*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trước đây Hứa Thịnh làm đề thi mẫu, thành tích cũng chỉ từ 100 điểm trở xuống, thi thoảng có một vài lần vượt quá 100, trung bình là 98 điểm.
Lần này có thể thi được 113 điểm, phần lớn phải nhờ vào trình độ đoán đề quá chính xác của Thiệu Trạm, cộng thêm cậu thật sự phát huy không tệ, những câu cơ bản gần như không mất điểm, số lỗi mắc phải cũng rất ít.
Mạnh Quốc Vĩ không biết được một học tra chính hiệu như Hứa Thịnh ngấm ngầm bỏ ra bao nhiêu công sức mới đạt được số điểm này, mặc dù những bài thi môn khác của em học sinh này vẫn tệ vô cùng như bao lần khác nhưng điểm Toán lại đột ngột trội hẳn lên: “Vốn là tuần sau mới công bố kết quả, nhưng thầy thật sự nóng lóng muốn báo tin vui này cho em, lần này em thi vô cùng tốt!”
113 điểm!
Thành thật mà nói đây cũng không phải số điểm khiến người ta phải khiếp sợ, nhưng số điểm này đi bên cạnh hai chữ “Hứa Thịnh” lại đủ khiến người ta kinh ngạc.
Trong mắt các thầy cô, Hứa Thịnh luôn được gắn tag “vừa mới học hành tử tế lại”, “chắc chắn có thiên phú”, tổng hợp hai điều này lại, được 113 điểm là hoàn toàn hợp tình hợp lý.
Đúng lúc ấy thầy giáo Toán học Chu Viễn cũng ở trong phòng làm việc, ông vui vẻ đưa cho Hứa Thịnh một quyển “Đáp án tài liệu giảng dạy môn Toán mới: phần Số học“: “Hứa Thịnh, qua đây! Thầy cho em một quyển tài liệu mới, thưởng khích lệ động viên em nhé.”
Chu Viễn cố ý dùng bút đỏ đề một câu ngay ở trang bìa lót bên trong: Tặng cho hùng sư ngủ say Hứa Thịnh, hi vọng em Hứa Thịnh sau này tiếp tục oai hùng tiến bộ, tiếp tục phát huy thiên phú ở lĩnh vực Toán học của mình!
Hứa Thịnh: “…” Có thể không nhận có được không?
Chu Viễn nhét sách vào trong ngực Hứa Thịnh: “Cầm đi em, đừng có khách sáo với thầy.”
Không có gì có thể sánh được với chuyện học sinh dưới sự dạy dỗ khẩn thiết của mình vượt qua được chính bản thân, thi được thành tích tốt càng là một chuyện nên đắc ý, người gặp chuyện vui thì tinh thần thoải mái, Chu Viễn lại cười nói: “Ha ha ha, xem ra thầy dạy dỗ đúng phương pháp rồi.”
Lúc mới vào Hứa Thịnh còn căng thẳng, nhưng tâm trạng căng thẳng của cậu không biểu hiện ra ngoài, gương mặt thầy Chu hùng hổ dọa người. Cậu đi tới trước bàn làm việc, đồng phục học sinh cũng không cài khuy cho tử tế, không biết làm gì khác ngoài nhận lấy sách của Chu Viễn trong tay, miễn cưỡng nói: “Cảm ơn thầy Chu.”
“Nhưng mà học lệch môn cũng là một vấn đề”, Mạnh Quốc Vĩ thở dài, không vui mừng được bao lâu lại nghĩ đến con đường học tập sau này của “thiên tài lệch môn” nên định hướng thế nào, “Có ưu thế vượt trội là tốt, nhưng điểm số các môn khác cũng không được để quá thấp…”
Hứa Thịnh ở trong phòng làm việc giáo viên tốn hơn mười phút mà ngỡ như dài cả cuộc đời.
Cho đến khi Thiệu Trạm gõ cửa đi vào, mượn cớ “hỏi bài” để kéo đề tài này đi: “Thầy, lần trước bài tập phụ có câu hỏi này, hình như điều kiện có vấn đề.”
