Câu Hỏi Này Nằm Ngoài Đề Cương

Chương 64




Thầy đọc kết quả không phải giáo viên của Lục Trung, ông đọc đủ cái tên hạng nhì hai lần mới phát hiện cả sân vận động yên lặng như tờ, ông không hiểu đây là tình huống gì, vì vậy hắng giọng, đọc thêm một lần cuối cùng: “Hạng nhì, Hứa Thịnh của Lục Trung Lâm Giang.”

Lần này rốt cuộc phía khán đài mới có động tĩnh.

Có người kêu: “———–Chuyện này không thể nào!”

Thầy chấm thi: “…?” Lục Trung Lâm Giang sao vậy? Đứng thứ hai rồi chẳng phải nên vui mừng sao?

Ngay sau đó tranh cãi trên sân vận động còn ồn ào hơn cả lúc Thiệu Trạm mới đoạt cúp vừa xong.

“Thật hay giả thế???”

“Giáo bá thứ hai á?!”

“Giáo bá trường ta hóa ra lại là một học bá ngầm?”

Tất cả học sinh trong trường đều mới chỉ nghe qua truyền thuyết về Hứa Thịnh nhưng học sinh của lớp 7 mỗi ngày đều học chung sớm chiều với Hứa Thịnh, trợn tròn mắt nhìn cậu ngủ trong giờ học thế nào, chơi game ra sao, người không muốn đối mặt với thực tế này nhất chính là Hầu Tuấn cầm đầu các bạn học lớp 7: “Tôi cảm thấy càng tin mình bị điếc hơn, không phải, thầy chấm thi không lẽ nhìn nhầm tên ai, hay là cầm nhầm bài thi? Tại sao có thể là Thịnh ca?”

Đàm Khải: “Đừng nói, có lẽ tôi đang trong mơ.”

Viên Tự Cường: “Chuyện này, chính là trong mơ cũng rất không bình thường.”

Hầu Tuấn im lặng vài giây, gật đầu một cái: “Tự Cường, tôi nghĩ cậu nói đúng.”

Hứa Thịnh cũng cảm thấy bản thân rất bất thường.

Thầy chấm thi chỉ có thể đọc tiếp: “Hạng ba, trường Thực nghiệm Anh Hoa, Đoàn Diệu Thắng.”

Đoàn Diệu Thắng vẫn còn đang tức đến phát khóc.

Thầy chấm thi lật qua một trang nữa: “Thứ tư, trung học Tinh Kiếm…”

“Đây là học sinh trường thầy sao?” Bên cạnh Cố Diêm vương là lãnh đạo trường Anh Hoa đang ngồi không yên, toàn bộ quá trình đều nghe ông khoe khoang về học sinh ưu tú của mình.

Thí sinh dự thi của Lâm Giang nổi tiếng thế nào những trường khác đều biết, trong thi đấu chính thức đã từng chạm mặt qua, nhưng Hứa Thịnh này lại nhảy ra từ chỗ nào thế?

Lãnh đạo trường Anh Hoa tựa như thấy được Thiệu Trạm thứ hai, tưởng rằng đây là học sinh lớp 10 mới vào trường, vừa lên sân thi đấu đã chém giết bốn phương: “Đây là học sinh lớp 10 mới vào trường các thầy sao?”

Cố Diêm vương: “…À cái này thì…”

Cố Diêm vương không nói được, đây là hạng nhất đếm ngược trong khối trường bọn họ, là bạn cùng bàn của Thiệu Trạm, mới vừa gia nhập đội hình thi đấu không qua mười ngày.

“Phần thi đấu tập thể Tứ Hiệu Liên Trại năm nay, ngôi trường chiến thắng là Lục Trung Lâm Giang.”

“Phần thi đấu cá nhân, ngôi trường chiến thắng cũng là Lục Trung Lâm Giang.”

“Chúc mừng Lục Trung Lâm Giang lại một lần nữa tiếp tục giành được chức quán quân!”

“Tứ Hiệu Liên Trại lần thứ 15 đã được tổ chức thành công viên mãn, mời các trường rời sân theo thứ tự, cảm ơn bốn trường Lâm Giang, Anh Hoa, Tung Diệp và Tinh Kiếm đã tích cực tham dự”, bình luận viên đọc lời kết sau cùng theo bản thảo, “Chúng ta hãy cùng nhau tiếp tục mài giũa để cùng tiến bộ, hãy cùng nắm chặt tay nhau tượng trưng cho tình hữu nghị, hẹn gặp lại vào năm sau.”

