Tác giả: Nhất Diệp Bồ Đề
Edit: Dĩm
- -
Khi ăn cơm, Chu Lật đột nhiên thuận miệng hỏi: "Vừa nãy các con chạy vào phòng làm gì vậy? Nửa ngày cũng không thấy ra, còn cháu nữa A Phong, sao vừa ra đã chạy vào phòng tắm rồi?"
Bà hỏi rất tùy ý, tựa như hai người gặp mặt hàn huyên một câu: Con ăn cơm chưa? Nhưng La Kiêu lại bị nghẹn họng, hung hăng trừng Đoàn Dịch Phong một cái, cậu mới ra vẻ trấn định nói: "Mẹ, chúng con...... đang nói chuyện công việc, anh ấy...... anh ấy thấy lạnh, nên đi tắm nước nóng làm ấm người."
Húc Húc ngồi trên ghế khoanh chân toàn lực gặm đùi gà, hai tay cầm xương miệng đầy mỡ.
"Cũng phải, nhà chúng ta cũng nên lắp điều hòa, mấy hộ bên cạnh đã lắp rồi. Đợi ngày mai ba đi mua, tranh thủ trước Tết lắp cho xong." La Đồng Minh đột nhiên gật gật đầu, làm như có thật nói.
La Kiêu gật mạnh đầu, một bên gắp rau xanh đặt vào chén Húc Húc—— cứ ăn thịt mãi sẽ không cân bằng dinh dưỡng.
"Ba ba, chú Đoàn thích ăn rau xanh!" Húc Húc gặp rau bỏ vào chén Đoàn Dịch Phong, còn nói đặc biệt nghiêm túc.
Đoàn Dịch Phong nhìn chằm chằm rau xanh trong chén, khẽ cắn môi hạnh phúc ăn luôn.
"...... Con nít không ăn nhiều rau sẽ không cao được." La Kiêu hù dọa bé.
Húc Húc cầm đôi đũa, mặt nhăn thành cái bánh bao do dự nhìn tới nhìn lui. Bé đột nhiên ngẩng đầu hỏi Chu Lật, "Bà nội, ba ba nói thật sao?"
"Đúng vậy, cho nên Húc Húc phải ăn nhiều đồ ăn, lớn lên mới có thể cao như ba ba." Chu Lật dụ dỗ.
Húc Húc bĩu môi, vươn tay gắp rau xanh bỏ vào trong miệng, vừa ăn còn lớn tiếng nói: "Con muốn lớn lên cao như chú Đoàn cơ!"
Đoàn Dịch Phong 1m87, La Kiêu 1m75.
"—— Húc Húc ngoan." Được con trai coi trọng, trong lòng Đoàn Dịch Phong đặc biệt thoải mái.
"Cao quá dễ bị đụng đầu." La Kiêu bình tĩnh mở miệng, ngữ điệu không hề phập phồng, nhưng Đoàn Dịch Phong nghe ra được vị chua bên trong.
Hắn nhìn La Kiêu cười đến ý vị thâm trường, lại dời đề tài lên chuyện vừa rồi: "Ngày mai để cháu với A Kiêu đi mua điều hòa đi."
La Kiêu trừng hắn: Anh không nói lời nào sẽ chết à! Sau đó tán đồng: "Đúng vậy, ba, không phải ba muốn về nông thôn một chuyến sao? Loại chuyện này giao cho chúng con được rồi."
La Đồng Minh nhìn La Kiêu, lại nhìn Đoàn Dịch Phong, "Được, vậy các con đi mua."
"Đúng rồi, A Kiêu, vừa nãy con nhắc tới công việc, có tính toán gì không?" Chu Lật thấy họ nói xong lập tức hỏi.
"Con định mở một cửa hàng bánh kem ở đây, nhưng mà cũng chỉ có ý thôi, cụ thể còn phải lên kế hoạch."
Đoàn Dịch Phong lần đầu nghe cậu nói đến chuyện này, "Ở đây mở cửa hàng bánh kem kiếm không bao nhiêu tiền đâu? Còn không bằng đến nơi nhiều khách hàng, tuy phí cao, nhưng càng có thể phát huy trình độ của em."
Hắn chính là cố gắng muốn kéo La Kiêu đến Bắc thành, lại cố gắng mang người về nhà mình.