Thiệu Trạm tổ lái xong đề tài câu chuyện thì nhìn Hứa Thịnh một cái, Hứa Thịnh hiểu ngay: “Không còn chuyện gì khác, vậy em ra ngoài trước.”
Mạnh Quốc Vĩ bận đọc đề bài, không để ý Hứa Thịnh: “Được, em ra ngoài trước đi.”
Sau khi Hứa Thịnh ra ngoài, qua vài ba phút, Thiệu Trạm mới đi từ phòng làm việc ra.
Hứa Thịnh ngồi trên bậc thang đối diện cửa cầu thang, đặt quyển đáp án tài liệu giảng dạy dưới chân chờ Thiệu Trạm: “Sao cậu lại tới?”
“Sợ bạn trai tôi một đi không trở lại”, Thiệu Trạm nói, “Quyển bên cạnh cậu là gì thế?”
Hứa Thịnh thở dài: “Lão Chu đưa, nói là hi vọng sau này tôi không ngừng cố gắng.”
Thiệu Trạm hời hợt bật cười một tiếng.
Hứa Thịnh nói xong, cũng cảm thấy bản thân bất thường, không nhịn được “đệt” một tiếng, sau đó bật cười.
Cuộc sống của cậu đúng là long trời lở đất.
Thử thách thi giữa kỳ coi như miễn cưỡng vượt qua được, điểm Toán học không tính là quá cao nhưng cũng đủ để ổn định cái danh hiệu “có chút thiên phú” này.
Hứa Thịnh mặc đồng phục rất là tùy ý, xương quai xanh lộ ra hơn nửa, Thiệu Trạm nhìn vài lần không nhịn được đi tới trước bậc thang, cúi người xuống đưa tay cài mấy khuy áo phía trên thay cậu, ngón tay chuyển động, lạnh lùng nói: “Thi không tệ.”
Hứa Thịnh cũng không phản kháng, mặc cho Thiệu Trạm cài khuy áo giúp mình, lúc Thiệu Trạm thu tay lại thì giơ tay lên tóm lấy cổ tay cậu: “Đều là nhờ thầy dạy tốt.”
“Cho nên thầy ơi”, thời điểm Hứa Thịnh gọi thầy, âm cuối lại ngân dài nhỏ giọng, “…Thi tốt có phải được nhiều thưởng động viên hơn không?”
Trên hành lang thi thoảng vẫn có bạn học đi qua, một loạt tiếng bước chân từ xa đến gần từ đầu hành lang bên kia tới, Hứa Thịnh gan lớn, chờ tiếng bước càng ngày càng gần, mãi mới chịu buông tay ra.
Cán bộ lớp nào đó ôm một chồng sách bài tập đi ngang qua.
Đáng tiếc là, thời cơ và địa điểm không thích hợp.
Hai người đành phải về lớp, không khí lớp 7 sôi nổi ngoài ý muốn, từ khi nhắc tới “tụ tập sinh nhật Khưu Thu”, mọi người cũng biến khoảng thời gian áp lực gần đây thành động lực để ăn uống vui chơi, cuối tuần hội ý tổ chức sinh nhật bên ngoài có không ít người tham dự.
Hầu Tuấn ghi tên trên bục giảng, thấy Hứa Thịnh và Thiệu Trạm đi vào, chào hỏi: “Trạm ca, Thịnh ca, hai người có đi không? Tận hưởng lạc thú trước mắt, tuần sau có thành tích rồi mới còn sức để đối diện với cái chết vinh quang.”
Hứa Thịnh có ấn tượng không tệ với Khưu Thu, tiệc ăn mừng hồi đó vừa ăn cơm vừa trò chuyện, cũng rất hợp nhau, cộng thêm cuối tuần có thể ra ngoài chơi còn có ý nghĩa hơn nằm chết dí trong ký túc xá, cậu nói: “Sinh nhật hoa khôi lớp mình hả? Đi chứ.”
