Câu Hỏi Này Nằm Ngoài Đề Cương

Chương 75




Hứa Thịnh nhìn dòng tin nhắn kia vài lần, gần như có thể tưởng tượng ra được giọng nói của Thiệu Trạm khi nói như vậy.

Vô cùng lạnh lùng, nhưng lời nói lại hoàn toàn không giống thế.

Thưởng động viên.

Cái từ “thưởng động viên” này chỉ xoay như chong chóng vẻn vẹn vài vòng trong đầu đã khiến cả người Hứa Thịnh không khống chế được nóng bừng lên.

Cậu nhớ đến cái hôn mất kiềm chế trong bóng tối ngày hôm đó.

Hầu Tuấn không để ý thấy học thần và giáo bá lén lút dùng điện thoại di động để liên lạc. Cậu ta dùng bút gãi đầu một cái, vẫn còn xoắn xuýt đề bài trong tay: “Hôm nay lão Chu giao cho đề này để nghĩ không phải cũng quá biến thái rồi sao?”

Hứa Thịnh ngẩng mặt lên nhìn người đối diện một cái, thiếu niên mặc áo màu lam tím, chất liệu may mỏng manh, màu sắc hài hòa, tóc mái đen nhánh rũ xuống, hơi che đi đôi mắt. Sau khi chú ý tới ánh mắt của Hứa Thịnh, cậu lạnh mặt dùng đuôi bút đập lên giấy vài phát, tỏ ý: Mau làm bài đi.

Được rồi.

Ba bộ bài thi thôi mà.

Trong nháy mắt, cảm giác những câu hỏi này cũng không còn quá khó như vậy.

Thậm chí cảm thấy bản thân có thể một quyền đấm văng thủ khoa thi Đại học, dũng cảm sút hạng nhất một phát.

Hứa Thịnh cúi đầu xuống, điện thoại di động bị cậu đè xuống dưới vở ghi. Cậu len lén trả lời trong khung chat: Đây chính là cậu tự nói nhá.

-Người khác tạm thời ôm chân Phật, tôi có tính là tạm thời ôm chân học thần không?

Trả lời xong, cậu lên tinh thần, đuổi cái tư tưởng cấm kỵ “thưởng động viên” ra ngoài, sau đó cầm giấy đọc đề.

Những đề này không phải là Thiệu Trạm ra bừa, đều nhằm vào tính rèn luyện, chỉ cần hiểu rõ một câu là những dạng tương tự hoàn toàn không có vấn đề gì. Nếu có thể hiểu rõ hết những đề này cộng thêm mấy bộ bài thi, đến khi thi giữa kỳ chuyện không còn nghiêm trọng như Hứa Thịnh nghĩ nữa.

Hứa Thịnh làm hai đề, lại nhận ra kiến thức trong những phần này cậu đều biết.

Ngay từ đầu đúng là cậu bị Thiệu Trạm dụ dỗ mới giải đề, nhưng làm xong mấy câu lại không kiềm chế được muốn tiếp tục giải những câu tiếp theo————-

Trường sơ trung của Hứa Thịnh năm đó, các giáo viên đều để lại lời nhận xét giống hệt nhau, chính là: Đứa nhỏ này không hề ngốc nghếch, chỉ là tâm tư không đặt vào việc học thôi.

Cậu không có hứng thú với học tập, không có hứng thú thì cái gì cũng không học được.

Giáo viên sơ trung không chỉ từng gọi cậu qua nói chuyện một lần: “Em nói em xem, thành tích bạn học khác kém như vậy cũng dần dần tiến bộ, còn em lại vẫn cân đối như thế… Một môn đã kém, môn nào cũng đối đãi công bằng như nhau!”

Từ sau khi nghe dì Khang nói đến trường trung học Nhị Trung Lập Dương, cũng hiểu được ngôi trường này trung bình một tuần được vẽ hai ngày.

Hứa Thịnh mới bắt đầu học tập không biết ngày đêm là gì.

Có thể phát huy vượt xa hẳn bình thường để đỗ vào Lục Trung Lâm Giang chắc chắn có phần may mắn, nhưng Hứa Thịnh cũng không kém đến nỗi trình độ không gì cứu được.

