Câu Hỏi Này Nằm Ngoài Đề Cương

Chương 54




Thiệu Trạm tắm xong, lau tóc rồi tới gõ cửa lấy bài tập.

Hứa Thịnh nhìn “bản thân” tràn ngập mùi hương tắm gội lạ lẫm xuất hiện ở cửa, lại nhớ đến cuộc đối thoại vừa xong của hai người, cảm thấy không thoải mái lắm, cậu đưa tờ giấy A4 tới: “Đề ở đây này.”

Thiệu Trạm nhận lấy, còn chưa kịp mở ra nhìn, Hứa Thịnh chỉ ra cửa, hạ lệnh đuổi khách: “Lúc về nhớ khép cửa lại.”

Thiệu Trạm cũng không nói nhiều, cậu gập tờ giấy lại rồi kẹp giữa ngón tay, lúc ra đến cửa thì dừng lại.

“Tại sao tắm phải nhắm mắt?”

Thiệu Trạm: “Cậu xấu hổ à?”

“…”

Hứa Thịnh nhìn chằm chằm bóng lưng Thiệu Trạm, mãi mới nhận ra hình như mình bị trêu chọc.

Chuyện tắm rửa này nhanh chóng bị bỏ qua, bởi vì Thiệu Trạm cầm tờ giấy bài tập này, phát hiện ra một vấn đề khác.

Cậu chụp tờ giấy mà Hứa Thịnh chép, chữ nghĩa của Hứa Thịnh, nói xấu như chó thì vẫn là hạ thấp loài chó quá.

–Dịch đi.

–Viết gì thế?

Hứa Thịnh cười “đệt” một tiếng, lần đầu tiên không tiếp tục chơi game, cũng không có tâm trạng chơi game nữa.

–Chữ viết của tôi không phải quá đẹp.

–Hay là đi tra Baidu* xem ý nghĩa là gì đi.

*Baidu như Google của Trung Quốc.

Hai người cứ hàn thuyên như vậy, giữa chừng Hứa Thịnh đi tắm, người đối diện tựa như có mắt trong phòng cậu, tắm xong chưa được bao lâu lại gửi đến một hình ảnh.

Đề tài này cứ thế được tiếp tục.

Tóc Hứa Thịnh mới khô một nửa, ban đầu ngồi trên giường nhắn tin, chờ cho tóc khô hẳn mới nằm thẳng xuống giường.

-Mấy người thi đấu các cậu, sau này có phải họp liên tục không?

-Có thể.

-Có thể trốn họp không?

-Muốn chết thì cứ thử xem.

-Chỉ là viết kiểm điểm thôi, không viết kiểm điểm thời cao trung sao hoàn hảo được. Cuộc sống học đường của cậu chẳng có nhiều ý nghĩa gì cả, dù gì trước kia cũng là giáo bá của Nam Bình cơ mà.



Cái thân phận giáo bá trước đây của Thiệu Trạm, bất kể nghĩ từ góc độ nào thì cũng khiến người ta cực kỳ hứng thú.

Sau khi Hứa Thịnh gửi tin nhắn này đi, không nhịn được suy nghĩ, khi ấy bộ dạng Thiệu Trạm sẽ thế nào.

-Lúc cậu còn là giáo bá có mặc đồng phục không?

-Thi thoảng mặc.

-Thi thoảng?

-Chủ nhiệm quá ồn ào, cho nên mỗi tuần sẽ mặc vào ngày kiểm tra.

Đề tài từ thân phận giáo bá của Thiệu Trạm không biết từ lúc nào lại quay trở về phòng vẽ.

Bài tập và xấp bài thi trong tay, Thiệu Trạm không động vào tí nào.

Mà cứ để mặc bản thân nói chuyện với Hứa Thịnh một lúc lâu, sau đó cậu cúi đầu đánh từng chữ: Cậu vẽ rất đẹp.

Cậu vẽ rất đẹp.

Hứa Thịnh nhìn dòng chữ này một hồi.

Ngón tay chạm lên màn hình điện thoại di động, ngoài cửa sổ đêm đã khuya. Bốn chữ này giống như thứ vũ khí chọc sâu trúng vào nội tâm của cậu, trong phút chốc cậu không biết nhắn trả lời thế nào.

