấy cái biệt hiệu ngắn gọn ‘S’ của Hứa Thịnh nhảy ra.

[S]: Không chơi, có việc.

Hầu Tuấn không nhịn được, biết thừa lời này mà nói ra là không tốt, có khi còn gây ra bạo kích nhưng vẫn hỏi: Cậu có việc gì thế?

Tắm xong rồi, sao lại không rảnh chứ…

[S]: Bận giao lưu tình cảm.

Thiệu Trạm vừa nhắn xong, Hứa Thịnh “đệt” một tiếng, ngẩng đầu khỏi màn hình điện thoại, trong tay vẫn đang cầm đũa. Vừa rồi cậu lén lút lên tiếng trong nhóm lớp, không ngờ Thiệu Trạm cũng làm loạn với cậu: “Thế mà cậu cũng dám nhắn.”

“Nói thật mà”, Thiệu Trạm nói, “Sao lại không thể nhắn?”

Ngay cả hai câu này nghe cũng vô cùng mập mờ.

Mặc dù trong nhóm lớp không hề kiêng nể gì cũng hùa theo đùa bọn họ “Hai người có việc ư?“, “Giao lưu tình cảm gì mà cần tắm xong mới giao lưu?“, nhưng mà chút đùa giỡn này rất nhanh đã đổi sang đề tài khác.

Đề tài tán gẫu chuyển từ lập tổ đội chơi game đến tụ tập trong kỳ nghỉ.

[Hầu Tuấn]: Tôi vừa mới hỏi qua lão Mạnh, thành tích của chúng ta chậm nhất là cuối tuần sẽ có. Chúng ta có thể hưởng thụ cuộc sống tiêu sái ở nhân gian không lâu nữa đâu, hay là cuối tuần làm một bữa đi?

Kỳ nghỉ chỉ có mười mấy ngày, tất cả mọi người đều biết một khi tựu trường, nghênh đón bọn họ chính là địa ngục kiểu mẫu, dựa theo phương pháp giáo dục bao nhiêu năm qua của Lâm Giang, tất cả các tiết học trong học kỳ tới của lớp 11 đều sẽ kết thúc trong vòng một tháng, sau đó lập tức bước vào kỳ ôn tập tổng hợp thi Đại học vòng thứ nhất.

Một khi bước vào đợt ôn tập tổng hợp khuôn mẫu, cứ một vòng nối tiếp một vòng, sẽ không còn cơ hội để thư giản thả lỏng nữa.

[Khưu Thu]: Có thể nhá, tôi không thành vấn đề, chúng ta đi đâu chơi đi. Tôi sẽ cố gắng làm xong bài tập sớm.

[Hầu Tuấn]: @Hứa Thịnh, @ThiệuTrạmHai người chắc chắn phải đi đấy, cho dù hai người có nằm bẹp dí ở nhà giao lưu tình cảm cũng không thể ăn mảnh thế được.

Đương nhiên chuyện này không thành vấn đề, Hứa Thịnh bằng lòng ra ngoài chơi. Thiệu Trạm thì không có lựa chọn nào khác, nếu như cậu muốn thì vẫn có thể làm thêm vài bộ bài thi, nhưng mà tình huống trước mắt so với ở nhà đợi thì đi ra ngoài với Hứa Thịnh vẫn tốt hơn.

Hai người cùng trả lời: Được.

Lúc Thiệu Trạm tới chưa từng nghĩ đến việc sẽ ở lại, đương nhiên cũng không mang theo quần áo. Bộ quần áo trên người này là vừa lấy ra từ phòng ngủ, Hứa Thịnh ngồi bên cạnh nhìn bộ quần áo của Thiệu Trạm mặc trên người mình, vẫn không thấy quen lắm: “Cổ áo cậu có thể kéo lên tí nữa không?”

Trước đây cậu có mặc…để lộ thế à?

Thiệu Trạm cúi đầu nhìn, bày tỏ không còn cách nào cả: “Cậu gầy quá.”

“Eo cũng nhỏ, mặc cả bộ quần áo thế nào cũng thấy dáng người gầy như vậy, nhưng mà chân lại rất dài.”

