Câu Hỏi Này Nằm Ngoài Đề Cương

Chương 71




Cách một bức tường, bên ngoài cách đó không xa chính là phố thương mại sầm uất. Hứa Thịnh nói xong, thấy Thiệu Trạm di chuyển về phía trước vài bước. Mặc dù giọng nói vẫn lạnh lùng theo thói quen nhưng không hề nhận ra mang theo chút dung túng.

Thiệu Trạm nói: “Còn chia vai vế.”

Trong đầu Hứa Thịnh đang ngập tràn cách tiến công.

Nếu như thành công hẹn được người ta đến chứng tỏ có hi vọng, có lẽ cậu ấy cũng có ý với mình, cần phải khích lệ tinh thần!

Cố gắng lên, mày làm được.

Hứa Thịnh hoàn toàn không quan tâm vấn đề ai là anh này, cậu vốn cũng không cố chấp chuyện này, vừa rồi chỉ tiện mồm nói bừa thôi. Vì muốn dỗ Thiệu Trạm đi ra, bảo cậu làm con trai cũng được, cậu “ừ” một tiếng, chống tường, một chân gập lại, tư thế đổi thành ngồi chồm hỗm chuẩn bị lát nữa cho tiện nhảy lên: “…Vậy anh ra ngoài xem phim cùng em không?”

Giọng Hứa Thịnh tựa như cái móc chui vào trong tai Thiệu Trạm, giọng nói hờ hững, chỉ có phần cuối câu nói hơi nhỏ đi để lộ ra sự rất căng thẳng của cậu.

Hôm nay cậu vẫn mặc chiếc áo phông đen đứng kiểm điểm trên đài lúc trước, hình vẽ graffiti huênh hoang, quần jean bao lấy cặp chân dài thon gọn, giờ này ra ngoài cũng không quên đeo hoa tai, cực kỳ phách lối.

Gió đêm hè đúng là rất lớn, không khí khô nóng bao phủ lấy khắp cơ thể, giống như một lần bị điện giật.

Chỗ nào Thiệu Trạm cũng có thể nói “Đi cùng cậu” được, hoàn toàn không còn tâm tư đuổi theo hỏi cậu giờ này ra ngoài xem phim làm gì: “Đi.”

Đi cùng cậu.

Núi đao biển lửa đều đi, chỉ cần cậu mở miệng, đi chỗ nào cũng được.

Hứa Thịnh nhảy tường thành thói quen, hôm nay hình thức đặc biệt, thậm chí cậu còn có tâm tư tạo dáng trước mặt crush, bảo đảm mình nhảy xuống trong tư thế đủ phóng khoáng đẹp trai.

Sau đó cậu duy trì tư thế ngồi chồm hỗm, vỗ tay một cái, xoay người nhìn Thiệu Trạm.

Lúc cậu xoay người lại, Thiệu Trạm đã trở mình qua tường, động tác dứt khoát lưu loát———–Bình thường dáng vẻ của Thiệu Trạm mà cậu thấy nhiều nhất chính là giải đề, bây giờ bộ dạng này ngược lại rất trẻ trung, rất giống với Thiệu Trạm mà cậu biết. Tháo xuống cái danh hiệu nhất lớp nhất khối, cả danh hiệu học sinh ba tốt ra, gỡ xuống cả hình tượng kiềm chế, Thiệu Trạm cũng sẽ giống như những thanh thiếu niên khác ở tuổi này, cậu ấy cực kỳ tỏa sáng, bên trong đầy sự buông thả tùy tiện.

Hứa Thịnh nghĩ tới đây, bỗng nhiên hơi mơ hồ, bản thân cũng thấy vui vẻ không nói rõ được, chỉ có mình cậu biết bí mật của Thiệu Trạm, cũng chỉ có cậu thân thiết với Thiệu Trạm hơn một năm gần đây.

Trở thành một phần trong cuộc sống của Thiệu Trạm, cậu ngẩng mặt nhìn vào hình xăm của Thiệu Trạm bị ẩn giấu sau lớp quần áo.

Loại cảm giác chỉ có một mình mình biết, giống như lén lút ăn kẹo vậy.

Chính xác mà nói, đã rất nhiều năm Thiệu Trạm không làm loại chuyện này, nhưng nhảy tường vẫn là cảnh đẹp ý vui, chủ yếu dáng cao chân dài, ưu thế tự nhiên nổi bật, tế bào vận động cũng không kém. Sau khi cậu nhảy xuống thấy Hứa Thịnh ngồi cạnh biển trạm xe nhìn cậu, hình như còn đang cười: “Cười ngây ngô cái gì?”