Cái từ “hoa khôi lớp” khiến Khưu Thu nở mày nở mặt: “Thịnh ca, tôi cho cậu lời mời đặc biệt, cậu mang người tới là được, không cần mang theo quà cáp.”
Hầu Tuấn: “Cậu thế là không được, sao lại đối xử phân biệt thế?”
Đàm Khải: “Tôi cũng có thể miễn cưỡng gọi thế mà, lương tâm mơ hồ gọi cậu là hoa khôi lớp, hoa khôi lớp ơi, bây giờ gọi còn hữu dụng không?”
Khưu Thu: “Thôi bỏ đi, hai người có gọi là tôi là ba cũng vô dụng.”
Hầu Tuấn lại chuyển hướng sang Thiệu Trạm: “Trạm ca đi không?”
Hứa Thịnh đại diện cho bạn trai lên tiếng: “Cậu ấy đi.”
Tuy nói không cần mang quà cáp nhưng sau khi tan học, một đám nam sinh vẫn ra phố thương mại ngoài trường chọn quà cho Khưu Thu.
Cảnh tượng có hơi kỳ lạ——–Bọn họ chọn một cửa hàng quà tặng được trang trí bằng màu hồng dịu dàng, vừa đi vào cả người không được tự nhiên, chỉ có Hứa Thịnh đã tới đây mấy lần rồi. Hứa Thịnh đứng trong tiệm nhức đầu nói: “Đừng có cái gì màu hồng cũng mua, cũng không phải con nít sáu tuổi. Con khỉ, cậu đặt ngay cái bó hoa bất tử* màu đỏ nhức mắt kia xuống đi.”
Hầu Tuấn: “…Trông khó coi lắm à?”
Thiệu Trạm xem không hiểu những thứ này, suýt chút nữa sang nhà sách bên cạnh mua một bộ đề làm quà tặng cho bạn cùng lớp.
Hứa Thịnh chậm rãi nhắm mắt: “Anh, cho dù có là học thần, anh cũng sẽ bị chủ tiệc đuổi ra ngoài ngay và luôn đó.”
Thiệu Trạm: “…”
Nếu như Khưu Thu ở đây, chắc chắn sẽ vỗ tay vì Hứa Thịnh, Thịnh ca của cô nàng đơn giản chỉ bằng sức một mình đã tăng được gu thẩm mỹ ma quỷ của đám nam sinh thẳng như thép này.
Chủ tiệm quà tặng lại bật cười nhìn mấy chàng trai phấn chấn tinh thần tuổi trẻ vụng về, nhức đầu chọn quà cho bạn học trong tiệm, bọn họ chen chúc ở bên cạnh tủ hàng, nhoài người về phía trước.
Đàm Khải cầm hộp nhạc nói: “Tôi cảm thấy chắc chắn cái này của tôi được, đơn giản mà không giản đơn, lại không mất đi nội hàm xung quanh… Tôi thấy gu thẩm mỹ độc đáo của mình cũng phải 9/10.”
Chủ nhật tuần này bọn họ đều không lên lớp tự học, tập thể “bùng học”, tập hợp ở cổng sau trường học.
Học sinh nội trú cho dù hẹn nhau ra ngoài chơi cũng chỉ có thể hẹn nhau ở gần trường, chỗ ăn chơi ở gần trường có cửa hàng tổng hợp và rạp chiếu bóng cách 500m đi từ cổng sau của trường ra. Sinh nhật Khưu Thu sẽ chọn một tiệm cơm giá cả phải chăng, ăn cơm xong sẽ cùng nhau chọn giữa xem phim và hát karaoke.
Hiếm khi nào được thư giãn, đám người này không thèm mặc đồng phục, đến sớm trước giờ hẹn. Khưu Thu kẹp một chiếc kẹp tóc ngọc trai trên đầu: “Hay là hát nhé? Xem phim ngồi mãi cũng không có ý nghĩa gì, lại còn không tán gẫu được.”
“Tôi cũng vote hát karaoke.”
“Học thần và giáo bá còn chưa đến à?”