Thí sinh dự thi trên sân cũng lần lượt rời sân theo thứ tự.

Không cần ngồi đàng hoàng ở vị trí quy định nữa, Hứa Thịnh đi về trước rời khỏi vị trí, thừa dịp những người khác không chú ý, ngồi vào chỗ trống sau lưng Thiệu Trạm, vỗ vai cậu từ phía sau.

Đã lâu rồi, cảm giác trở lại thân thể mình vừa dễ chịu lại kỳ lạ.

Hứa Thịnh kéo cổ áo: “Học thần, hạng nhì. Cậu nhìn xem tôi có giống như được hạng nhì không? Sau này tôi sống tiếp thế nào hả?”

Lúc ấy Thiệu Trạm không còn lựa chọn nào khác, bây giờ phải đối mặt với hiện thực cũng cảm thấy chuyện này phát triển rất ly kỳ: “Đề quá đơn giản, không khống chế được.”

Hứa Thịnh: “…”

Hứa Thịnh đang rơi vào sự lo lắng cho sinh mạng của mình, Cố Diêm vương gọi cậu lại: “Hứa Thịnh, em ở lại một chút.”

Nửa tiếng sau, bên trong sân vận động.

Học sinh đã về hết từ lâu, mấy giáo viên phụ trách tổ chức thi đấu của Lục Trung Lâm Giang còn chưa đi, Hứa Thịnh đứng đối diện bọn họ.

Mấy giáo viên đang nghiên cứu bài thi của Hứa Thịnh.

Hứa Thịnh thi được hạng nhì.

Sự thật này khiến người ta không thể nào tiếp nhận nổi.

Nhưng thi đấu vòng tròn là làm bài thi tại chỗ, mọi cử động của thí sinh đều dưới mí mắt bọn họ, không thể nào là giả, đề thi được giữ bí mật ở mức độ cực cao, cũng không tồn tại việc biết trước đề thi.

Cố Diêm vương kiểm tra xong bài thi, không phát hiện ra được chỗ nào khác thường, ông buông bài thi của Hứa Thịnh xuống, hỏi: “Rốt cuộc em sao thế?”

Sau khi đổi trở lại, Hứa Thịnh trước mặt không còn lạnh như băng như trước nữa. Cậu biếng nhác đứng trước mặt vị giáo viên, lần đầu tiên Cố Diêm vương không tài nào hiểu nổi cậu học sinh không bao giờ mặc đồng phục này.

Đấu tranh hơn một năm, Cố Diêm vương thật sự vẫn không quản được cái tật xấu không chịu mặc đồng phục của cậu.

Hứa Thịnh viết kiểm điểm cũng không thấy phiền, mà Cố Diêm vương và thầy trò toàn trường thì đã nghe chán rồi.

Trong đầu Cố Diêm vương đang mặc sức tưởng tượng “Thật ra Hứa Thịnh là một học bá”, lại liên kết với ban đầu “Thiệu Trạm” đến phòng làm việc tiến cử Hứa Thịnh, còn nói: Hứa Thịnh có thiên phú thi đấu.

Hơn nữa lúc Hứa Thịnh làm bài huấn luyện thi bình thường cũng rất đáng chú ý.

Chẳng lẽ…Hứa Thịnh thật sự là thế?

Cố Diêm vương thử dò hỏi: “Bình thường là em giấu thực lực sao?”

Hứa Thịnh: “Dạ?”

Đèn xung quanh sân vận động đã tắt, chỉ còn lại mấy ngọn đèn lớn trên sân khấu thi đấu.

Mấy ngọn đèn lớn này trong mắt của Hứa Thịnh thật giống như ánh đèn trong ngục giam của mấy quản ngục đang tra hỏi phạm nhân vậy————-

Cố Diêm vương không phải chưa nghe về câu chuyện học bá ngụy trang thành học tra, là học sinh giỏi nhưng không hiểu sao lại giả vờ học dốt. Đôi mắt ông chợt lóe lên, ông hít sâu một hơi, hỏi một câu hỏi đánh trúng linh hồn: “Bình thường hoàn toàn không thấy em đặt tâm tư vào việc học, nghe giảng cũng không, bài tập cũng không nộp, em… Chẳng lẽ trước đây giả vờ học dốt sao?”