Trước khi hoán đổi vào cơ thể Hứa Thịnh, Thiệu Trạm cũng đã từng sờ qua, mà sau khi hoán đổi thì lại càng là “đương sự” có thể tùy tiện sờ nhất, là người có quyền lên tiếng nhất.

Hứa Thịnh bị cậu nói mặt đỏ tới tận mang tai.

“Tai cậu rất nhạy cảm, lúc đến gần nói chuyện rất dễ đỏ lên, eo cũng rất nhạy cảm, vừa rồi tắm xong vừa chạm một chút đã…”

Hứa Thịnh đứng bật dậy: “Tôi đi tắm.”

Thiệu Trạm cách cánh cửa phòng tắm, nghe tiếng nước chảy bên trong, lạnh lùng nói: “Không phải muốn giao lưu tình cảm sao?”

“…”

Hứa Thịnh mở vòi hoa sen, không muốn nghe những gì cậu ấy kể trong lúc tắm, những gì đã nhìn thấy, “Cậu im miệng đi.”

Kế hoạch ban đầu tối nay của Hứa Thịnh đó là làm hai bộ bài thi cho tốt, vậy mà hôm nay bị em họ dày vò nửa ngày, tế bão não ngưng hoạt động, không nghĩ đến chuyện động đến bài tập nào nữa. Cộng thêm tối nay Thiệu Trạm ở đây, vì vậy sau khi tắm xong, Hứa Thịnh nằm bò lên bàn học, nhìn đề bài một lúc mới đóng nắp bút vào, đẩy bài tập một cách quả quyết về phía trước: “Không muốn làm đâu.”

Dù sao bạn trai mình cũng là cỗ máy hình người, hai bộ đề chỉ là chuyện nhỏ.

Thiệu Trạm nhìn cậu.

Hứa Thịnh cũng chỉ có lúc nhờ vả người ta mới tình nguyện hi sinh một chút. Bây giờ muốn Thiệu Trạm làm bài tập giúp, cậu rất tự nhiên cong mắt, rõ ràng là muốn làm biếng, kéo dài giọng nói: “Anh ơi, giúp em làm bài tập nhá?”

“Lần sau tắm anh muốn sờ eo hay là chỗ nào cũng được hết.”

Thiệu Trạm không lên tiếng: “…”

Trước đây Hứa Thịnh dùng chiêu này đúng là rất có hiệu quả.

Nhưng mà bây giờ tóc ướt, gương mặt gục xuống bàn lộ ra biểu cảm chính là bản thân cậu, dù Thiệu Trạm biết đó chỉ là vẻ ngoài, người trong thân thể là Hứa Thịnh, thế nhưng mà vẫn khó tránh khỏi có cảm giác quỷ dị đánh vào thị giác.

Hứa Thịnh ở trong thân thể Thiệu Trạm đã lâu, dễ dàng quên mất bây giờ mình là ai, vẫn cứ hành động dựa theo thói quen bình thường.

Sau khi cậu cầu xin xong, nhìn bạn trai im lặng vài giây, không thèm liếc mắt, vô tình trả lời: “Tự làm đi.”

“…”

“Do hoán đổi cơ thể nên mất tác dụng rồi đúng không?”

“Đúng rồi đấy”, Thiệu Trạm nói, “Còn nữa, lần sau đừng nói lời như vậy.”

Fuck.

Cuối cùng Hứa Thịnh chỉ có thể tự làm hai bộ bài thi.

Khi làm xong xuôi thì đã hơn mười một giờ đêm.

Ngủ lại ở nhà bạn trai, chuyện này khiến người ta liên tưởng tới vô số thứ khác. Cùng ở trong một gian phòng, ngủ trên cùng một cái giường, trước đây hai người đã từng trải qua, cái giường trong ký túc xá thật sự quá chật, ngủ chung một chỗ thật sự hành hạ nhau.

