Câu Hỏi Này Nằm Ngoài Đề Cương

Chương 67




Sau khi đạt hạng nhì thi đấu vòng tròn, Hứa Thịnh mặc đồng phục lại tiếp tục trở thành đề tài hot trên Tieba của Lục Trung Lâm Giang.

Trong phút chốc độ gây sốt tăng cao, thậm chí có xu hướng vượt qua cả Thiệu Trạm.

———-Cậu ấy mặc đồng phục trường mình quá tuyệt!!!

———-Sao tôi không nhận ra đồng phục trường chúng ta nhìn đẹp như thế nhỉ?

———-Năm đó không bỏ phiếu cho Hứa Thịnh, mắt tôi chắc chắn bị cửa kẹp rồi.

Trà trộn trong số đó còn có bài đăng mới nhất của tuyển thủ Đoàn Diệu Thắng từ trung học Thực nghiệm Anh Hoa.

Topic ngắn gọn là: Hứa Thịnh là ai?

Bây giờ học sinh Lục Trung rất trìu mến và đầy sự cảm thông đối với hạng ba của thi đấu vòng tròn năm nay.

1L: Tiểu Đoàn, vẫn là đừng hỏi, nói xong sợ cậu suy sụp nữa đấy.

2L: Tiểu Đoàn, có những sự thật tốt hơn không nên biết.

3L: Lầu trên ngại nói, vậy để tôi nói. Hứa Thịnh là hạng nhất đếm ngược của khối bọn tôi.

Đoàn Diệu Thắng đọc xong, bỏ qua sự suy sụp mà phát khùng luôn.

Nhưng mà năng lực tiếp nhận của Hứa Thịnh rất mạnh.

Hạng nhì thi cũng thi rồi, cũng nhanh chóng bị phát hiện nhiều chuyện như thế, có thể giả bộ trên sân khấu của Tứ Hiệu Liên Trại, mặc đồng phục đã là cái gì. Nếu bọn họ không thấy quen, cậu cứ mặc đồng phục mấy hôm nữa là bọn họ sẽ quen ngay thôi.

Ngay cả Chu Viễn rõ ràng cùng nghĩ giống như Cố Diêm vương.

Ông kiên định cho rằng học sinh của ông, một thí sinh có thiên phú, hôm nay muốn hối cải triệt để, làm lại cuộc đời lần nữa.

“Hứa Thịnh”, tiết thứ hai là Toán học, ánh mắt của Chu Viễn nhìn Hứa Thịnh khiến cậu sợ hết hồn, “Cuối cùng cũng thấy được nhân mô nhân dạng*, rất tốt. Thấy em trở về con đường đúng đắn, thầy rất vui vẻ yên tâm.”

*ý chỉ một đứa trẻ đã trưởng thành

Hứa Thịnh phối hợp, cất giọng nói: “…Cảm ơn thầy, em cũng cảm thấy em mặc cũng không tệ lắm.”

Chu Viễn giữ lại trên bảng đen một đề bài, đợi cậu nói xong thì nghiêng người sang: “Đề này em lên làm đi, thầy tin tưởng thiên phú của em. Em không cần phải che giấu bản thân nữa, lên đây đi.”

Hứa Thịnh: “…”

Xin lỗi.

Em không có thiên phú.

Cái thiên phú này không thẳng thắn xem ra sẽ không qua được.

Hứa Thịnh không còn cách nào khác, rũ tay xuống dưới gầm bàn, kéo áo Thiệu Trạm, nhỏ giọng cầu xin: “…Tôi không biết làm.”

Giọng cậu đè xuống rất thấp, chỉ có Thiệu Trạm mới nghe được.

Tất cả nguyên tắc của Thiệu Trạm đều bị ba chữ này quấy nhiễu, cũng không quan tâm loại chuyện giúp bạn cùng bàn gian dối này có phải không tốt lắm hay không. Cậu giải đề rất nhanh, với lại Chu Viễn viết xong đề trên bảng cậu đã bắt đầu tính rồi, bài toán đã làm xong hơn một nửa, nhanh chóng viết xong lời giải trên nháp, gập vào rồi đưa cho Hứa Thịnh: “Tự chép lại.”

Quả nhiên bạn cùng bàn của cậu gian lận.

Hứa Thịnh siết chặt tờ giấy kia, cố bình tĩnh đi lên.

Sau tiết học này, Hứa Thịnh bị cái danh hiệu “học bá ngầm” bất đắc dĩ phải quấn lấy Thiệu Trạm giảng đề.

Cậu giơ tay lên với lấy vai Thiệu Trạm, sau đó cầm vở bài tập vốn đặt trước mặt mình đưa qua: “Trạm ca, câu thứ ba, dạy tôi đi.”