Con bà nó.

Tâm trạng Hứa Thịnh bây giờ còn hoảng hốt hơn so với lúc thi đấu vừa xong: “Chủ nhiệm Mạnh, em không phải…”

Em không phải.

Em không có.

Thầy đứng nói lung tung.

Cố Diêm vương định hướng dẫn từng bước, ông ôn nhu nói: “Nói thật với thầy, tại sao em phải một mực che giấu tài năng của mình?”

Hứa Thịnh: “…”

Não Cố Diêm vương làm sao thế?

Hứa Thịnh phát hiện ra giáo viên cũng có trí tưởng tượng rất cao.

Hứa Thịnh muốn phát điên.

Cậu nghĩ thầm, con mẹ nó em thật sự là một học tra, không thể thật hơn được nữa.

Trên sân vận động ngoại trừ các giáo viên cũng chỉ còn lại mấy nhân viên vệ sinh dọn dẹp đang ở vị trí khán đài thu lại ghế.

Hứa Thịnh căn bản không biết nên giải thích chuyện này bây giờ thế nào.

“Thầy Mạnh.”

Lúc này, sau lưng truyền đến một âm thanh quen thuộc, giọng nói kia lạnh lùng: “Em đã dạy cậu ấy một số dạng câu hỏi giống nhau.”

Cố Diêm vương: “Thiệu Trạm?”

Bạn học lớp 7 tổ chức tiệc ăn mừng, Thiệu Trạm còn chưa rời sân đấu đã bị bọn Hầu Tuấn qua kéo đi, nhưng sau khi đi ra ngoài cậu không yên tâm, lại rời khỏi đám đông, đi dọc theo lối đi quay lại.

Thiệu Trạm còn nói: “Đều là những đề cơ bản điển hình, không ngờ hôm nay đề thi vừa vặn trúng tủ.”

Bình thường Thiệu Trạm mà xác định đề là rất chính xác, Cố Diêm vương ngẩn người nói: “…Vậy à?”

Thiệu Trạm xuất hiện quá kip thời.

Hứa Thịnh tựa như thấy thần binh* từ trên trời hạ xuống.

*vũ khí của các vị thần

Hứa Thịnh nhỏ giọng hỏi: “Sao cậu quay lại?”

Thiệu Trạm nhìn cậu: “Tôi không quay lại, cậu định giải thích thế nào?”

“…” Hứa Thịnh suy nghĩ một chút, tình huống vừa rồi cậu cách cái chết không xa, “Tôi có thể tự sát, từ nay về sau trên thế giới không còn ai là Hứa Thịnh nữa.”

Lời giải thích của Thiệu Trạm, ước chừng có thể thay Hứa Thịnh giải thích một nửa, để cho cái hạng nhì của cậu được hợp lý rõ ràng nhưng không thể xóa bỏ được “thiên phú” của Hứa Thịnh.

Trong lòng Cố Diêm vương đã nhận định, ngay cả Hứa Thịnh trường bọn họ cũng có thiên phú, nếu không Thiệu Trạm có đoán đề chính xác thế nào đi chăng nữa cũng chẳng thể thi được số điểm này, phải biết tối đa là 100 điểm, Hứa Thịnh hạng hai thi được 98 điểm: “Nhưng cho dù nói thế nào thì Thiệu Trạm đoán đề cũng chính xác, em mới có thể có thành tích ngày hôm nay. Nhưng mà điều này vẫn không hề chối bỏ được thiên phú của em.”

Hứa Thịnh: “…” Chối bỏ cái gì cơ?

Cố Diêm vương lại nói: “Xem ra Thiệu Trạm nói không sai, em thật sự có thiên phú. Năng lực tư duy của em khác với người bình thường!”

Hứa Thịnh từ trước đến giờ chưa từng có thứ này: “…”

Cũng may Cố Diêm vương không giữ bọn họ lại quá lâu.

Biết lớp 7 muốn mở tiệc ăn mừng cho nên thả người rất nhanh: “Vậy được, vừa rồi nghe bọn Hầu Tuấn ồn ào, không phải lớp các em còn mở tiệc ăn mừng sao?” Cố Diêm vương liếc mắt nhìn thời gian, “Hơn bốn giờ rồi, cũng sắp đến giờ cơm, các em đi trước đi.”