“Trạm ca, phương pháp lần trước cậu dạy bọn tôi đúng là xử lý bài thi cực kỳ nhanh, dùng hơi bị ổn”, trong phòng, bọn Hầu Tuấn xếp hàng ngồi lần lượt trên chiếc giường trống đối diện, vừa viết đề vừa cảm thán, “Trước đây tôi vẫn luôn không biết dùng thế nào…”

Đàm Khải lắc đầu, cúi đầu nhìn Thiệu Trạm khoanh vào phần trọng tâm cho cậu: “Cảm ơn Trạm ca cứu mạng, mẹ tôi nói nếu lần này thi không vào được top 10, tôi về nhà ăn đòn.”

Bọn họ vừa nghiêng đầu tán gẫu vừa làm bài.

Viên Tự Cường: “Hầy không biết tại sao mẹ tôi lấy được tài khoản game của tôi. Tôi cho các cậu nghe thử giọng bà ấy gửi cho tôi nè.”

Viên Tự Cường vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra, hí hoáy trên điện thoại bấm vài cái, sau đó giọng của mẹ cậu ta phát ra bên ngoài, nghe xung quanh chắc là âm thanh đang đánh mạt chược: “Con trai, thi giữa kỳ phải thi thật tốt cho mẹ có biết không? Con trai của dì hàng xóm thi tháng đạt hạng hai đó, con tự kiểm điểm lại đi, con có kém hơn người khác sao? Được rồi, đúng là so với mấy cậu bé khác con còn thiếu sót một chút, nhưng con có thể nỗ lực cố gắng hơn nữa mà——–Đến lượt tôi!”

Giọng nói bị cắt đứt, ngay sau đó là đoạn voice thứ hai: “Vừa rồi mẹ nói đến đâu rồi nhở? À đúng rồi, con trai bây giờ tài khoản game Genesis* của con đang trong tay mẹ, nếu con thi không tốt mẹ sẽ xóa luôn biệt hiệu của con.”

*Một kiểu game MOBA, còn game MOBA thì tiêu biểu có thể nhắc đến LOL, Liên Quân, DotA…

Hầu Tuấn: “Tài khoản Genesis của cậu chẳng phải mới cấp 5 thôi à?”

Cái chính là học sinh đi học sao có thời gian mà chơi game, chơi hẳn một năm lâu như vậy cũng mới chỉ lên có năm cấp.

Viên Tự Cường: “Cậu coi thường cấp 5 à? Cậu có biết vì cái cấp 5 này mà tôi bỏ ra bao nhiêu tâm huyết không?”

“…”

Yên lặng.

Tất cả mọi người đều khiếp sợ vì sức chiến đấu kinh người của mẹ Viên.

Hồi lâu, Hứa Thịnh chép lại đáp án đã làm trên nháp lên bài thi, nói: “Mẹ cậu đúng là một người tàn nhẫn.”

Sắp đến giờ tắt đèn, Hứa Thịnh làm lại câu hỏi cơ bản một lần, sau đó mới bắt đầu luyện đề.

Mặc dù tối nay muốn bạn trai mọc rễ làm đề trong phòng mình, nhưng có nhiều hơn một người, phương pháp giải đề cũng trở nên giới hạn. Thiệu Trạm liếc nhìn thời gian, nhắc nhở: “Có phải mấy cậu cần phải về không?”

Hứa Thịnh làm xong hết đề rồi, nghĩ đến thưởng động viên của Thiệu Trạm cũng thuyết phục bọn họ về phòng: “Sắp tắt đèn rồi.”

“Sắp tắt đèn rồi hả?”

Đàm Khải không để ý đến thời gian, nhưng cậu ta và Viên Tự Cường thể hiện cái gì gọi là không cần mắt thấy, cái gì gọi là chân chính không chừa thủ đoạn chỉ học những phần quan trọng, “Không sao hết Trạm ca, bọn tôi mang theo đèn.”

Đàm Khải bất ngờ lôi trong túi ra một ngọn đèn đơn giản tiện lợi dùng trong đêm khuya, cậu ta ấn nút bật đèn: “Nhìn đi, đừng tưởng nó nhỏ nhá, uy lực mạnh mẽ, pin cực tốt, chiến đấu hăng hái đến khi trời sáng cũng không thành vấn đề.”