Thiệu Trạm ngẩng đầu nhìn: “Vừa rồi không phải thầy giảng qua rồi sao?”

Hứa Thịnh không che giấu chút nào: “Chống đỡ nghe giảng được nửa tiết đã là cực hạn của tôi rồi, nửa tiết sau tôi không nghe.”

Mặc dù thái độ học tập của Hứa Thịnh thật sự có thay đổi, biết chủ động bổ túc những giờ học khuyết thiếu nhưng ở phương diện lớp văn hóa vẫn dễ dàng mệt rã rời.

Khoảng thời gian gần đây, Thiệu Trạm giảng đề cho cậu đã quen, theo bản năng xoay bút muốn dạy cậu, nhưng lại nghĩ đến tiếng xưng hô Hứa Thịnh vừa mới gọi: “Cậu gọi tôi là gì?”

Hứa Thịnh: “Học thần?”

Thiệu Trạm: “Câu vừa rồi cơ.”

Hứa Thịnh suy nghĩ một chút: “Trạm ca?”

Lúc nói hai chữ này, Hứa Thịnh lại cao giọng âm cuối theo thói quen.

Cậu hoàn toàn không hề có tư tưởng bài xích chuyện gọi người khác là anh, cười khẽ một tiếng, lại tựa như trêu đùa nói: “Anh, nếu anh thích nghe em gọi thêm mấy lần là được.”

Thiệu Trạm nghi ngờ cậu đây là đang tự mình tìm khổ.

So với tình huống trước giờ tự học buổi sáng, trên hành lang đột nhiên yên tĩnh thì bây giờ hoàn toàn khác. Sau khi hai tiết trôi qua, trên hành lang dần nhiều người hơn, cũng không ít bạn học chen chúc đứng ở cửa lớp 7 làm bộ làm tịch nói chuyện phiếm.

Đa số là nữ sinh.

Nhìn xuyên qua cửa sổ có thể vừa vặn thấy Hứa Thịnh, ban đầu cậu trai còn ngồi đàng hoàng nghe người bên cạnh giảng đề, có nề nếp cùng lắm được năm phút lại nhanh chóng nằm bò ra.

“Định lý này cậu tự suy ra xem.”

Thiệu Trạm giao vở bài tập cho cậu, đồng thời cũng nghe được tiếng ồn ào ngoài cửa sổ.

Hết lần này tới lần khác kẻ đầu têu đưa người khác tới vây xem vẫn không biết gì, Thiệu Trạm cong ngón tay gõ lên bàn cậu mấy cái, nói: “Đồng phục, mặc tử tế vào.”

Hứa Thịnh cúi đầu, phát hiện cổ áo mình đúng là có hơi mở rộng quá: “…À ừ.”

Cả buổi sáng Hứa Thịnh đều rất yên phận, không chơi game, đến tận tiết cuối cùng buổi sáng vẫn nghe giảng trong lớp.

Trong tiệc ăn mừng, bọn Hầu Tuấn từng bàn tán tin đồn có một giáo viên dạy thay, trùng hợp lại là giáo viên năm lớp 10 của Hứa Thịnh, hai người từng qua lại không ít. Tuy Hứa Thịnh không thật sự gây thù chuốc oán với những giáo viên khác, nhưng đối với người này không giống thế. Cô không thích học sinh kém, theo bản năng sẽ không coi trọng những người như vậy. Đương nhiên Hứa Thịnh sẽ không khách sáo với cô.

Vì vậy lúc giáo viên dạy thay vào lớp, thời điểm cô nhìn thấy Hứa Thịnh thì nhíu mày một cái.

“Vào học”, Hầu Tuấn quyết tâm để lại ấn tượng tốt cho giáo viên dạy thay, “Đứng dậy.”

“Chào cô———”

Ánh mắt cô giáo dạy thay rời khỏi người Hứa Thịnh, sắc mặt khá hơn chút: “Ngồi xuống đi.”

Cô giáo dạy thay họ Dương, hơn 40 tuổi, người mặc đồng phục ngay ngắn. Phong cách dạy học của cô cho người ta cảm giác giống như con người cô vậy.

Hứa Thịnh sợ nhất là lên lớp kiểu giờ học thế này.

Cậu nghe một lúc, cúi đầu xuống bắt đầu tiện tay vẽ vào sách giáo khoa, mới đầu vẽ những đồ vật có thể dễ dàng thấy được trên bàn, sau đó vẽ được một nửa lại suy nghĩ, phác họa mấy đường nét ra gương mặt, không kiềm chế được vẽ Thiệu Trạm.