“Không có gì, cậu vẫn còn nhảy tường thành thạo”, Hứa Thịnh nói, “Còn tưởng rằng cậu không làm giáo bá nhiều năm, nghiệp vụ khó tránh khỏi không quen.”

Thiệu Trạm không nhận lời, cậu đứng trước mặt Hứa Thịnh, đưa tay ra để cậu mượn lực đứng lên: “Đứng lên, dẫn đường.”

Đường phố trống trải, ở Lục Trung Lâm Giang, nửa đêm trèo tường trốn ra ngoài là tội lớn, ai cũng không biết, giờ này có hai cậu trai lén lút trốn ra ngoài trường. Thời gian này phần lớn cửa tiệm đã đóng cửa, chỉ còn một ít mở vào ban đêm, mấy chữ “KTV XX” cách đó không xa nhấp nháy, ánh đèn neon sáng rực giống như pháo hoa phát sáng giữa không trung.

Hai người một trước một sau bước đi.

Lúc này Thiệu Trạm mới nhớ ra hỏi cậu: “Sao đột nhiên nghĩ đến chuyện xem phim?”

Muốn hẹn cậu ra ngoài đó anh.

Nhưng mà lời này không thể nói.

Vì vậy Hứa Thịnh nói: “Cuộc sống bình yên nhạt nhẽo, tìm thứ kích thích.”

“…”

Thiệu Trạm không hiểu rõ lắm bật cười một tiếng: “Cậu còn bình yên hả?”

Kiểu người như Hứa Thịnh, lịch sử kiểm điểm có thể viết thành một cuốn truyện ký truyền kỳ mà coi là cuộc sống bình yên được, thế giới này chỉ sợ không tồn tại những người không có cuộc sống nhạt nhẽo.

“Thời điểm còn ở trong thân thể cậu tương đối kích thích”, nhưng Hứa Thịnh nghĩ lệch rồi, gần đây trong đầu cậu đều là Thiệu Trạm, cho nên nghĩ cái gì cũng đều là cậu ấy, “Nhưng bây giờ chẳng phải biến mất rồi sao?”

Hồi lâu Thiệu Trạm không lên tiếng.

Cậu phát hiện ra cho dù Hứa Thịnh có uống rượu hay không, cậu cũng chẳng thể chống đỡ được, còn trò chuyện tiếp nữa có thể sẽ mất khống chế.

Kế hoạch bây giờ của cậu là theo đuổi cậu ấy, còn chưa muốn dọa người ta sợ chạy mất.

Hết lần này tới lần khác Hứa Thịnh không hề ý thức được, cậu thả chậm bước chân, muốn lùi lại vài bước sóng vai với Thiệu Trạm, nhớ đến vai vế, cố ý nói: “Anh ơi, sao không nói chuyện?”

Thiệu Trạm cũng không cho cậu đi chậm lại, từ phía sau cậu thò tay ra, ấn sau lưng Hứa Thịnh đẩy cậu đi về phía trước: “Nhìn đường.”

Khoảng 500m, bảo ngắn cũng không ngắn lắm mà nói dài cũng chẳng dài lắm, tựa như hai người đi bộ rất lâu nhưng cũng lại rất nhanh.

Giờ này những tầng lầu khác đều đã tạm ngừng buôn bán, cho nên rạp chiếu bóng ở tầng 3 có thang máy chuyên dụng lên xuống. Ở cửa hàng tổng hợp bên phải, Hứa Thịnh ấn nút lên trên. Thang máy trong suốt lên xuống chở hai người lên, lúc cửa thang máy mở cậu vẫn còn đang cúi đầu tìm vé điện tử trên điện thoại di động.

Bây giờ là 11 giờ 25 phút.

Còn năm phút nữa là bắt đầu, tính toán thời gian quá chuẩn.

Thiệu Trạm không biết Hứa Thịnh đặt suất chiếu nào, cũng không biết muốn xem bộ phim nào, thậm chí còn chẳng có ý nghĩ “Đây là Hứa Thịnh đang hẹn mình”, hoàn toàn chẳng nghĩ đến.

Người như Hứa Thịnh não vốn đã chẳng cùng một mạch giống với người bình thường, nửa đêm nhắn tin tìm người ra đi xem phim cùng, rất phù hợp với phong cách hành động của cậu.

Cậu ấy thực sự là một người có thể làm những việc như vậy một cách đơn thuần và không có mục đích.