Hứa Thịnh trở mình.

Cậu làm gì cũng chẳng quan tâm mình phải tuân theo những thứ gì, trên người cậu vẫn luôn có một khí chất khoe khoang làm liều nào đó. Hồi sơ trung thành tích không tốt, vì muốn thi đỗ vào Nhị Trung Lập Dương mà gian khổ phấn đấu cả một năm học, nội dung thi không thể so được với cao trung, chỉ cần đọc hiểu hết tài liệu giảng dạy cũng không khó. Cuối cùng phát huy vượt xa bình thường, đủ điểm thi vào những trường cao trung trọng điểm.

Cho dù ban đầu nhượng bộ trước Hứa Nhã Bình, để bà yên tâm, thế nhưng sau khi tới báo danh ở Lục Trung Lâm Giang, cậu cũng không biết bộ dạng mình thế nào, nên làm gì nữa.

Học kỳ 1 của lớp 10, do sự việc không mặc đồng phục mà trở thành nhân vật làm mưa làm gió ở trường học.

Hứa Thịnh lúc đó, cho dù cúi thấp đầu, trên thực tế bản chất không hề tin phục chút nào—–tuổi mười sáu mười bảy, có lúc sẽ không biết bản thân kiên trì vì điều gì, cũng không dễ dàng tìm kiếm rõ được con đường phía trước.

Sau đó Hứa Thịnh nhắn lại một câu “Tôi cũng cảm thấy tôi vẽ rất đẹp“, chuyển sang đề tài khác, cuối cùng trò chuyện qua khung chat ngủ quên lúc nào không hay. Mãi đến khi buổi sáng, cậu mở mắt ra, quẹt màn hình điện thoại xem giờ, thấy một câu “Ngủ ngon” gửi đến lúc rạng sáng.

Sau khi hai người đổi điện thoại cho nhau, giao tiếp xã hội tạm thời trở lại bình thường.

Khang Khải tiếp tục vẽ trên cơ sở mà Hứa Thịnh sửa lại sắc thái cơ bản cho, cũng thật thà nhắn tin báo tiến độ cho thầy hướng dẫn, nhưng mà đề tài trò chuyện hình như đang chệch hướng.

Khang Khải: Bạn cùng bàn của anh đẹp trai thật đấy, gương mặt đó, lạnh lùng quá.

S: Nói nhảm gì thế?

S: Bạn cùng bàn của tôi, đương nhiên đẹp trai.

Khang Khải: Ở trường chắc chắn có không ít người theo đuổi ha, trước đây anh đến trường nào cũng đều là giáo thảo, dõi mắt ra toàn trường cũng không tìm được đối thủ nào, lúc này hiếm lắm mới đụng phải đối thủ mạnh như vậy.

S: So với tôi vẫn kém hơn một chút, nhưng mà đúng là vẫn được lắm.

Khang Khải: …Anh cứ tự khoác lác đi.

Cuối tuần Hứa Thịnh không phải đến lớp, cứ mọc nấm trốn trong phòng ký túc xá.

Sáng sớm hôm nay cậu còn tưởng rằng Thiệu Trạm sẽ ép cậu đến lớp đi học, cậu còn định nắm sẵn chốt cửa chết cũng không buông tay, đùa giỡn vô lại, nhưng mà Thiệu Trạm chỉ nhìn cậu một cái: “Không muốn đi à?”

Hứa Thịnh lôi vạt áo Thiệu Trạm, dùng mánh khóe cũ, không cần giữ mặt mũi gì sất: “Không muốn, cầu xin cậu.”

Thiệu Trạm im lặng: “…Buông ra.”

Hứa Thịnh: “Tôi không buông đấy.”

Thiệu Trạm: “Không muốn lên lớp tự học là muốn đứng trên hành lang lôi lôi kéo kéo với tôi à?”

Hứa Thịnh mất vài giây mới nhận ra cậu đang bị trêu chọc.

Hứa Thịnh buông tay ra, nửa trêu đùa nửa tùy ý nói: “Từ lúc nào học thần trở nên dễ nói chuyện như thế?”