Thiệu Trạm: “…”

Hứa Thịnh: “…”

Hứa Thịnh rất muốn nói là, người anh em, tôi thấy cậu còn sáng hơn cái đèn đó.

Cậu chính là cái bóng đèn sáng nhất trong căn phòng này.

Cũng may tâm tư Hầu Tuấn tinh tế, nhận ra được ý tứ trong lời Thiệu Trạm, xin lỗi không quấy rầy cậu nữa, sau khi tắt đèn có lẽ điều này hơi bất tiện, chắc Thiệu Trạm phải nghỉ ngơi: “Được rồi, cất cái đèn kia của cậu đi. Cậu không ngủ Trạm ca còn phải ngủ———đứng lên, đi.”

Mấy người đùn đẩy nhau thu dọn xong sách vở, lui ra cửa: “Cảm ơn Trạm ca, vậy bọn tôi đi trước nhá.”

Cuối cùng cũng đi rồi.

Hứa Thịnh và Thiệu Trạm cùng xẹt qua ý nghĩ này trong đầu.

Hứa Thịnh thở dài, đứng dậy xếp lại những xấp đề đặt trên đùi để lên bàn của Thiệu Trạm: “Làm xong rồi, cậu xem thử đi.”

Thiệu Trạm ra đề cho cậu dựa theo tiêu chuẩn thi giữa kỳ: “Khó quá không?”

“Khó”, Hứa Thịnh nộp xong bài thi, quay lưng lại, eo đặt dọc theo mép bàn học, hơi cúi người rút ngắn khoảng cách giữa mình và Thiệu Trạm, “…Cho nên anh phải cho nhiều thưởng động viên vào đấy.”

Tuần này là tuần thi, ban ngày trên lớp giáo viên cũng không để cho bọn họ có bao nhiêu thời gian nghỉ ngơi, bài thi minh họa cứ từng bài từng bài làm liên tục. Tiết Thể dục gần như cả tuần không học, hiếm khi nào lại giành được một tiết. Thầy thể dục quên mất cán bộ môn học của mình là ai: “Lâu quá rồi không cho lớp các em học, ai là cán bộ môn này nhở?”

Vì thế nên Đàm Khải rất phiền muộn: “Đây là báo ứng của tôi sao?”

Tròn một tuần cứ làm đề cả ngày lẫn đêm, giảng bài thi, cho nên cũng muốn làm chút gì đó, “địa điểm gây án” cũng chỉ còn lại có phòng ký túc xá thôi.

Hứa Thịnh vừa nói vừa tự lập ra quy tắc lưu manh, lúc nói chuyện cậu cách Thiệu Trạm rất gần: “Ví dụ như cứ một câu hỏi lại hôn một cái nè.”

Thiệu Trạm nhìn cậu, bàn tay chậm rãi nâng lên, cuối cùng đặt lên đầu Hứa Thịnh———–trông động tác này vô cùng ôn nhu, nhưng một giây kế tiếp, tay cậu dùng lực, không chút nể nang đẩy Hứa Thịnh ra: “Sai không quá bốn câu sẽ hôn cậu.”

Hứa Thịnh: “…”

Cậu cũng biết là phần thưởng này không có dễ dàng lấy như vậy.

Hứa Thịnh cảm giác mình giống như con cá thấy mồi, còn hết lần này tới lần khác lao vào mà không còn cách nào khác.

Thiệu Trạm cúi đầu liếc một cái, thật ra trong này có một nửa là bù lại nội dung cho Hứa Thịnh, cậu đã tổng hợp lại hết những kiến thức mà Hứa Thịnh đã học qua rồi nhét chung vào một bài kiểm tra, sau đó những phần nào chưa biết giải thì để riêng ra.

Mặc dù bình thường Hứa Thịnh không nghiêm túc, nhưng lúc thật sự giải đề cũng rất dễ tập trung tinh thần. Trước đó đồ thị hình tim chắc chắn đã khiến cậu thay đổi cái nhìn với môn học này.

Nghĩ như vậy, ảnh hưởng của Thiệu Trạm đối với Hứa Thịnh còn lớn hơn rất nhiều.