Bây giờ có thể ngủ cùng giường, Hứa Thịnh thò tay sang người bên cạnh——-vừa mới bắt đầu, người bên cạnh cũng rất biết phối hợp. Cảnh tối lửa tắt đèn, hai chàng trai dồi dào tinh lực tuổi trẻ, ngón tay Thiệu Trạm chạm phải mái tóc khô một nửa, sau đó trở mình đè lên, bàn tay chống đỡ bên tai người nằm dưới mình.

Bốn mắt nhìn nhau: “…”

Hứa Thịnh không giơ tay lên vòng qua cổ Thiệu Trạm sẵn sàng nghênh đón, Thiệu Trạm cũng không cúi đầu xuống như bình thường, bởi vì nếu kề sát nhau như vậy, bọn họ đều thấy được gương mặt của chính mình.

Ngọn lửa có bùng cháy nóng bỏng đến thế nào cũng sẽ bị dập tắt trong nháy mắt.

Lòng bàn tay quen thuộc nhiệt độ da thịt của đối phương, cổ tay, eo, bất kỳ bộ phận nào hai người cũng nắm rõ trong lòng bàn tay.

Hứa Thịnh: “Cậu ra tay được không?”

Thiệu Trạm: “Cậu bảo gì?”

Hứa Thịnh: “Tôi cảm thấy không quá ổn.”

Một lúc lâu, Hứa Thịnh định thử phát huy trí tưởng tượng: “Hay là nhắm mắt thử một chút?”

Thiệu Trạm: “…”

Vài phút sau.

Trí tưởng tượng phát huy thất bại, hai người duy trì sự lúng túng lại không thể đánh mất khoảng cách cho phải phép mở mắt ra.

Hứa Thịnh nói: “Thôi vậy.”

Rõ ràng người yêu nằm ngay bên cạnh mình, vậy mà sự yêu đương này cứ như mối quan hệ giữa những người xa lạ, chạm cũng không chạm được, muốn đến gần cũng không có cách nào. Khoảng cách xa nhất trên thế giới này chính là mình biến thành bạn trai mình. Hứa Thịnh giơ tay lên che mắt, thở dài trong lòng: Thiệu Trạm như vậy còn chẳng bằng về nhà đợi Hứa Nhã Bình.

Hai người không ngủ được. Bỗng nhiên Hứa Thịnh ngồi dậy, rất muốn làm rõ một vấn đề: “Lần này khi nào đổi trở lại được?”

Thật khó chịu khi rõ ràng ở bên cạnh nhau mà không thể chạm được vào đối phương.

Không biết lúc nào mới đổi trở lại.

Mấy lần trước hai người đã từng suy đoán, thảo luận nguyên nhân “tiếng sấm” đột nhiên xuất hiện. Chỉ là lúc đó dữ liệu có được để phân tích cũng không nhiều, hai người chỉ bận ứng phó với đủ các loại tình huống bất ngờ cũng đã hao phí toàn bộ tinh lực, cho dù thảo luận thế nào kết quả cũng đều là “Không có đáp án”.

Thiệu Trạm không ngủ, cũng đang suy nghĩ chuyện này.

Cứ tiếp tục như vậy không được.

Cứ thường xuyên hoán đổi như vậy, không nói đến không có cách nào gắn bó tình cảm, phía sau còn rất nhiều cuộc thi lớn nhỏ, không giải quyết được sẽ gặp phải rất nhiều phiền toái.

“Tại sao tiếng sấm xuất hiện, thời gian thật sự chỉ là ngẫu nhiên thôi sao? Cũng không thể vô duyên vô cớ ngẫu nhiên tìm người nhằm vào chứ?” Liên kết với cảnh tượng lần đầu tiên hai người gặp nhau, mơ hồ cảm thấy chuyện này không phải không tìm ra được dấu vết nào, “Có cách nào tìm ra được phương pháp giải quyết không?”

Hứa Thịnh nhớ đến một chuyện: “Hôm đó cậu xin nghỉ đi đâu vậy?”

Thiệu Trạm mở mắt ra, trong phòng không bật đèn, trước mặt tối đen, quay trở về ngày có kết quả thi khảo sát đầu năm, cậu đi qua hành lang dài tối tăm không thấy ánh mặt trời, trong tay cầm điện thoại. Đối diện qua cửa sổ thủy tinh là một người đàn ông tóc rất ngắn mặc trang phục tù nhân, gương mặt già nua, thật lâu cậu mới lên tiếng: “Đi thăm ba tôi.”