“Trạm ca nói bọn họ đến ngay đây.” Hầu Tuấn liếc nhìn khung chat với học thần, vừa dứt lời thì nhân vật chính vừa nhắc tới cũng đến.
Hứa Thịnh không mặc đồng phục là chuyện thường xuyên thấy, từ lúc nhập học đến nay mới bắt đầu mặc đồng phục, nhưng số lần Thiệu Trạm không mặc đồng phục chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Trong trí nhớ của Hầu Tuấn hình như cũng chỉ có một hai lần gì đó, lúc xem phim trong phòng ký túc xá là một lần, ở căn cứ Lục Châu cũng tính vào, nhưng lúc đó không đủ ánh sáng, sau khi tắt đèn trong phòng tối đen như mực, giơ năm ngón tay trước mặt cũng không thấy, vì vậy không hề có ấn tượng sâu sắc.
Nhưng hôm nay không giống thế, trưa chủ nhật, mặt trời đang hừng hực, hai cậu trai đi tới cả người đều mặc đồ đen nhưng khí chất hoàn toàn trái ngược nhau. Một người lạnh lùng, một người lại có vẻ tùy tiện, huênh hoang.
Thiệu Trạm mặc đồng phục vẫn còn có chút “giảng giải hướng dẫn”, lúc này hoàn toàn không còn hình ảnh học sinh giỏi nữa. Đôi mắt chàng trai tựa như viết bốn chữ “Đừng tới gần tôi”, loại khí chất có tính công kích thế này tản mạn ra, khiến cho người ta không dám đến gần.
Dường như tất cả mọi người đều ngẩn người.
…Học thần không mặc đồng phục là như vậy sao?
Sao đi cùng với Hứa Thịnh lại càng giống như kiểu những người có thể “một chọi năm” vậy*.
*Ý muốn nói trông hai người ngầu ngầu nguy hiểm như kiểu có thể đủ sức đấu một chọi năm trong mấy game như Liên minh vinh quang chẳng hạn.
Thiệu Trạm bây giờ trong phút chốc khiến Cao Chí Bác cũng không dám nhận thần tượng của mình.
Hứa Thịnh: “Mấy cậu ngớ người ra làm gì, không đi sao? Đến sớm mới có chỗ tốt.”
“Đi đi đi”, Hầu Tuấn tỉnh hồn, “Chỉ là hôm nay Trạm ca đẹp trai vãi nồi.”
Tiệm cơm mà Khưu Thu chọn rất bình thường, bọn họ cũng không phải tới ăn cơm là chính, cơm nước đơn giản xong thì lén lút bấm thang máy xuống. Cửa thang mở ra, đối diện chính là đại sảnh tiếp khách, xung quanh đều có lối đi đến các phòng bao riêng, biển hiệu “xxxKTV” bày ở trung tâm đại sảnh, còn có những âm thanh xé gan xé ruột truyền tới từ những căn phòng khác———-
Hứa Thịnh có ấn tượng vô cùng đặc biệt với chỗ này, thậm chí với cả cái thang máy lên xuống kia nữa.
Lần trước chỗ xem phim với Thiệu Trạm cũng là ở tầng dưới.
“Mấy vị, rẽ trái bên này, nhân viên phục vụ sẽ dẫn các bạn đi.”
Đám người này vừa vào phòng bao là hóa điên, đóng cửa phòng lại, trên trần phòng chỉ có một ngọn đèn có ánh sáng yếu ớt, mấy người vọt tới màn hình chọn bài tranh giành nhau hát.
Hầu Tuấn: “Tôi có một ca khúc tiêu biểu, cho tôi chọn một bài…”
Hầu Tuấn còn chưa nói xong tên bài hát khỏi miệng đã bị người ta đẩy ra.
“Cậu tránh ra, bọn tôi muốn chọn bài hát mới của nhóm S!”
Con gái ở tuổi này dù bận rộn bài vở vẫn dành ra chút thời gian theo đuổi idol, gần đây có một nhóm nhạc nam rất hot, không ít nữ sinh trong lớp đều là fan của bọn họ, so với thần tượng, bọn họ càng giống như một nhân chứng cho thời kỳ thanh xuân hơn.