Hứa Thịnh dựa lên bàn học, đợi khoảng năm phút, Thiệu Trạm chấm xong hết tất cả các câu, nói: “Sai năm câu rồi.”

“…” Hứa Thịnh không ngờ mình xui xẻo như vậy, “Cho một cơ hội ăn gian được không?”

“Hoặc là hôm nay năm câu, ngày mai bốn câu, tôi cảm thấy chuyện học tập vẫn phải là từng bước tiến bộ.”

“Bốn câu” chỉ là Thiệu Trạm tiện mồm nói, chủ yếu muốn tăng tính tích cực của bạn trai đối với học tập, vượt quá bốn câu cũng không quan trọng. Cậu lật bài thi tới trang thứ nhất, định giảng lại câu sai cho Hứa Thịnh xong sẽ đánh dấu X vào câu đó, coi như cậu sai bốn câu: “Có biết câu này vấn đề cậu gặp phải ở chỗ nào không?”

Nhưng mà cậu đã đánh giá thấp động lực hành động của Hứa Thịnh.

Vừa rồi Hứa Thịnh có thể ngồi đàng hoàng hoàn thành nhiệm vụ cậu giao cho đã là vượt quá khả năng.

Bọn Hầu Tuấn quấy rầy đến lúc gần tắt đèn mới đi, lúc Thiệu Trạm đổi đề cho cậu trong phòng đã tắt đèn.

Ban đầu Hứa Thịnh đứng bên cạnh Thiệu Trạm, eo cậu vẫn tì lên mép bàn học, tiến về phía Thiệu Trạm một bước. Thiệu Trạm không ngờ cậu đột nhiên chen qua, sợ eo cậu bị thương, theo bản năng lùi về sau một chút, không ngờ bước lùi này vừa vặn để Hứa Thịnh thừa cơ lợi dụng.

Chỉ trong vài giây, quyền chủ động đã chuyển vào tay Hứa Thịnh.

Bây giờ cả người cậu đang bị ép chặt giữa hai chân Thiệu Trạm, do khe hở giữa bàn ghế thật sự quá hẹp, eo Hứa Thịnh kề sát lên mép bàn học, sát đến phát hoảng, ngay cả chân cũng bị đè———vì vậy cậu dứt khoát gập hẳn một chân lại, đầu gối đè lên đùi Thiệu Trạm, tư thế nửa quỳ nửa ngồi.

“Vậy đi”, Hứa Thịnh  từ trên cao nhìn xuống, giơ tay nắm lấy cổ áo Thiệu Trạm, tư thế này khiến cho hai người sát sàn sạt nhau, khoảng cách vô cùng gần, “Vậy thưởng động viên tôi đi bạn trai, nhìn xem cậu ra cho tôi nhiều đề thế cơ mà.”

Hai người một đứng một ngồi.

Thiệu Trạm chỉ có thể ngửa đầu lên nhìn cậu, thấy ánh sáng đèn bàn trên lưng Hứa Thịnh, lúc cúi người ép tới gần ánh sáng còn từng bước từng bước xâm chiếm.

Ngón tay Hứa Thịnh nắm chặt cổ áo Thiệu Trạm, cúi đầu xuống, mặc dù tư thế và động tác tiếp cận của cậu rất hung hăng nhưng vừa rơi xuống trên môi Thiệu Trạm, sức lực lập tức biến mất.

Tim Thiệu Trạm đập mạnh trong nháy mắt, nhanh chóng từ thế bị động đổi sang chủ động.

Chớp mắt một cái, hô hấp vấn vít.

Bàn tay cậu vừa vặn đặt ngang hông Hứa Thịnh, vòng eo thiếu niên nhỏ, cậu dùng bàn tay đo thử, nhớ lại hồi còn ở căn cứ Lục Châu thay quân phục, quần của Hứa Thịnh còn rộng đến nỗi phải dùng thắt lưng để cố định lại trên xương hông.

Nụ hôn này kéo dài rất lâu.

Những cậu trai trẻ trung, liều lĩnh, không cần trình tự quy tắc, thăm dò lẫn nhau.