Thiệu Trạm nói xong, chợt phát hiện ra cậu và Hứa Thịnh không cùng đặt trọng tâm vào thứ rõ ràng nhất: Tiếng sấm.

Trời giông tố, xe cảnh sát ùn ùn kéo đến đưa tin.

…Tiếng sấm.

Thiệu Trạm mơ hồ tóm được một đầu mối, thế nhưng manh mối này không quá rõ ràng.

Nếu như có một chuyện không biết được lý do, vậy phải nhìn vào kết quả về sau của nó.

Mấy lần khác Thiệu Trạm không dám khẳng định, nhưng tiếng sấm ở căn cứ Lục Châu giống như là nhằm vào Dương Thế Uy vậy, tháo gỡ hết quá khứ của cậu đi.

Thiệu Trạm muốn hỏi: Trước đây cậu…nói chính xác là khi trời giông tố, có phải đã xảy ra chuyện gì không?

Nhưng cậu còn chưa hỏi ra lời, nghiêng đầu phát hiện ra Hứa Thịnh đã ngủ.

———–

Mặc dù Hứa Thịnh đã nghĩ đến chuyện Thiệu Trạm sẽ ngủ cùng mình mấy hôm, nhưng mà vẫn nghĩ tốt hơn hết cậu ấy nên quay về.

Đến ngày hôm sau Thiệu Trạm bị Hứa Nhã Bình gọi về, cậu lại không kiềm chế được nhớ cậu ấy.

Nhà của Hứa Thịnh được quét dọn rất ngăn nắp sạch sẽ, lúc Thiệu Trạm trở về, Hứa Nhã Bình vừa lau xong cửa sổ.

“Chơi ở nhà bạn thế nào?” Bình thường Hứa Nhã Bình bận rộn sự nghiệp, cố ý xin được hai ngày nghỉ, nghĩ muốn bù đắp quan hệ hai mẹ con cho tốt, “Mẹ cố ý xin nghỉ hai ngày, chăm sóc con nhiều một chút.”

Thiệu Trạm nghiêm mặt đứng ở cửa, không nghĩ đến khi về nhà lại nhận được “niềm vui ngạc nhiên” đến vậy, rất muốn nói không cần đâu.

Cô vẫn nên tập trung vào sự nghiệp đi.

“Trong quá trình con trưởng thành, mẹ không có nhiều thời gian chăm sóc con. Từ nhỏ con đã theo mẹ đổi chỗ ở khắp nơi, năm học sơ trung còn chuyển trường theo mẹ. Nhưng con vẫn luôn thích ứng rất tốt, biết được nhiều bạn bè.”

Ban đầu Thiệu Trạm cứ nghĩ mình sẽ không thích, nhưng cậu phát hiện ra nghe được những chuyện về Hứa Thịnh khi còn nhỏ từ miệng người khác thật sự rất thú vị.

Thật ra cậu rất tò mò, cậu không biết Hứa Thịnh lớn lên thế nào, đến những đâu, trải qua những gì.

Hứa Nhã Bình nhận ra con trai ngồi đối diện không hề ghét bỏ cuộc đối thoại này, đúng lúc những gì từng trải qua khắc sâu trong trí nhớ của bà, vì vậy lại tiếp tục nói, bà nói liên miên rất nhiều chuyện, cuối cùng tự nhiên nhắc đến: “Từ nhỏ con đã khiến mẹ đỡ lo, trừ chuyện vẽ tranh ra thì——-”

Hứa Nhã Bình vừa nói đến đây thì bỗng nhiên khựng lại.

Thiệu Trạm bắt được hai chữ mấu chốt, cũng nhận ra dường như người phụ nữ này không muốn nhắc đến chuyện này.

Vẽ tranh?Lời editor: Thực sự rất tò mò chân tướng của tiếng sấm và gia cảnh nhà Thiệu Trạm năm xưa.