Cố Diêm vương dứt lời, lại chỉ ngón tay vào Hứa Thịnh: “Hôm khác thầy lại tìm em trò chuyện chút.”

Cái suy nghĩ “che giấu thực lực” không chỉ là phỏng đoán cá nhân của một mình Cố Diêm vương, toàn thể học sinh Lục Trung Lâm Giang không hẹn mà cũng thảo luận chuyện này, Hứa Thịnh hoàn toàn ngồi vững vàng trên thân phận “học bá”.

Bài đăng mới nhất trên Tieba Lục Trung Lâm Giang nhanh chóng trở thành bài đăng hot nhất trên diễn đàn.

——–Kinh hoàng! Trước có học thần vì yêu đạt hạng hai từ dưới lên, bây giờ có giáo bá vì yêu giành được hạng hai. Giữa học thần và giáo bá có chuyện gì xảy ra vậy?

1L: Như trên.

2L: Tôi chính là người nói Hứa Thịnh không có tiền đồ trong cuộc bình chọn giáo thảo lần trước, mượn topic của chủ thớt, tôi nói lời xin lỗi với Hứa Thịnh.

3L: Có phải đầu óc giáo bá vốn đã tốt lắm rồi không? Trước khi tham gia vào đội hình thi đấu, đoán nhẹ phát có khi học thần đã dạy bù giờ học cho cậu ấy rồi.

4L: Tôi điên cmnr, lúc báo kết quả tôi cũng không dám tin, Hứa Thịnh lại là học bá ngầm, đỉnh thật sự!



18L: Cho nên đây chính là câu chuyện (tình yêu) miệt mài chăm chỉ bước về phía đối phương?

Địa điểm lớp 7 mở tiệc ăn mừng là một quán cơm nhỏ mới mở trên con phố ngoài trường, giá cả phải chăng, trong thực đơn phần lớn đều là thức ăn gia đình, hơn nửa lớp ngồi chen chúc trong phòng, vô cùng náo nhiệt.

Hầu Tuấn đã đặt chỗ từ sớm nên tìm được vị trí tốt, lúc Hứa Thịnh và Thiệu Trạm đi qua, Hầu Tuấn còn thần thần bí bí đóng cửa cho bọn họ: “Học bá Hứa Thịnh, đóng cửa lại.”

“…” Bây giờ Hứa Thịnh bắt đầu miễn dịch với cái từ “học bá” này, cậu đóng cửa phòng lại nói: “Làm gì thế?”

Hầu Tuấn thần bí cầm chai rượu giấu sau chỗ ngồi: “Tôi gọi cả rượu đây này, nghi lễ cảm tạ, có uống không?”

Hứa Thịnh: “Tôi không thành vấn đề, bạn cùng bàn, cậu thì sao?”

Thiệu Trạm không có ý kiến.

Hứa Thịnh nghĩ thầm, dù gì cũng là giáo bá Nam Bình, uống rượu thật thì thấm vào đâu.

Vì vậy Hứa Thịnh còn nói: “Bạn cùng bàn của tôi cũng không thành vấn đề, nhưng mà tôi phát hiện ra bây giờ mấy người càng ngày càng không đặt nội quy nhà trường vào trong mắt nhé.”

Hầu Tuấn mở rượu: “Từ lần trước đi theo Thịnh ca đánh một trận xong đã đả thông tư tưởng tôi rồi.”

Hầu Tuấn nói thật.

Kỷ luật của Lục Trung rất nghiêm khắc, những thanh niên phơi phới sức sống———-dù là bình thường tập trung tinh thần vùi đầu vào học hành thế nào thì trong lòng vẫn cất giấu cái gọi là nóng lòng muốn thử, giống như củi khô, chỉ thiếu một cây đuốc, mà Hứa Thịnh tự do kiêu ngạo vừa vặn châm thành ngọn lửa kia.

Đàm Khải chen vào nói: “Tôi vừa mới gọi bừa mấy món, mấy cậu ăn gì thì gọi thêm, để xem lại thực đơn.”

Thức ăn lên rất nhanh.

Hầu Tuấn rót rượu trên bàn cho mấy người.