Hơn nữa gần đây trạng thái của Hứa Thịnh cũng tương đối kỳ quái, không có việc gì cũng hỏi cậu có khát không, có đói bụng không, có mệt không, có muốn ăn chân gà chiên số lượng có hạn ở quầy bán đồ ăn vặt không, cậu ấy có thể đi giành. Trừ “Đề Khố Đại Toàn” ra, gần đây cậu còn nhận được một khối Rubik, còn cả một bộ “Làm thế nào để nâng cao tư duy logic: Phương pháp huấn luyện thiên tài“.

Hoàn toàn không nhìn thấu cậu ấy muốn làm gì.

Thời gian này đặc biệt, nửa đêm hành động kỳ lạ, ngược lại cậu ấy tỏ ra rất bình thường.

“Chào hai anh”, nhân viên phục vụ đứng trước quầy, “Xin lấy mã QR ra… Có cần Coca không?”

“Hai ly Coca, cảm ơn.”

Hứa Thịnh lấy vé xong, tiện thể mua chút đồ, sau đó hai người soát vé vào trong rạp.

Lượng khách trong đại sảnh rạp chiếu bóng thưa thớt, trừ những người vất vả làm xong việc cuối cùng cũng có thời gian hẹn người yêu ra sau khi tan việc, hầu như chẳng còn ai, nhất là cái phòng số 3 của bọn họ, lại càng hiếm dấu vết con người.

Vị trí Hứa Thịnh chọn là ngồi ở hàng cuối cùng, chủ yếu là do hàng cuối có cảm giác an toàn không nói rõ được, hơn nữa hàng cuối tối đen, thuận lợi làm chút chuyện gì đó.

Lúc hai người đi vào, trên màn hình đang chiếu quảng cáo, trong cảnh tối om chỉ còn chút ánh sáng yếu ớt rọi vào hàng ghế ngồi phía trên.

Trừ một cô lao công vừa quét dọn xong đi ra, trước khi mở màn chỉ có bốn năm khán giả vào phòng, tốm năm tốp ba ngồi ở hàng trên, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng nói chuyện xen giữa tiếng quảng cáo.

“Sắp bắt đầu rồi”, Hứa Thịnh cầm ly Coca lạnh trong tay, mắt nhìn thời gian, “Còn một phút nữa.”

Thiệu Trạm nhìn cậu, nhận ra thái độ người này hình như không bình thường, biểu hiện chủ yếu là do thân thể cứng ngắc, giọng nói cũng không được tự nhiên: “Phim gì thế?”

Hứa Thịnh không trả lời, đúng lúc đó màn ảnh hoàn toàn tối đen, thời gian quảng cáo kết thúc.

Vài giây sau, màn ảnh lại sáng lên lần nữa, ngay sau đó, trong phòng chiếu vang lên một tràng âm thanh quỷ dị.

Ban đầu là âm thanh chát chúa của các vật sắc nhọn di chuyển trên mặt đất, âm thanh này càng ngày càng tới gần, sau đó vang lên tiếng thét chói tai và tiếng thở dốc đầy kinh hoàng của người đàn bà lo sợ. Hai tiếng cùng đan xen, cuối cùng “bịch” một tiếng, có vật nặng rơi xuống đất, tiếng thét chói tai xa dần. Sau đó một hàng chữ mới cực kỳ chậm rãi xuất hiện trước mặt người xem ——– Sát nhân điên cuồng XX 2.

“…”

Thiệu Trạm không ngờ cậu sẽ chọn loại phim này, ngờ vực nhìn cậu: “Cậu đến tìm kích thích hay đến tự ngược đãi bản thân?”

Hứa Thịnh: “Tôi…khiêu chiến bản thân mình, vượt qua nỗi sợ hãi, đàn ông đáng ra phải mạnh mẽ một chút.”

Hứa Thịnh vừa dứt lời, phần tiêu đề đã trôi qua, bộ phim bắt đầu, cảnh phim xuất hiện đầy năng lượng, một người đàn ông cả người đẫm máu tuôn ra một tràng tiếng cười điên dại——–Hứa Thịnh bị hắn ta cười đến phát run.

Hứa Thịnh chỉ tiện mồm nói bừa thôi, thật ra tâm lý căng thẳng đến mức nắm chặt ly Coca một lúc lâu, bàn tay lạnh buốt, trong lòng bàn tay đều dính nước rỉ ra từ phần thân ly Coca.

Ban đầu cậu muốn đợi phim điện ảnh tiến triển đến một nửa mới phát sinh vài tình huống, nhưng bộ phim này thật sự có lực sát thương quá lớn, mới mở màn 30 giây đã kết thúc một sinh mạng, thủ đoạn vô cùng đẫm máu, Hứa Thịnh cảm giác mình cũng chết theo một lần.