Hứa Thịnh không có hứng thú gì với tài năng ca hát của bản thân, ngồi trong góc tiện tay xé một túi quà vặt bọn họ mang tới, đưa tay mò thử xem là cái gì, cuối cùng mò được một hộp pockey* vị socola.
Thiệu Trạm vào muộn vài phút, cậu tới trước quầy nộp tiền đặt cọc trước mới vào cửa.
Sau khi vào thấy Hứa Thịnh đang co chân ngồi trên ghế salon, dựa lên ghế như người không xương, trong miệng cắn nửa thanh bánh quy dài, chớp mắt nhìn màn hình lập lòe ánh sáng trước mặt, trong phòng bao ngập tràn âm thanh đinh tai nhức óc của ca khúc———-rõ ràng là một tư thế rất bình thường, nhưng Hứa Thịnh lại biến nó giống như một học sinh kém trốn học vậy.
Hứa Thịnh dồn hết tâm trí cắn bánh, cho đến khi màn hình trước mặt đột nhiên bị ai che mất, lúc này mới ngẩng mặt lên.
Trong góc bên kia, mấy người vẫn còn đang tranh giành nhau chọn bài: “Nhóm S cái gì, mấy người có thể ngừng nhìn mặt bọn họ không? Không cảm thấy mấy bài hát của bọn họ rất dễ gây tai nạn xe cộ sao? Tôi vô cùng nghi ngờ gu thưởng thức âm nhạc của các cậu, nhất là cậu, hoa khôi lớp Khưu Thu.”
“Chúng ta có thể chọn bài nào thanh lịch tao nhã hơn mà? Ví dụ như ca khúc tiêu biểu của tôi…”
“Con khỉ, cái mặt rất quan trọng nhé.”
Mấy người bọn họ vẫn tôi một câu cậu một câu, đôi co qua lại.
Thiệu Trạm không chỉ chặn tầm mắt của Hứa Thịnh, còn chặn hết đám người đang chọn bài sau lưng mình.
Ánh đèn trên đỉnh đầu rọi xuống, trong phòng bao và bên ngoài giống như ban đêm và ban ngày vậy.
Trước đó ăn cơm có quá nhiều người, hai người nhiều nhất chỉ có thể vừa ăn cơm vừa len lén nắm tay nhau dưới bàn. Trên bàn cơm Hứa Thịnh chỉ dám vụng trộm gãi lòng bàn tay Thiệu Trạm chút xíu.
“Ăn ngon không?” Thiệu Trạm hỏi.
Hứa Thịnh trừng mắt nhìn, còn chưa kịp phản ứng, Thiệu Trạm hơi cúi người, trực tiếp cắn lên đầu còn lại của thanh bánh quy.
“…”
Nửa thanh bánh quy còn lại ước chừng chỉ dài một chút xíu, đột nhiên cắn một miếng là kéo gần lại khoảng cách giữa hai người.
Thiệu Trạm không chỉ dừng lại như vậy.
Miếng thứ hai.
Lần này khoảng cách còn gần hơn nữa, đôi môi gần như kề sát nhau, tóc mái trước trán Thiệu Trạm rũ xuống sống mũi cậu. Thậm chí Hứa Thịnh còn cảm giác được lúc môi Thiệu Trạm lơ đễnh sượt qua môi mình mang theo sự ngứa ngáy, như gần như xa.
Môi Thiệu Trạm dán lên môi cậu, nụ hôn này nhẹ nhàng giống như chỉ chạm nhẹ một cái, là một nụ hôn vụng trộm hương vị socola.
May mà đám người sau lưng vẫn bộn rộn ca hát, tầm nhìn bị Thiệu Trạm che mất, rất khó phát hiện ra bọn họ đang làm gì, hơn nữa cái hôn này chỉ diễn ra không qua hai ba giây.
Thiệu Trạm lùi về sau không mang theo bất kỳ sự áy náy nào, nói: “Xin lỗi, không kiềm chế được.”*Bánh Pocky