Ý của Tuý Ông không phải ở rượu. La Kiêu mặc kệ hắn, nhưng không ngờ La Đồng Minh lại tán thành, "A Phong nói rất đúng, huyện Nham mấy năm nay tuy rằng có phát triển, nhưng so ra kém với thành phố lớn. Người nơi này thật ra cũng không thích ăn bánh kem gì đó, như ba với mẹ con, sinh nhật có chén mì trường thọ là được. Đặc biệt là khi mới vừa khởi nghiệp, không có khách hàng thân thiết, việc làm ăn rất khó duy trì."
La Kiêu không phản bác, cậu không hiểu lắm việc quản lý kinh doanh, còn phải nghĩ nhiều một chút.
Nhưng Húc Húc nghe thấy bánh kem, ầm ĩ nói muốn ăn, cuối cùng cậu đáp ứng bé buổi tối làm cho bé mới không ầm ĩ nữa.
Cơm nước xong, Đoàn Dịch Phong cùng La Đồng Minh ở bên ngoài uống trà nói chuyện phiếm, Chu Lật lôi kéo La Kiêu vào phòng, sau đó đưa cho cậu một cái thẻ.
"Đây là tiền con gửi về, mẹ với ba con giữ trong đây chưa từng đụng đến, tổng cộng chín vạn, con cầm đi, lúc làm kinh doanh cần dùng đến."
La Kiêu nhìn chằm chằm cái thẻ kia nhưng không nhận, "Mẹ, đây là con cho ba mẹ, ba mẹ giữ đi. Về việc kinh doanh, bên con còn có một ít tiền, đến lúc đó sẽ nghĩ biện pháp khác."
"A Kiêu, thân thể ba mẹ còn khỏe mạnh, lấy nhiều tiền như vậy cũng vô dụng, con cần dùng thì cứ lấy, về sau mẹ với ba con còn phải dựa con dưỡng lão đó! Lại nói mấy con gà mái mới bán mấy ngày hôm trước, đối phương ra giá cao, còn nói sau này có thì đưa trực tiếp qua bên đó. Mẹ với ba con chỉ định lại mua mấy con gà nuôi chơi thôi, không ngờ lại có thể kiếm tiền!" Chu Lật nhắc tới chuyện này rất phấn chấn, rất có cảm giác thành tựu.
La Kiêu nhịn không được truy vấn: "Người nọ là chủ ở đâu?"
"Chủ của nhà hàng lớn, con cũng gặp qua, cái chỗ ở phố tây kia đó."
"Họ chạy từ phố tây tới đây mua mấy con gà?" La Kiêu khó tin hỏi.
"Cái này mẹ cũng không biết, chỗ đó là A Phong liên hệ. Lúc nói chuyện phiếm mẹ có tùy tiện nói với nó, không ngờ đứa nhỏ này làm việc nhanh như vậy!" Trong giọng nói Chu Lật tràn đầy tán dương.
"Đúng là rất nhanh." La Kiêu gật gật đầu.
Cậu biết rõ, nếu không phải bởi vì mình, Đoàn Dịch Phong cũng không có kiên nhẫn như vậy. Ở trước mặt ba mẹ, hắn rất lễ phép, có phong độ, giống như con trai ruột của ba mẹ vậy. Về điểm này, chỉ sợ hắn đối người nhà của chính hắn cũng không đến.
Chu Lật khen Đoàn Dịch Phong không dứt miệng, còn từng tiếc nuối nói: Nhà của chúng ta không có con gái, nếu có, chắc chắn gả nó cho A Phong!
Đoàn Dịch Phong lúc ấy nói giỡn: Nếu không gả A Kiêu cho con đi?
Chỉ là một câu vui đùa, ai cũng không đặt trong lòng, nhưng sau đó Đoàn Dịch Phong lại kiên trì nói: Anh đây cũng xem như đã nhắc đến vấn đề hôn sự với nhà em!
La Kiêu sờ sờ ngực, cảm thấy rất ấm áp. Nếu Đoàn Dịch Phong đưa nhà đưa xe, ba mẹ chưa chắc sẽ nhận, hắn chỉ làm một chuyện nhỏ, lại khiến họ cảm giác cảm giác được thành tựu lớn lao.
