" Nhược Tịch... em thấy Tư Hàn đâu không? Sao em lại khóc? "
" Cậu chủ... xin cậu hãy ngăn họ lại đi... em xin cậu... "
" Có chuyện gì? Bình tĩnh nói anh nghe "
" Anh Tư Hàn và hai chị của em đã bắt cóc Tiêu Chiến với Kế Dương đi mất rồi... xin cậu hãy cứu họ... "
Âu Dương bất ngờ... cố gắng nghe rõ mọi chuyện thì bỗng bên ngoài có tiếng động. Là Nhất Bác đang rất tức giận đạp mạnh cửa đi vào... bọn thị vệ bên ngoài cũng bị anh đánh cho tơi tả. Nhất Bác đi lại xách cổ áo Âu Dương đang đứng ngây ngốc lên. Cố nén giọng giận dữ.
" Nói mau... mày bắt Tiêu Chiến và Kế Dương đi đâu? Thả hai em ấy ra "
" Tao không biết... mau buông tao ra "
" Nhược Tịch sao cô lại ở đây? "
Hạo Hiên từ bên ngoài đi vào, cố gắng bình tĩnh quan sát xung quanh và anh thấy lại vì sao Nhược Tịch lại có mặt ở đây?
" Em... em... chuyện này không quan trọng... mà quan trọng là Tiêu Chiến và Kế Dương bị hai chị của em bắt đi... có cả... Tư Hàn đi cùng nữa "
" Tư Hàn? "
" Đó là người bên cạnh tôi, chuyện này để tôi tự giải quyết "
" Chuyện của một mình mày? có cả em tao và vợ tao... mày nghĩ tao sẽ tin tưởng này sao? "
Bỗng điện thoại của Nhất Bác vang lên. Là số lạ, anh vội vàng nghe máy. Đầu dây bên kia từ từ vang lên một giọng nói.
" Nghe nói mày đã thắng một dự án nên Anh? Nếu như mày còn muốn hai đứa này sống thì hãy chuyển toàn bộ cổ phần Vương thị cho tao, cả số tiền kí hợp đồng với bên Anh nữa. À... còn cả... Âu thị và tập đoàn của tên Hạo Hiên kia nữa, vì người của Hạo Hiên cũng ở đây "
" Mày là ai? Tư Hàn sao? "
" À, tao không cần tập đoàn của Hạo Hiên nữa mà tao cần Tống Kế Dương hơn "
Hạo Hiên nghe đến Tư Hàn muốn giữ Kế Dương lại thì tức điên lên, giận dữ giật điện thoại của Nhất Bác.
" Mày rốt cuộc đã đem em ấy dấu đi đâu rồi thằng khốn ".
" Haha mắng hay lắm. Tao sẽ nhắn số tài khoản qua. Mau gửi cho tao, đừng làm càng, nếu... tụi bây làm càng thì tao không biết mạng của Tiêu Chiến có được bảo toàn hay không đâu "
" Tư Hàn... tên khốn kiếp "
Hạo Hiên tức đến độ giết người đến nơi, Âu Dương cố trấn tĩnh cậu lại.
Đây là chuyện của tôi... tôi sẽ đi chuyển cho nó, vó tiền rồi sẽ không làm hại hai em ấy đâu. Yên tâm đi "
" Chuyện này liên quan đến Tiêu Chiến... tốt nhát là mày đứng qua một bên đi, đừng nhúng tay vào "
Nhược Tịch đứng yên từ nãy đến giờ, bản thân cô thật ngưỡng mộ với Tiêu Chiến và Kế Dương, có rất là nhiều người quan tâm đến hai cậu.
" Em có cách này, trước tiên hãy chuyển khoản Âu thị cho họ trước để đảm bảo an toàn của hai cậu ấy, sau đó lấy cớ ngân hàng không cho chuyển một lần quá nhiều tiền để kéo dài thời gian. Rồi bảo họ cứ trực tiếp trao đổi, hẹn họ ra một tay giao người một tay giao số cổ phần còn lại của Vương thị cho họ... sau khi đã nhận được người an toàn rồi thì hãy... để cảnh sát bắt họ. Mọi người xin hãy tin em... giúp em ngăn họ lại, đừng để họ đi quá xa nữa... giúp em... "
Nhược Tịch quỳ xuống khóc, đây là tội lỗi của hai chị, họ là chị của cô, cô không thể nào đứng yên nhìn họ tiếp tục sai lầm được nữa. Chính cô sẽ tìm mọi cách để ngăn họ lại.
Âu Dương đỡ Nhược Tịch dậy, lau nước mắt cho cô.
" Đồ ngốc mau nín đi, đó là lỗi của họ. Anh sẽ giúp em ngăn họ lại. Được chứ? "
Nhược Tịch ôm Âu Dương khóc nức nở, Nhất Bác và Hạo Hiên cũng từ từ bình tĩnh lại. Nghĩ thấy kế hoạch của Nhược Tịch cũng rất hay, rất ổn nên quyết định làm theo. Nhất Bác rất lo cho Tiêu Chiến vì cậu đang bị thương nặng. Không biết hiện tại cậu có ổn không? Vết thương... Anh lo sắp chết mất rồi.
Theo lời Nhược Tịch, Âu Dương đi chuyển toàn bộ cổ phần cho Tư Hàn. Nhược Tịch nhìn Âu Dương mà lo lắng.
" Cậu chủ... chuyển đi hết... sau này cậu sống sao? Liệu cậu ổn không? "
" Anh ổn... đây là cái giá mà anh phải trả cho những gì mình làm. Anh không sao, vẫn còn cái đầu để vận dụng mà "
" Em sẽ đi theo cậu "
Âu Dương cười, xoa đầu Nhược Tịch... đến lúc anh sa sút nhất vẫn ở bên cạnh anh.
Sau đó gọi cho Tư Hàn.
" Ngân hàng không cho chuyển nhượng quá nhiều cổ phần, nếu muốn lấy nhanh thì hãy ra gặp mặt... nhớ đem theo người "
Lúc mà Âu Dương gọi thì Nhất Bác và Hạo Hiên cũng đã định vị được vị trí của hắn.
Còn bên kia thì nhận được chuyển khoản, một số tiền kha khá.
" Chia đi "
" Theo thỏa thuận ban đầu thì tôi 3 các người 7. Tôi lấy 3 phần, còn lại các người tự chia "
Nói xong Tư Hàn bình thản đi lại giường, nơi mà Kế Dương đang nằm, Hắn lấy tay sờ lên đôi má của Kế Dương. Con người này đã làm hắn khao khát lâu nay.
Bên kia Uyển Du và Sơ Niệm đang bàn bạc... phải chia làm sao cho đúng...
" Chia làm sao đây? Con Nhược Tịch vô dụng quá, phá hỏng kế hoạch của chúng ta mấy lần, sẽ không chia cho nó "
" Được thôi... vậy hai đứa... mỗi đứa 3,5% "
" Tao 4 mày 3 "
" Tại sao chứ? Tao 4 mày 3 "
![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/187219/markdown/3723087/1592145910345.jpg-original600webp?sign=0736f670e7fd65f7660ad1e8efbf8f0d&t=5fff8980)