Hôm nay Tứ Hiệu Liên Trại vô cùng ngoạn mục, khiến cho đám người này tràn đầy nhiệt huyết thật lâu không thể lắng xuống. Đàm Khải còn nói: “Vừa rồi Trạm ca thật sự quá đẹp trai, lúc gọi tên tim tôi còn đập loạn nè——–nhưng mà Trạm ca, hết sức xin lỗi, nhịp tim mạnh nhất không thể tặng cho cậu mà dành cho Thịnh ca. Lúc nghe thấy Thịnh ca đạt hạng nhì, tôi cũng sắp bị bệnh tim luôn rồi.”

Hứa Thịnh vội vàng phủi sạch, dùng lời giải thích vừa đối phó với Cố Diêm vương xong, gọi “Trạm ca” theo bọn họ: “Là Trạm ca đoán đề chính xác, không có Trạm ca cũng không có Hứa Thịnh tôi ngày hôm nay, đúng không Trạm ca?”

Giọng nói thiếu niên cao lên theo thói quen, lúc nói chuyện đôi mắt tràn đầy ý cười.

Hứa Thịnh từng gọi cậu bằng rất nhiều tên, Thiệu Trạm, bạn cùng bàn.

Nhưng mà bắt chước mù quáng theo bọn Hầu Tuấn, gọi Trạm ca vẫn là lần đầu tiên.

Thiệu Trạm nhìn vào đôi mắt kia, “ừ” một tiếng.

Chai rượu mà Hầu Tuấn mang tới có số độ không thấp.

Trên bàn, đề tài thảo luận xoay chuyển rất nhanh, chẳng mấy chốc đã sang cả tin đồn giữa các giáo viên.

“Nghe nói cô giáo bên lớp 4 mang thai, sau đó…”

Giữa chừng, Thiệu Trạm trượt điện thoại muốn nhìn thời gian.

Vô tình nhấn vào lời nhắc chưa đọc tin nhắn.

Là nhóm thảo luận Nam Bình.

Trong nhóm chat vẫn dừng lại ở câu cuối cùng cậu lên tiếng, chính là cái câu “Nhưng mà có thích một người“.

Tin nhắn phía sau cậu chưa đọc, tiện tay ấn nhầm mới nhìn thấy dấu chấm than kín đầy màn hình.

–Ai?

–Mẹ kiếp chuyện gì thế?!!!

Không trách bọn họ kinh ngạc như vậy, dù sao giáo bá Nam Bình nổi tiếng là vô tình lạnh như băng. Năm đó Thiệu Trạm với thân phận giáo bá, với vẻ ngoài bất lương như thế không biết đã lừa gạt được bao nhiêu thiếu nữ ngu ngốc, mức độ nổi tiếng rất cao nhưng chưa bao giờ có người thành công đến gần cậu.

–Ở cùng chỗ à? Thổ lộ chưa? Anh à nói nhiều thêm vài câu đi.

Cũng không biết không khí trong phòng có phải không thông thoáng không, hoặc do men say chếnh choáng dâng trào, lần đầu tiên Thiệu Trạm giơ tay lên cởi khuy áo, trả lời: Còn chưa có.

Ngón tay Thiệu Trạm ấn trên màn hình mấy cái, sau đó đánh chữ.

–Không biết cậu ấy nghĩ thế nào.

Rất nhanh trong nhóm đã có người chú ý tới, Thiệu Trạm dùng từ “cậu ấy”.

Thiệu Trạm không xác định được tính hướng* của Hứa Thịnh.

*xu hướng tính dục

Mặc dù cậu đeo hoa tai, có thể phân biệt màu sắc và thương hiệu các loại son môi, còn giúp được cả hội chị em bạn dì Trương Đồng lớp bên cạnh chọn kiểu quần áo.



Thiệu Trạm gửi xong một dòng, cuối cùng ấn tắt màn hình.

Một chàng trai đã rung động sẽ không quan tâm bất cứ điều gì, bất chấp mọi thứ để nuôi dưỡng tình cảm.

Bởi vì quá để ý cho nên càng không dám hành động thiếu suy nghĩ, muốn chờ cậu ấy đi tới, chỉ cần tiến một bước thôi đã rất tốt rồi, thế nhưng lại nhận ra vốn dĩ không thể đợi kịp nữa.