Thiệu Trạm nhìn cậu, hôm nay cậu mặc bộ quần áo mà Hứa Thịnh mặc trước khi bị hoán đổi, quần jean rách, còn bị “Thiệu Trạm” sờ qua nữa. Khoảng cách giữa cậu và Hứa Thịnh rất gần, gần đến mức nhìn thẳng vào đôi mắt Hứa Thịnh. Giọng nói mà Hứa Thịnh hay cao giọng theo thói quen bị cậu hạ thấp xuống: “Đối với cậu từng có lúc nào khó nói chuyện sao?”

Thật ra Thiệu Trạm còn đang chưa nói, trong đầu Hứa Thịnh đã nảy ra suy nghĩ này, rồi dừng lại một lát.

Đúng là hình như trước đây đã rất dễ nói chuyện rồi.

Hứa Thịnh nghĩ tới đây, lược bớt từng chữ từng chữ trong câu “Sự thật được chưa, ai khoác lác với cậu” trong khung chat với Khang Khải.

Ma xui quỷ khiến thế nào lại gõ một câu: Cậu từng yêu chưa?

Lúc này Khang Khải không giống trước, phải mấy phút sau mới trả lời, cậu ta nhắn lại ba dấu chấm hỏi: ???

Khang Khải: Anh này.

Khang Khải: Người anh em, mẹ nó anh có tình ý với ai rồi?

Khang Khải: Thành thật khai báo, chuyện gì xảy ra??

Hứa Thịnh đánh rất nhiều chữ, cuối cùng lần lượt xóa đi. Ngược lại cũng không phủ nhận suy đoán “có tình ý” này: Bỏ đi, không có gì mà nói với cẩu độc thân muôn đời như cậu.

Khang Khải còn chưa dò hỏi được cái gì, còn vô tình bị giễu cợt một trận: Đệt?

Hứa Thịnh nhắn xong câu kia thì ném điện thoại di động sang bên cạnh.

Mặc dù cậu chế giễu Khang Khải là muôn đời độc thân, thật ra bản thân cũng có hơn ai đâu.

Tình duyên của Khang Khải vẫn luôn không tốt, cho dù là thầm mến hay là tỏ tình vẫn luôn bị người ta từ chối trên đường, cuối cùng dứt khoát tư tưởng chỉ say mê vẽ vời, một lòng trở thành thánh nhân ngồi vẽ, hai lỗ tai không nghe thấy bất cứ rung động nào nữa.

Điều kiện của Hứa Thịnh thì ngược lại với cậu ta, từ nhỏ tình duyên của cậu với nữ sinh đã tốt rồi, là kiểu người sát cả trai gái già trẻ.

Chỉ cần cậu sẵn lòng, mối quan hệ tốt đẹp với mọi người chỉ phụ thuộc vào điều cậu muốn hay không muốn thôi.

Làm nghệ thuật tâm tư khó tránh khỏi tinh tế một chút, quan tâm tới nữ sinh cũng nhiều hơn, cộng thêm lớn lên vẻ ngoài như vậy, rất khó không biến thành tai họa.

Nhưng mà cho dù điều kiện có ngược lại, kết cục cuối cùng vẫn là như Khang Khải.

Hứa Thịnh phát hiện ra tâm ý của đối phương, nếu không có cách nào đáp lại sẽ tỉnh bơ tự giác kéo giãn khoảng cách với người ta.

Có lần Khang Khải cũng phát hiện, cậu ta buông bút vẽ xuống, nghiêng đầu nhìn cậu, liếc mắt ra xung quanh sau lưng cậu: “Gần đây nữ sinh kia có theo anh đến phòng vẽ không thế?”

“Sắp đến tuần thi rồi, tôi bảo cô ấy nên dành nhiều thời gian hơn để ôn tập.”

Khang Khải: “?”

“Sau này chắc sẽ không thường xuyên đến đâu, cô ấy thích tôi”, Hứa Thịnh thở dài nói, “Cậu không nhìn ra à?”

Khang Khải: “??”

Nhìn rất giống một cô gái bình thường mà.

Hứa Thịnh sẽ không cho người ta ảo tưởng. Cho người ta hi vọng rồi sau đó từ chối, dù thế nào đều là sự tổn thương.

———–Người anh em, mẹ nó anh có tình ý với ai rồi?