Quan trọng nhất là hắn rất tinh tế.
Chỉ là không bao lâu, La Kiêu liền vui không nổi nữa.
Chu Lật tìm cho cậu mấy đối tượng thân cận, mấy cô gái trên ảnh chụp một người đẹp hơn một người. Chu Lật chỉ vào một tấm nói: "Cô gái này cũng là tốt nghiệp cấp ba, hiện đang mở một cửa hàng bán hoa ở huyện Nham, quan trọng là hiếu thuận, mẹ đã gặp mặt rồi, rất lễ phép. Sau đó lại chỉ vào một tấm khác nói: Con đừng nhìn cô bé này hơi nhỏ con, nhưng rất có năng lực, chính là giám đốc nhà hàng phố tây kia đó."
La Kiêu cười khổ: "Mẹ, con có Húc Húc, cô gái nào có thể nguyện ý chứ!"
"Không sao, tình huống của con mẹ đã nói qua, mẹ cũng không phải bức con chọn một người, tự con đi xem, thích hợp thì được, không thích hợp cũng không mất gì đúng không?"
Thái độ Chu Lật cứng rắn, La Kiêu thật sự không tìm được lý do cự tuyệt, chỉ phải đáp ứng có lệ, nghĩ đến lúc đó làm bộ đến nơi ứng phó chút. Còn Đoàn Dịch Phong, La Kiêu không nói với hắn chuyện này, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết hắn sẽ không đồng ý, nói không chừng đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì.
Cuối tuần, Chu Lật sắp xếp nơi thân cận ở một tiệm cà phê, đối phương chính là vị giám đốc nhà hàng kia. La Kiêu biết ảnh chụp với người thật có chênh lệch, nhưng không ngờ chênh lệch lớn như vậy!
Giám đốc trên ảnh chụp có gương mặt con nít, thịt thịt thoạt nhìn rất đáng yêu, nhưng mà giờ khắc này——
La Kiêu đánh giá cô gái trước mặt thân cao 1m5, mang giày cao gót, trên mặt mọc mấy nốt ruồi đen, dù nhìn từ góc độ nào cũng không dính dáng gì với từ đáng yêu kia. Cậu khó tin hỏi: "Xin hỏi là cô Dương Thiến Thiến sao?"
Dương Thiến Thiến đặt túi xách trên ghế, đầu tiên là khinh miệt quét qua La Kiêu, sau đó thấy đối phương lớn lên không tệ, khẽ gật đầu, dáng vẻ cao ngạo: "Phải, anh chính là người mẹ tôi bắt tôi đến thân cận?"
La Kiêu vẫy tay gọi người phục vụ, nhàn nhạt nói: "Có lẽ." Thái độ của người này khiến cậu rất không thoải mái.
Dương Thiến Thiến lúc này không nhiều lời, trực tiếp ngồi xuống, hai tay giao nhau gác trên bàn ánh mắt vẫn không ngừng đánh giá La Kiêu. La Kiêu ngại đối phương là nữ, nên chỉ nghiêng đầu nhịn xuống, ở trước mặt nữ nhân, cậu luôn là thân sĩ nho nhã, phong độ.
Người phục vụ nhanh chóng đưa lên hai ly cà phê, La Kiêu vừa quấy cà phê vừa tính toán thời gian, mười phút, chỉ cần đợi đủ mười phút trở về báo cáo kết quả công tác là được.
"Anh không có gì muốn hỏi tôi sao?" Dương Thiến Thiến kinh ngạc hỏi người đàn ông biểu hiện quá mức trầm mặc.
La Kiêu nhấp một ngụm cà phê, hơi hơi suy tư nói: "Cô Dương, có lẽ mẹ tôi nói không đầy đủ, tôi giới thiệu lại một chút. Tôi hiện tại còn chưa tìm được công việc, trong nhà có ba mẹ và một em trai, còn có một đứa con trai sáu tuổi."
"Tôi biết, mấy thứ đó không sao cả, anh cảm thấy tôi thế nào?"
"...... Cô Dương rất ưu tú, mẹ tôi nói cô là giám đốc, như vậy cô Dương ở phương diện quản lý nhất định rất có thiên phú. Cô giơ tay nhấc chân...... cũng đại biểu cho việc cô giỏi quản lý nhân viên." Giơ tay nhấc chân, chính là một người quản lý ngang ngược vô lý đó!
