Cậu Hầu Nhỏ Của Vương Tổng

Chương 5:Chap 5: " Về Nhà "




" Nhưng sao hả bác sĩ? Ông mau nói đi " gương mặt của Nhất Bác lộ ra vẻ lo lắng hỏi.

Cả nhà đang nôn nóng kết quả của Tiêu Chiến ra sao mà ông bác sĩ cứ ậm ừ mãi.

" Nhưng mà xương của bé còn non, vốn yếu hơn xương người lớn, va chạm mạnh làm cho xương cưa bé bị vỡ, chúng tôi đã mổ ra để ráp lại, nó ảnh hưởng đến cả tủy..... xương sườn bị gãy đâm vào thịt..... và ảnh hưởng các phần nội tạng gần đó..... còn..... "

" Còn sao nữa?..... ông mau nói đi "

" Ảnh hưởng lớn như thế nên sau này việc hấp thu dinh dưỡng của bé sẽ yếu hơn lúc trước, nghĩa là rất khó để hấp thu dinh dưỡng...... và quan trọng là não của cháu bị va chạm mạnh sau này bé sẽ rất khó nhớ, não của bé đôi lúc sẽ như tờ giấy trắng, không nhớ mọi việc...... chỉ đôi lúc thôi, cả nhà cứ yên tâm, à còn nữa sau này bé sẽ hay đau đầu cả nhà nhớ chú ý nha...... bé bị nặng như thế tưởng chừng sẽ không cứu được nhưng bé rất kiên cường...... rất đáng khâm phục ".

" Cảm ơn bác sĩ..... cảm ơn ".

" Trách nhiệm của tôi mà, thôi mọi người mau vào trong thăm bé đi, tạm biệt ".

Cả nhà vào thăm, trên giường bệnh có một bé con 10 nhỏ nhắn nằm đó, người đầy băng gạc quấn quanh, hơi thở thoi thóp, nặng nhọc, cứ như là không có vậy, rất yếu, cần đến cả bình dưỡng khí để duy trì cho bé. Anh đi lại gần, cả người không còn sức lực nào nữa mà ngồi bệch xuống, anh cố gắng đứng vững từ nãy đến giờ, lúc mà nghe Tiêu Chiến đã qua khỏi anh rất mừng, muốn ngã quỵ xuống, anh đã trút được nỗi lo lắng rồi. Chỉ cần cậu qua khỏi anh tình nguyện chăm sóc và nuôi bé con của anh cả đời này.

" Không sao, ổn cả rồi..... em giỏi lắm..... ngoan..... mau chóng bình phục..... tỉnh lại anh sẽ đưa em về nhà " Nhất Bác nhẹ nhàng nói.

Ba mẹ nhìn anh đã bình tĩnh lại, nhìn Tiêu Chiến an toàn hai người cũng yên tâm, nhẹ nhàng đi ra ngoài để lại không gian riêng cho anh.
Nhìn anh đối với Tiêu Chiến hết mực cưng chiều, lo lắng như vậy thì hai người chắc chắn đã xác nhận được là hai người nuôi con dâu nhỏ trong nhà rồi, là nuôi từ bế đó..... hai người biết hết nha, con trai của hai người mà, tâm tư như thế nào sao giấu được ba mẹ này cơ chứ, chỉ là không nói ra thôi.

Anh ngồi nhìn cậu, bé con của anh sẽ ổn chứ? Mau tỉnh lại nhìn anh đi, mau tỉnh lại gọi " cậu chủ ơi " đi, sao cứ nằm đó, không chịu tỉnh lại. Anh tự trấn an, cậu là do thuốc mê còn ngấm nên chưa tỉnh lại được, là do bé con vừa trải qua một cuộc phẫu thuật còn mệt nên chưa tỉnh lại.
Một mớ hỗn độn cứ xoay quanh đầu anh, làm anh mệt mỏi mà ngủ gật luôn bên cạnh cậu. sáng sơm hôm sau cậu mới tỉnh lại, cả người không nhúc nhích được, đau lắm.... cậu òa khóc, ngay cả khóc cũng không ra tiếng được nữa! " cậu chủ " mới tỉnh dậy đã thấy anh đầu tiên, cậu vui lắm. Miệng khẽ kêu cái người ngủ gật bên giường mình dậy.