Hứa Thịnh gối hai tay sau gáy, nhớ lại dòng tin nhắn này lần nữa.

——-

Lúc này Hứa Thịnh còn không biết hai ngày cuối tuần sẽ là hai ngày duy nhất cậu còn thoải mái. Nếu như cậu biết sớm, chắc chắn cậu tuyệt đối sẽ không lãng phí thời gian trong phòng. Cậu sẽ đi ra ngoài nhiều hơn, cảm nhận thế giới bên ngoài, hô hấp không khí trong lành… Cảm nhận một chút cái gì gọi là “Còn sống”.

Qua ngày cuối tuần, Hứa Thịnh mở mắt ra tỉnh lại, giơ tay lên vẫn thấy mình là “Thiệu Trạm”, thử thách cũng liên tiếp mà tới.

Các cuộc họp thi đấu quả nhiên diễn ra không ngừng.

Trước nghi thức kéo cờ ngày thứ hai, Hứa Thịnh bị Mạnh Quốc Vĩ gọi ra trong đám đông: “Thiệu Trạm, em qua đây một lát.”

Hứa Thịnh dừng bước, đi lướt qua: “Thầy Mạnh.”

Mạnh Quốc Vĩ còn muốn đi theo lớp học ra sân, chỉ phân phó đơn giản: “Đến phòng hội nghị, chủ nhiệm Cố bảo các em họp đấy, nhanh lên, còn đứng ngây ra đó làm gì.”

Họp thì họp, tuần trước đã năm cái hội nghị thi đấu rồi, Hứa Thịnh tự nhận đã biết hết chương trình hội nghị.

Không khó khăn gì.

Không phải chỉ là họp, sau đó nghĩ cách chép bài thi của người khác thôi sao?

——–Trước khi đến phòng hội nghị, Hứa Thịnh thật sự nghĩ như vậy.

———

Sân trường.

Người chủ trì phát biểu trên đài kéo cờ, đặc biệt tổng kết biểu hiện của khối lớp 11 ở căn cứ Lục Châu vào tuần trước.

Nội dung diễn thuyết chia làm năm phần lớn, Hứa Thịnh độc chiếm một phần trong đó.

“Hứa Thịnh lớp 7, do đánh nhau vì chuyện cá nhân ở căn cứ Lục Châu, ác ý làm bị thương bảy học sinh của Tứ Trung Hồng Hải”, người chủ trì nói, “Hơn nữa thái độ kiểm điểm hết sức cợt nhả, đặc biệt chỉ đích danh phê bình tại đây!”

“Thầy Mạnh.” Có người gọi ông.

Mạnh Quốc Vĩ dường như không nghe thấy.

Ông đang suy nghĩ xem nên trốn tránh bài phát biểu này thế nào, đơn giản vì mặt mũi của chủ nhiệm lớp này là ông! Mạnh Quốc Vĩ không biết đây là lần thứ bao nhiêu vì Hứa Thịnh mà nghề nghiệp này phải chịu cực hình trong kiếp sống của ông.

“Thầy Mạnh.” Giọng nói lạnh lùng kia lại gọi một tiếng.

Mạnh Quốc Vĩ ngẩng đầu, thấy người đứng trước mặt ông chính là đứa gây ra họa.

Thiệu Trạm bây giờ bị coi là “Hứa Thịnh”, sắc mặt giáo viên bộ môn ở đằng kia cũng không tốt, Mạnh Quốc Vĩ nói: “Bây giờ em không đứng xếp hàng tử tế ở phía cuối, chạy lên trước định quăng ai?”

Mặc dù có rất nhiều buổi thảo luận thi đấu nhưng vẫn sẽ có thời gian cố định, giờ thể dục buổi sáng thứ hai lại gọi người họp gấp như thế, chuyện này nghĩ thế nào cũng không đơn giản.

Thiệu Trạm: “Em tìm Thiệu Trạm…Có chút việc, cậu ấy không ở đây sao?”

“Em ấy đi họp rồi, năm nay Tứ Hiệu Liên Trại diễn ra sớm hơn dự kiến, chủ nhiệm Cố phải phổ biến chuyện đấu vòng tròn cho bọn họ, lần này bốn trường cùng thi…” Mạnh Quốc Vĩ nói được một nửa thì lái sang chuyện khác, “Được rồi, thầy nói với em chuyện này làm gì, em đâu có biết thi đấu vòng tròn là cái gì.”