Mấy nét bút lẫn lộn với chữ viết ẩu ghi chép trong sách giáo khoa, vẽ ra gò má của Thiệu Trạm.

Hứa Thịnh vẽ xong mới phản ứng được mình đã làm gì, cậu nhìn mấy nét bút rồi sửng sốt, đang lúc hốt hoảng định lật tài liệu giảng dạy qua một trang, cô dạy thay lên lớp được một nửa, bắt được Hứa Thịnh đang không tập trung, vỗ lên bệ đứng trên bục giảng một cái: “Em Hứa Thịnh, không tập trung phải không? Đi ra ngoài đứng đi.”

Hứa Thịnh thường xuyên bị giáo huấn, không cảm thấy gì hết.

Giáo viên từng mắng cậu có rất nhiều.

Cô giáo này hết lần này tới lần khác muốn trù dập, thù mới hận cũ cứ gộp chung lại trả thù, không ngừng lải nhải nói: “Cũng không biết tại sao em thi được hạng nhì, thái độ lên lớp kiểu gì vậy? Tôi tưởng rằng em lên lớp 11 sẽ có phần thay đổi, bây giờ nhìn lại vẫn là bộ dạng kia, em vẫn cứ lông bông mỗi ngày đúng không? Còn cả cái thứ em đeo trên tai đó…”

Vị giáo viên này có sức chiến đấu kinh người, nói một lèo đến hai phút rưỡi, đủ các loại từ vựng sỉ nhục bật ra liên tiếp, may là Hứa Thịnh mặc kệ để cô nói, nói chán rồi cũng không có ý định vùng dậy đáp lại.

Cả lớp yên lặng như tờ.

Cho dù Hầu Tuấn đã nghe trước tin đồn rồi, bây giờ mới hiểu vì sao người của lớp 4 ghét “Diệt Tuyệt sư thái” này đến như vậy.

Cô giáo dạy thay vẫn còn tiếp tục phát huy, định làm nổi bật học sinh xuất sắc một chút: “Em nhìn thử Thiệu Trạm người ta xem———-”

Hứa Thịnh cảm thấy buồn cười, đang muốn nói “Không phải muốn ra ngoài học sao? Cô đừng phí miệng lưỡi nữa”. Nhưng lời còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì nghe được cái ghế rầm một tiếng trên đất, ánh mắt liếc thấy học sinh ưu tú ngồi bên cạnh đứng lên: “Thưa cô.”

“Vừa rồi em cũng không nghe giảng.”

Giáo viên dạy thay sững sờ: “Sao cơ?”

Thiệu Trạm: “Mất tập trung.”

Thiệu Trạm vốn trông đã lạnh lùng, giáo viên dạy thay đối diện với ánh mắt của cậu lại quên mất nửa câu sau muốn nói gì. Lời này cậu nói nghe thì có vẻ rất tùy ý nhưng cả người sau khi đứng dậy hoàn toàn khác với lúc bình tĩnh, giống như trong nháy mắt không khống chế được, đôi mắt dính chút sắc bén rùng mình, so với Hứa Thịnh bên cạnh trông càng giống “giáo bá” hơn. Cậu nói xong, cầm sách giáo khoa trên bàn xoay người đi ra ngoài.

Thiệu Trạm chỉ để lại hai câu ngắn gọn đã khiến tất cả lời cô dạy thay định nói tiếp câm nín, hơn nữa vô hình trung kích động hung hãn cho cô một cái tát.

Cô ta nói trước mặt nhiều người như vậy, nhất là một giây trước còn cố ý nhắc đến Thiệu Trạm.

Hầu Tuấn xem thế là đủ rồi: “Từ hồi viết kiểm điểm ở căn cứ Lục Châu tôi đã nhìn ra rồi, Trạm ca của chúng ta thật manly.”

Đàm Khải: “Đỉnh.”

Viên Tự Cường: “Quá đỉnh, Trạm ca của chúng ta không nói thì thôi chứ nói một tiếng ai nấy đều kinh ngạc, mới vừa rồi sát khí thật là ngầu, mặt Diệt Tuyệt sư thái cũng đen luôn.”

Hứa Thịnh hoàn toàn không ngờ tới Thiệu Trạm biết dùng chiêu này, cậu phản ứng kịp cũng cầm sách ra ngoài theo: “…Em cũng đi ra ngoài, cô cứ tiếp tục lên lớp ha.”

Gương mặt giáo viên dạy thay hết đen lại trắng.