" Cậu..... chủ..... "

Vui mừng vì thấy cậu, mọi lo lắng, sợ hãi lúc trước đã tan biến mất..... Tiêu Chiến sợ, lúc đó rất sợ, sợ sẽ không nhìn thấy anh được nữa, lúc đó suy nghĩ duy nhất của cậu là về nhà, dù có chết cũng phải chết ở nhà, nơi mà cậu cảm thấy được hạnh phúc, nơi có thứ gọi là mái ấm gia đình, nơi duy nhất cậu cảm thấy mình được yêu thương và điều quan trọng nhất là nơi đó có kí ức về " cậu chủ " của cậu người mà thương cậu nhất, cậu cũng thương anh nữa.
Bây giờ thì cậu đã không sao rồi, cậu vui lắm..... vừa mới gọi khẽ anh đã tỉnh dậy ngay, bé con của anh tỉnh lại rồi.

" Em tỉnh rồi..... có đau lắm không? Có mệt hay không? Em có muốn uống nước không? "

Nhất Bác vừa vui, vừa mừng hỏi Tiêu Chiến lia lịa, cậu nhìn anh mà khóc, nước mắt cứ chảy mãi..... cậu biết mà, dù thế nào thì anh cũng là người thương cậu nhất, lo cho cậu nhất, cậu khóc vì vui mừng, nhưng còn anh thì không vui khi cậu cứ khóc như vậy, vừa mới tỉnh dậy còn yếu lắm, nếu khóc nữa thì người sẽ mệt lắm. Anh cưng chiều lau nước mắt cho cậu mà dỗ dành.

" A Chiến ngoan..... đừng khóc nữa..... nếu khóc nữa người sẽ rất mệt ".

" Em đau..... đau lắm cậu chủ..... huhu..... "

" Anh biết mà ".

" Em mệt nữa ".

" Ngoan đừng khóc, khóc nữa sẽ mệt đấy ".

" Em cứ tưởng là mình sẽ không gặp cậu nữa, em rất sợ ".

" Anh xin lỗi, vì anh mà em mới bị như vậy, anh đã sai rồi ".

" Cậu chủ đừng giận bà nữa nha! Bà rất thương cậu "

" Được, anh nghe A Chiến..... A Chiến nói gì anh cũng sẽ nghe theo..... anh sẽ nghe lời A Chiến..... nên A Chiến đừng khóc nữa ".

" Dạ, mà cậu đừng hất hủi em nữa, đừng có mà không để ý đến em nữa ".

" Anh thương A Chiến nhất, bảo bối của anh sao mà anh nỡ hất hủi em được chứ, anh sẽ nghe theo em hết, được chưa? A Chiến ngoan có đói hay không? Đợi mẹ đem cháo vào anh cho em ăn nha, ăn sẽ mau khỏe lại ".

" Dạ ".

Từ lúc anh nhìn thấy cậu nằm trên máu thoi thóp, anh đã nhận ra và xác định chắc chắn rằng đời này anh không thể thiếu cậu và không có ai thay thế được vị trí của cậu trong lòng anh rồi.
Nội tạng của cậu bị thương nên không thể ăn được gì ngoài cháo nghiền nát, không khác gì bột cả, sợ cậu thiếu dinh dưỡng, cả nhà còn bắt cậu truyền thêm dịch đạm để căng bằng dinh dưỡng.

Anh ở bên cạnh cậu ,chăm cậu rất kĩ và chu đáo, có thể nói là anh ở hẳn trong bệnh viện với cậu luôn, lo cậu sẽ buồn, anh ở bên cạnh cậu không rời nửa bước, anh hằng ngày đọc truyện cho cậu nghe, đút cậu ăn, làm cậu vui..... nên cậu không sợ buồn hay ở một mình trong bệnh viện vì cậu đã có " cậu chủ " siêu cấp chu đáo của cậu bên cạnh rồi. Đôi lúc còn bị mẹ trêu khi thấy anh lo lắng cho cậu nữa kìa.

" A Chiến là cậu chủ nhỏ, A Chiến có anh hầu lớn siêu cấp chu đáo và tận tình " Mẹ Nhất Bác vừa cười vừa nói.

Tiêu Chiến không ngồi dậy được vì xương sườn của cậu bị gãy nên cậu chỉ có thể nằm thôi, chẳng nhúc nhích được gì cả, chỉ cần đụng nhẹ thôi là thấy đau lắm rồi, cậu còn nhỏ mà, chỉ cần thấy đau là khóc thôi, vết thương của cậu phải nói là rất đau. có khi nửa đêm cậu ngủ lỡ trở mình thì chạm đến vết thương đau nằm khóc nức nở, anh vội tỉnh vậy vỗ về cậu, an ủi, dỗ dành cho cậu ngủ yên, còn anh đợi thỏ con ngủ say rồi mới ngủ, có khi thức cả đêm để trông cậu vì sợ cậu sẽ khóc.