“Tứ Hiệu Liên Trại?”

Thiệu Trạm hoài nghi mình nghe nhầm.

Trong phút chốc, người trên đài kéo cờ đang nói gì cậu dần dần không nghe rõ, mùa hè nóng bức, tất cả âm thanh dần trở nên xa rời cậu.

——–

“Tứ Hiệu Liên Trại——–” Trong phòng hội nghị, chủ nhiệm Cố mặt đầy nụ cười nhìn về phía các học sinh đại diện thi đấu cuộc tranh giải lần này, “Tin tưởng mọi người cũng không còn xa lạ gì, bởi vì lần này còn có học sinh lớp 10 tham gia, vậy nên thầy giới thiệu sơ lược qua, bốn trường, đơn giản mà nói chính là các trường trọng điểm ở khu 4 của chúng ta.”

Powerpoint chuyển sang một slide.

Phía trên là bốn trường trung học lần lượt hiện ra.

“Lục Trung Lâm Giang, phụ trung Tung Diệp, trung học Thực nghiệm Anh Hoa, trung học Tinh Kiếm.”

Hứa Thịnh tìm một chỗ cách xa nhất chỗ của Cố Diêm vương ngồi xuống.

Bốn trường này cũng không còn xa lạ gì, trong đợt thi chuyển cấp vào lớp 10 từng là những nguyện vọng mơ ước của rất nhiều học sinh.

Hứa Thịnh nghe câu được câu chăng, nghe mãi vẫn không hiểu rõ Tứ Hiệu Liên Trại rốt cuộc là thế nào.

“Bốn trường chúng ta, hàng năm đều có những học sinh đại diện thể hiện phong thái, giữ vững cạnh tranh, cùng nhau tiến bộ, cho nên năm nào cũng sẽ tiến hành bốn trường kết hợp thi đấu, triệu tập những học sinh ưu tú ngồi chung một chỗ so tài trên đề thi, gọi tắt là Tứ Hiệu Liên Trại.”

Nghe được cái này, biểu cảm của Hứa Thịnh bắt đầu rạn nứt.

Là một học tra chất lượng cao, từ trước đến nay cậu chưa từng nghe nói qua về cái đấu vòng tròn này.

Cố Diêm vương vừa nói, vừa chuyển một slide powerpoint, hào hứng vui vẻ nói: “Tứ Hiệu Liên Trại năm ngoái, hạng nhất là Lâm Giang chúng ta, không, nói chính xác, vinh dự này là do bạn học Thiệu Trạm đem về!”

Trên powerpoint bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh Thiệu Trạm đoạt giải quán quân!

Trên mặt chàng trai không có biểu cảm gì, cả người mặc đồng phục học sinh, cậu hơi cúi thấp đầu xuống, góc độ này tôn lên sống mũi cao thẳng, từ sợi tóc đến ngón tay cầm bút đều thể hiện ý tứ người lạ chớ lại gần, tách biệt hẳn với cảnh tượng náo nhiệt xung quanh mình.

Cố Diêm vương vừa nói xong, ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều tấn công tới, tập trung trên người Hứa Thịnh.

Đối mặt với sự cạnh tranh giữa các trường, không có giáo viên nào có thể bình tĩnh được, Cố Diêm vương nắm chặt tay thành nắm đấm, giơ lên cao: “Năm nay chúng ta lặp lại huy hoàng! Giữ hạng nhất ở lại Lâm Giang!”

Dưới sự dẫn dắt của Cố Diêm vương, học sinh thi đấu dưới đài bị cảm xúc cháy bỏng thiêu đốt mạnh mẽ, cũng hô theo: “Giữ hạng nhất ở lại Lâm Giang!”

“…”

Bốn chữ “Tứ Hiệu Liên Trại” không khác gì một tiếng sấm, vô hình trung đánh xuống khiến người ta không nói ra lời. Thế giới của Hứa Thịnh, ầm ầm sụp đổ.

Cậu chỉ có một chữ muốn nói.

VCL.