Hứa Thịnh cũng không ý thức được bản thân cậu buông tay từ lúc nào, làm thế nào mà thay đổi tư thế ngồi hẳn lên người Thiệu Trạm nhưng nhớ mang máng lúc răng môi quấn quýt có ậm ờ không rõ gọi một tiếng “Anh”.

Cuối cùng trong đầu nhảy ra một suy nghĩ: Nếu mỗi ngày đều có phần thưởng động viên thế này, mỗi ngày làm đề đều được.

Dưới sự kèm cặp của Thiệu Trạm, trước kỳ thi giữa kỳ một tuần, Hứa Thịnh đều dùng thời gian để ôn tập đúng mỗi môn Toán học, cho dù là lên lớp ban ngày hay buổi tối về phòng bổ túc, mỗi ngày chiến đấu với đề Toán. Phương pháp ôn luyện một môn này thấy được hiệu quả rất nhanh, xác suất quên kiến thức rất thấp, thậm chí buổi tối còn nằm mơ thấy mình đang mở đề ra làm.

Rèn luyện nghiêm túc cộng thêm chính sách khích lệ động viên khiến thành tích Toán học của Hứa Thịnh đột nhiên tăng mạnh, đương nhiên cái thành tích này không quá cách xa so với điểm số quá thấp ban đầu của cậu, muốn một học tra từ 30 điểm lên 90 điểm không phải chuyện khó, nhưng làm thế nào để đột phá “điểm nút*” mới là vấn đề mấu chốt.

*Raw là 瓶颈期 (nút cổ chai): nghĩa là mọi việc gặp một số khó khăn (trở ngại) trong quá trình thay đổi và phát triển. Nếu bạn vượt qua nó, bạn có thể lên cấp độ tiếp theo, nếu không, bạn có thể bị trì trệ. Mà mình thấy khái niệm này có phần tương tự với điểm nút trong Triết học Mác Lenin nên để vậy nha.

Mà điểm nút có một điều tốt, mặc dù khó đi lên, nhưng cũng không dễ dàng đi xuống.

Ngày diễn ra kỳ thi giữa kỳ của Lục Trung Lâm Giang, không khí trong trường vô cùng nghiêm túc, mỗi bạn học vào lớp chuyện đầu tiên làm là tiếp tục ôn tập, có thể đọc thêm được phần kiến thức nào thì cứ cố gắng nhồi vào đầu.

Trong phát thanh trên sân trường, Cố Diêm vương động viên tâm trạng các thí sinh: “Buổi sáng môn thi đầu tiên là Ngữ văn, các thí sinh chuẩn bị tốt dụng cụ đi thi của riêng mình, chờ trong phòng thi. Thầy tin tưởng các em có thể đạt được thành tích tốt! Làm hết sức chính là thành tích tốt! Các thí sinh cố gắng lên!”

Trước giờ thi Mạnh Quốc Vĩ có vào lớp, bảo mọi người xếp lại chỗ ngồi thành từng bàn một, sắp xếp xong vị trí, lại vô cùng quan tâm đến Hứa Thịnh đang tranh thủ từng giây từng phút đọc tập đề mắc lỗi sai. Ông cười cười gọi: “Hùng sư!”

Tay Hứa Thịnh run lên.

“Vẫn còn xem lại những câu làm sai à?” Mạnh Quốc Vĩ có nằm mơ cũng không nghĩ đến Hứa Thịnh sẽ có ngày hôm nay. Ông nhìn lướt qua tập câu hỏi làm sai trong tay Hứa Thịnh, nhận ra phía trên những câu sai đều có phần kiến thức mạch lạc rõ ràng, tán dương, “Không tệ, thái độ học tập bây giờ thật sự càng ngày càng tốt. Chủ nhiệm Cố nói em là hùng sư ngủ say, ầy, lời này ông ấy nói không sai tí nào. Thầy cũng chờ tin tốt của em nhé!”

Hứa Thịnh: “…”

Hứa Thịnh nhận ra cuộc thi này, cho dù có tiếng sấm đến hay không, đối với cậu mà nói đều là một trận chiến vô cùng khó khăn.Lời editor: Đành chờ hai bạn thi cử xong sẽ có nhìu cơm chó hơn:3