La Kiêu nháy mắt nhớ tới vị tổ trưởng trước kia ở Du Viên, nhân viên phạm vào sai liền chỉ vào mũi mắng mấy tiếng!
Dương Thiến Thiến quái dị nhìn chằm chằm La Kiêu, "Tôi hỏi là anh cảm thấy con người của tôi thế nào?" Cô cố ý tăng thêm ngữ khí.
La Kiêu tiếp tục khuấy cà phê, vừa nhìn chằm chằm đồng hồ, duy trì nụ cười mở miệng: "Cô Dương rất tốt."
"Hừ, dối trá!" Dương Thiến Thiến hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Sau đó có phải còn có chỉ là...... nhưng mà......"
"Tôi nói thật."
"Đàn ông mãi mãi đều nói bản thân họ nói thật! Anh cũng đừng giả bộ nữa, chúng ta nói thẳng đi, tôi biết mình lớn lên là dạng gì, anh thất vọng rồi có phải không?"
"Không có!" Những lời này của La Kiêu tuyệt đối là sự thật! Cậu lại không phải tới thân cận......
"Thật ra chúng ta cũng không khác nhau lắm. Điều kiện giống anh vậy——không xe không nhà, còn mang theo con, cô gái xinh đẹp nào có thể nguyện ý gả cho anh chứ, cũng may tôi không chê anh, trừ lớn lên nhỏ con, tôi có xe có nhà, còn có công việc ổn định......"
La Kiêu lạnh lùng cắt ngang lời cô: "Cô Dương, có thể cô hiểu lầm! Tôi không có hứng thú với tài sản của cô, còn nữa, tôi không có đáng thương như cô nói, xin lỗi, chúng ta không có cách nào nói chuyện tiếp!"
Nói xong cậu đứng lên muốn rời đi, lại bị Dương Thiến Thiến bắt lấy.
Mà ngay lúc đó, Đoàn Dịch Phong đang cùng ông chủ nhà hàng phố tây huyện Nham tiến vào quán cà phê. Ông chủ kia nhiệt tình giới thiệu gì đó, Đoàn Dịch Phong lại không có hứng thú nghe, thỉnh thoảng gật đầu có lệ.
Trước khi vào quán cà phê, Đoàn Dịch Phong vẫn luôn suy nghĩ: La Kiêu hiện tại đang làm gì? Có nhớ mình hay không?
Mà một khắc bước vào quán cà phê kia, hắn gần như là đặt ánh mắt lên người La Kiêu, sau đó thong thả, thận trọng dừng trên cái tay đang túm chặt ống tay áo của cậu.
—— A Kiêu, chúng ta dẫn con trai ra ngoài chơi đi, ăn món ngon, mấy ngày hôm trước chỉ lo dạo quanh núi, hôm nay tới huyện thành chơi một ngày thế nào?
—— Hôm nào đi, hôm nay em có việc.
—— Việc gì?
——...... Cần em báo hết mọi chuyện làm trong mỗi phút với anh không?
"La Kiêu! anh đừng có quá phận! Anh căn bản không nghiêm túc cùng tôi thân cận!" Dương Thiến Thiến phẫn nộ dùng ngon tay chỉa vào mũi La Kiêu—— La Kiêu như nguyện thấy hình ảnh mình não bổ, nổi giận đùng đùng mắng: "Anh cho rằng mình là ai! Chỉ bằng anh, nếu không phải lớn lên còn được, tôi đã mặc kệ! Anh thích xinh đẹp nhỉ?! Tôi nói cho anh biết, xinh đẹp thì tìm người có tiền hết rồi, ai mà nhìn trúng anh chứ!"
La Kiêu dời ánh mắt từ trên người Đoàn Dịch Phong lên người Dương Thiến Thiến, ngữ khí lạnh băng: "Nói đủ rồi?" Giọng cậu trầm thấp, mang theo một sự cứng rắn không thể kháng cự, ngay sau đó dịu lại, nhàn nhạt nhắc nhở, "Tôi khuyên cô buông tay trước."