Thỏ con của anh vẫn còn bé lắm, không thể để cậu một mình đương đầu, một mình trải qua cơn đau này được đâu, rất cần anh bên cạnh truyền sức mạnh, cần anh bên cạnh đồng hành suốt quãng thời gian dưỡng bệnh này.
Bao nhiêu đó cũng biết anh thương cậu nhiều đến chừng nào rồi, anh rất rất là thương cậu, đau lòng khi thấy cậu bị vết thương hành hạ đêm nào cũng khóc, đau làm thỏ con của anh đêm nào ngủ cũng không được tròn giấc, cứ khó chiu, mệt mỏi là cựa mình, chỉ cựa nhẹ là đau đến phát khóc.

Anh lo lắm, anh mong là thời kỳ khó khăn này mau qua đi, A Chiến của anh sẽ mau lành lại sẽ không còn bị vết thương hành hạ nữa. Anh đau lòng đến sắp chết rồi.
Thời gian cũng trôi nhanh qua, cả hai người ở bệnh viện hơn một tháng rồi, xương sườn của Tiêu Chiến được chăm sóc kĩ nên phục hồi nhanh chóng, cậu được xuất viện, trong gia đình anh ai cũng vui cả, ba mẹ thì hớn hở đi làm giấy xuất viện cho cậu, còn anh thì ở lại thu xếp đồ đạc chuẩn bị về.
Tiêu Chiến nằm trên giường nhìn anh cười mãi làm anh hơi thắc mắc sao cậu lại cười.

" Em cười cái gì hả? "

" Tại em được xuất viện rồi ".

" Ừ, em vui không? "

" Dạ vui chứ ạ..... em về thì cậu chủ cũng về, cậu chủ sẽ không bị nhốt trong nơi chán òm này nữa ".

" Cái gì mà bị nhốt chứ? Bộ ở với anh không vui hả? "

" Dạ hông phải, ý em không phải vậy, em sợ cậu chủ buồn ".

" Đồ ngốc, em vui thì anh cũng sẽ vui mà, cảm xúc của anh hoàn toàn phụ thuộc vào em, không buồn đâu..... mà em cũng đã hết đau hay chưa? "

" Dạ hết rồi, còn hơi đau xíu thôi ".

" Sẽ nhanh khỏi thôi, em ráng chịu vài hôm nữa thôi, sẽ ổn thôi ".

Nhất Bác ôm bảo bối nhỏ vào lòng, hôn trán,..... ừ thì vết thương trên người sẽ hết, còn cơn đau đầu của Tiêu Chiến thì sao đây? Bác sĩ nói sẽ không có liền, hay là có thường xuyên, anh xoa nhẹ đầu cậu, tự nói với lòng " đợi đi, anh nhất định sẽ chữa khỏi cho em ".

Vì chân Tiêu Chiến chưa khỏi hẳn nên phải ngồi xe lăn thêm vài tuần nữa. Anh đi lấy nệm bỏ lên xe lăn, đây là anh kêu mẹ mua cho cậu, để khi cậu ngồi sẽ không bị đau hay ê, tránh cậu hậu đậu va chạm vào xe, xương của cậu còn yếu lắm, toàn bộ cơ thể đều đau nhứt lắm.

Xong hết đâu vào đó, Nhất Bác đợi ba mẹ vào, bế Tiêu Chiến đặt vào xe rồi đẩy cậu về, anh định bế cậu ra xe hơi nhưng cậu bảo đau nên anh đành phải cho cậu đi xe lăn vậy, thật ra cậu sợ anh bế cậu nặng thôi à..... cậu lo xa quá rồi, người nhỏ như vậy mà đòi nặng hơn ai cơ chứ!

" Có êm không? hay có cấn đau chỗ nào không? nói anh nghe, sợ vẫn còn lòi chỗ sắt ra làm em lạnh, đã kín nệm hết chưa? "

" Dạ rất êm, rất thoải mái..... em thích lắm ạ, ấm lắm luôn á cậu, em cảm ơn cậu ".

" Vậy tốt rồi, nào chúng ta về thôi ".

" Dạ về nhà thôi, cuối cùng cũng được về nhà rồi ".

Tiêu Chiến hí hửng, vui vẻ ngồi trên xe cho anh đưa về nhà, mấy tháng nay ở bệnh viện cậu nhớ nhà lắm luôn rồi đấy.

![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/187219/markdown/3723087/1579330451709.jpg-original600webp?sign=f5ddc07fb678ab11279e8f6b317b65c1&t=5fff8980)