Đệt.

Phần giới thiệu vắn tắt đâu có nói kích thích đến như vậy!

Quả thực Thiệu Trạm không đành lòng nhìn cậu hành hạ mình như vậy, thở dài, đang muốn đứng lên kéo người này đi ra ngoài: “Đừng xem…”

Ba chữ “Đừng xem nữa” còn chưa nói hết.

Hứa Thịnh buông bàn tay đang nắm ly Coca, đưa bàn tay ướt nhẹp đến trước mặt Thiệu Trạm, lúc nói chuyện gần như không dám nhìn cậu: “Trước khi tới đúng là tôi muốn thách thức bản thân, nhưng bây giờ tôi cảm thấy làm người vẫn phải tự lượng sức mình, đôi khi cũng cần học cách buông bỏ bản thân và làm những điều có thể.” Hứa Thịnh nói một lèo đến đây, dừng lại một chút mới nói tiếp: “Tôi không dám xem.”

Hứa Thịnh cảm giác rất rõ trong lòng bàn tay giờ toàn là nước lạnh, còn chưa bắt đầu đã nóng lên, cậu nhỏ giọng hỏi: “…Hôm nay còn muốn dắt không?”

Lúc Hứa Thịnh nói thế, ánh mắt cậu nhìn chằm chằm vào nơi khác, không dám nhìn Thiệu Trạm, lại càng không dám nhìn lên màn ảnh lớn. Cuối cùng tầm mắt rơi vào con số trên đỉnh phần tựa lưng của hàng ghế phía trước, mấy giây ngắn ngủi nhưng giống như cả một thế kỉ dài đằng đẵng đã trôi qua vậy.

Bởi vì không thấy được, cho nên càng căng thẳng hơn.

Một giây.

Hai giây.



Đến giây thứ ba, bàn tay Hứa Thịnh đang vắt ngang đặt lên phần tay vịn ghế ngồi chạm được những khớp xương của người khác, còn cả lòng bàn tay nóng như lửa đốt của thiếu niên.

Trong nháy mắt, tất cả âm thanh trong rạp chiếu bóng tựa như một phím bấm bị người ta ấn một cái biến mất hoàn toàn, âm thanh sợ hãi cùng với tiếng nói chuyện của người xem phía trên xa dần, ngay cả thời gian cũng như dừng lại.

Thứ duy nhất rõ ràng chỉ có bàn tay Thiệu Trạm bao phủ.

“Bùm” một tiếng, trong đầu Hứa Thịnh như có pháo bông nổ tung.

Nổ đến mức khiến người ta choáng váng hoa mắt.

Thiệu Trạm cũng không khá hơn, cậu phát hiện ra cậu có thể giải trọn vẹn được bất kỳ một câu hỏi nào khó, tất cả đề bài đều có những phương pháp giải riêng biệt, chỉ có những gì liên quan đến Hứa Thịnh là dường như cậu không giải được.

Ngón tay Hứa Thịnh mát lạnh, cầm vào giống như nước đá, ngón tay cậu phủ lên những khớp xương ngón tay của đối phương. Thiệu Trạm âm thầm ra dấu, trong lòng thầm nghĩ, ngón tay cậu ấy thật là nhỏ.

Chọn phim điện ảnh là một hình thức nghịch thuật, thật ra sau khi phần mở màn cao trào kịch tính kết thúc thì phía sau là phần tự sự bình thường, bầu không khí tạm thời trở về ôn hòa, thế nhưng lúc này đã không còn ai đặt sự chú ý vào trong phim nữa.

Điều hòa trong rạp chiếu bóng đều hoạt động, không khí mát lạnh xung quanh.

Nhưng Thiệu Trạm cảm thấy nóng.

Bắt đầu từ lúc cầm tay Hứa Thịnh, một đường lan rộng ra chỗ khác.

Khoảng thời gian này Hứa Thịnh biểu hiện khác thường, nhưng mà liên kết lại với câu nói kia khiến Thiệu Trạm mơ hồ nghĩ đến một khả năng, nhưng cậu không dám chắc chắn.

Nội dung bộ phim này là gì, có những nhân vật nào xuất hiện, Hứa Thịnh chẳng rõ cái nào hết. Cậu liếm môi dưới, thầm “fuck” một tiếng trong lòng, rất muốn nhúc nhích ngón tay, biến thành được voi đòi tiên đan ngón tay vào bàn tay Thiệu Trạm.