Hứa Thịnh từng đứng phạt quá nhiều lần, sắp bồi dưỡng xong tình hữu nghị cách mạng với lan can và bức tường bên ngoài phòng học rồi, cũng cực kỳ quen thuộc với lớp bên cạnh lúc nào cánh cửa cũng rộng mở, nhưng đứng phạt cùng Thiệu Trạm vẫn là lần đầu. Nếu có học sinh đi ngang qua thấy học thần bị phạt đứng ở đây có thể nghi ngờ cuộc đời mất.

Hai người đứng sóng vai, Hứa Thịnh nói: “Vừa rồi cậu thật sự mất tập trung à?”

Thiệu Trạm cầm sách: “Giả đấy.”

Hứa Thịnh: “Tôi đứng một lúc thôi, không cần miễn cưỡng chịu đựng cùng tôi.”

Thiệu Trạm muốn nói không phải miễn cưỡng, cũng không nỡ để cậu bị quở trách.

Hứa Thịnh cũng không lúng túng, mặc dù những lời đó quá đáng nhưng nói đúng, cậu thật sự đã nghe qua quá nhiều lần rồi: “Cô Dương chắc là không nhìn tôi vừa mắt, lúc dạy lớp bọn tôi năm lớp 10 cũng đã từng cãi lộn ầm ĩ mấy lần rồi. Thật ra cũng chẳng có gì, hơn nữa đúng là tôi từng lông bông như thế.”

Nhất là năm lớp 10, cuộc sống mơ hồ không có ý tưởng, không theo ý mình, cũng không lên lớp.

Trên hành lang không có người nào, chỉ có tiếng đọc diễn cảm truyền tới từ các lớp học. Ánh mặt trời chói chang xuyên qua tầng tầng kẽ lá, ánh sáng bị bẻ gãy rọi xuống trên hành lang.

Hồi lâu, Thiệu Trạm nói: “Tôi không cảm thấy vậy.”

Hứa Thịnh ngẩn người: “Cái gì?”

“Không cảm thấy cậu lông bông, cũng không cảm thấy cậu giống như lời cô ấy nói.”

Tan lớp giờ Hóa học, giáo viên dạy thay sầm mặt trở về phòng làm việc.

Trước khi tan học hôm nay, Cố Diêm vương còn phát không ít phần thưởng thi đấu vòng tròn. Sau khi kết thúc giờ tự học buổi tối, Hứa Thịnh khiêng nửa thùng đồ dùng học tập trở về phòng. Lãnh đạo Lục Trung vung tay rất hào phóng, bên trong có một bộ bài thi Hoàng Cương* đầy đủ, đề thi mẫu của các năm trước, còn có một quyển lịch đếm ngược dành riêng để chuyên tâm ôn thi Đại học.

*Bài thi Hoàng Cương là kiểu đề thi sát nhất với đề thi Đại học thật sự ở Trung Quốc, với hệ thống câu hỏi kinh điển, đúng trọng tâm.

Đã bao giờ Hứa Thịnh được hưởng thụ kiểu “đãi ngộ phúc lợi” này đâu.

Cậu ném quyển lịch kia lại vào thùng, sau khi tắm xong định đi ngủ sớm một chút nhưng mãi không ngủ được.

Rõ ràng đã nhắm mắt lại nhưng người nào đó vẫn cứ lướt qua trước mặt.

Thoáng qua còn cả câu nói sáng ngày hôm nay: “Không cảm thấy cậu lông bông.”

Thời gian quay trở lại trước đây, đột nhiên Hứa Thịnh hồi tưởng lại thời điểm hai người mới quen nhau, ai cũng chướng mắt nhau. Lúc ấy Thiệu Trạm trong mắt cậu chính là một kẻ cực kỳ thích xen vào chuyện của người khác.

Sau đó nhớ lại chính là tần số nhịp tim đập quen thuộc, còn có bàn tay dẫn lối trong đêm tối.



Hứa Thịnh mở mắt, quẹt điện thoại di động mở mấy tin nhắn chưa đọc ra.

Hồi sáng Trương Phong có nhắn tin tới, nhưng mà gần đây cậu rất ít khi xem điện thoại trong giờ học, cho nên chưa nhận được: Đệt mợ, mày mặc thật luôn. Buổi sáng tao ngồi trong lớp bấm thời gian chờ, đúng như dự đoán. Cả trường đã xôn xao trước khi vào học rồi.

Hứa Thịnh: Vóc người quá đẹp trai là như vậy, mức độ gây chú ý cao.

Trương Phong nhắn lại cũng rất nhanh: Mày còn xấu hổ không đấy?

Cái thứ hai là của Khang Khải: Có ở đó không???

Khang Khải: T.T

Khang Khải: Hạn chót nộp tranh là ngày mai, tranh của em bị người ta vẩy màu vào rồi.