"Bằng cái......" Dương Thiến Thiến chưa nói xong, ngón tay đã bị cứng rắn vặn xuống, cô theo quán tính lui về phía sau vài bước. Nhìn người đàn ông cao lớn không biết xuất hiện từ khi nào, cặp mắt kia dừng trên người cô một giây khiến tim cô đập nhanh vài phần.
Đoàn Dịch Phong kéo La Kiêu đến bên người mình, dùng ánh mắt cảnh cáo trừng cậu một cái, ý tứ là: Chờ trở về lại tính sổ với em!
"Tiểu Dương, cô đang làm gì đấy!" Ông chủ đổ mồ hôi lạnh, còn chưa xông tới đã rống lên một câu, gã còn chưa từng thấy vẻ mặt Đoàn Dịch Phong đen thui như thế.
—— Tựa như người khác đoạt lấy thứ hắn yêu thích vậy.
"Ông...... ông chủ, sao anh lại ở đây?" Dương Thiến Thiến ngơ ngẩn, sau một lúc lâu mới kinh ngạc hỏi.
Ông chủ không trả lời cô, xoay người đổi thái độ tha thiết giải thích với Đoàn Dịch Phong: "Đoàn tổng, chắc có chút hiểu lầm, Tiểu Dương ngày thường không phải người như vậy." Gã vừa nói vừa kéo Dương Thiến Thiến, "Tiểu Dương, mau xin lỗi bạn của Đoàn tổng đi."
"Tôi......" Dương Thiến Thiến căn bản không đoán trước được một màn này, ông chủ ngày thường tác oai tác sao lại tất cung tất kính với người trước mặt như vậy. Cô không khỏi suy đoán thân phận đối phương.
"Đoàn tổng, chuyện không phải như anh nhìn thấy đâu, tôi với bạn ngài thân cận, chỉ là có chút xung đột——" Lời nói còn chưa dứt lại bị cắt ngang, giọng Đoàn Dịch Phong càng thêm lạnh nhạt, và không kiên nhẫn.
"Xin lỗi." Hắn chỉ nói hai chữ.
"Không cần......" La Kiêu bất đắc dĩ nhìn một màn này, loại dục chiếm hữu biến thái này của Đoàn Dịch Phong quả thực khiến cậu có chút phát điên.
Đoàn Dịch Phong đặt tay lên vai La Kiêu, lạnh nhạt lặp lại: "Xin lỗi."
"Tiểu Dương, mau xin lỗi, mắng chửi người khác là cô không đúng." Ông chủ vội vàng thúc giục.
Dương Thiến Thiến cắn chặt răng, cô còn chưa muốn vứt bỏ công việc này. "—— Xin lỗi." Cô nhìn La Kiêu, cực kỳ không cam lòng xin lỗi.
"Không sao, tôi......" La Kiêu còn chưa nói xong đã bị Đoàn Dịch Phong dẫn ra ngoài, lúc gần đi Đoàn Dịch Phong còn nhìn Dương Thiến Thiến cảnh cáo.
Ông chủ thấy Đoàn Dịch Phong quay đầu đi, tức khắc nóng nảy, nhìn ngón tay được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều Dương Thiến Thiến nói không nên lời. Gã thở dài vẫn là đuổi theo Đoàn Dịch Phong, vừa đuổi vừa hỏi: "Đoàn tổng, ngài xem chuyện chúng ta vừa mới nói......"
Đoàn Dịch Phong nhét La Kiêu vào ghế phụ, sau đó nhanh như chớp lái xe đi, ông chủ chạy ra cửa, liền thấy ô tô tuyệt trần đi mất.
Khống khí trong xe tương đối áp lực, không ai mở miệng trước, máy sưởi xua đi hàn ý trong không khí. La Kiêu nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn, ngón tay Đoàn Dịch Phong siết chặt tay lái, vẫn không nhúc nhích mà nói: "Em gạt anh."
"Đây không gọi là gạt." La Kiêu câm nín nhìn hắn, "Em chỉ tới ứng phó một chút, huống chi, em không thích phụ nữ."
"Chính là gạt!" Đoàn Dịch Phong cố chấp cường điệu.
La Kiêu hắc tuyến: "Không phải!"
"Phải!"
"Không phải!"
"Phải!"
"......"
"......"
---Hết chương 57