Loại chuyện như theo đuổi người khác, hình như còn mệt hơn so với thầm mến.

Khắc chế không nổi, cuối cùng dè dặt đưa tay ra, nhưng mà một khi đến gần rồi lại không nhịn được khao khát nhiều hơn, giống như pháo hoa vừa sôi nổi lại bí ẩn, lặng lẽ phóng lên trời tỏa sáng.

Phim kết thúc từ lúc nào Hứa Thịnh và Thiệu Trạm cũng không biết, cho đến khi ánh sáng trên màn hình lại tối đi một lần nữa, sau đó danh sách diễn viên bắt đầu chạy dài, ánh sáng trên màn hình lại sáng lên lần nữa mới nhận ra bộ phim đã kết thúc.

Bộ phim này là suất chiếu cuối cùng ngày hôm nay, sau khi kết thúc, rạp chiếu bóng sẽ đóng cửa.

“Bộ phim này tạm được, cũng kích thích đúng với tưởng tượng của tôi, khi nào về vote cho 8 điểm.”

“Tôi cũng thấy thế, ban đầu còn chẳng kỳ vọng gì quá lớn…”

Mấy khán giả ngồi hàng trên vừa nói vừa đi ra ngoài cửa.

Hứa Thịnh rất không muốn buông tay, nhưng biết rõ phải chấp nhận hiện thực này, cậu ném ly Coca vào thùng rác. Lúc nhấn nút thang máy còn ngây người ra vài giây mới phản ứng, luống cuống tay chân bấm nút “1”, khó khăn lắm mới khôi phục lý trí. Đến khi hai người sóng vai ra khỏi cửa thang máy, lại nghe thấy Thiệu Trạm hỏi cậu: “Không sợ à?”

“Gì cơ?”

Trên phố so với lúc nãy còn vắng hơn, ánh đèn đường kéo dài sang tận đâu đó.

“Bây giờ cũng để anh dắt”, lúc Thiệu Trạm nói “anh” hoàn toàn khác với Hứa Thịnh, một người thì không tập trung, một người thì lạnh lùng, nhưng mà cái khí chất lạnh lùng này khi liên hệ với ngữ cảnh có cảm giác tương phản đặc biệt, sau đó mới giải thích ý tứ câu nói vừa rồi của mình, “Trên đường về không sợ sao?”

“Sợ”, thật ra người ra đến đây rồi còn có thể sợ cái gì, nội dung phim cậu hoàn toàn không xem, nhưng Hứa Thịnh sợ cậu ấy đổi ý, theo gậy leo lên, “Cậu nói tôi mới cảm thấy không khí con đường này cực kỳ dọa người.”

Vì vậy hai người dắt tay nhau về, lòng bàn tay Hứa Thịnh toàn là mồ hôi, mới vừa rồi vất vả lắm mới đè xuống tâm tư, bây giờ lại tán loạn ào ra ngoài.

Nếu không thì đừng theo đuổi nữa.

Mẹ nó chứ một người đàn ông như cậu không nhịn được.

Hứa Thịnh nghĩ bừa.

Thẳng thắn bày tỏ, bị từ chối rồi vẫn không bỏ cuộc tương đối phù hợp với tính cách của cậu.

Rõ ràng con đường này vẫn thế nhưng luôn cảm giác đường về đi còn nhanh hơn lúc đi. Thiệu Trạm trèo qua trước, tiếp đó đến Hứa Thịnh, nhưng thời điểm đứng trên tường động tác cậu dừng lại———–

Một khi có ý nghĩ muốn bày tỏ, giống như ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ.

Bàn tay Hứa Thịnh chống trên tường, thời gian như quay trở lại lúc trước, cậu và Thiệu Trạm cũng đứng đây giống như hồi mới gặp, lòng bàn tay dường như còn vương nhiệt độ cơ thể Thiệu Trạm, từ rạp chiếu bóng đã không ngừng sôi trào khiến tâm trạng lên tới đỉnh điểm, giờ phút này lý trí của cậu hoàn toàn không còn, chỉ còn lại bản năng điều khiển.

Từ trước đến nay cậu muốn làm gì thì sẽ làm như thế, rất tùy ý, không nghe theo sự chỉ bảo của ai hết.

Hứa Thịnh không nôn nóng nhảy xuống, đột nhiên tự thổ lộ, một câu nói này tựa như sự đầu hàng: “Tôi cố ý đấy.”

“Cố ý hẹn cậu ra ngoài, cố ý chọn phim, cố ý giơ tay ra.”