Cậu Hầu Nhỏ Của Vương Tổng

Chương 26:Chap 26: " Lấy Cớ Ghen Để Ăn Em "




Âu Dương không quan tâm đến lời Nhất Bác nói, chỉ lo nhìn Tiêu Chiến và cười.

" Tạm biệt bé con.... hẹn gặp lại em ở một ngày không xa ".

Âu Dương đi, Nhất Bác kéo Tiêu Chiến lên xe đi về, trên đường đi anh im lặng chẳng nói câu nào, Tiêu Chiến chẳng biết chuyện gì xảy ra cả. Mặt anh lạnh như băng, làm cậu sợ chẳng dám nói gì.
Về đến nhà, anh kéo cậu lên phòng và nói với quản gia.

" Cấm ai lên lầu.... rõ chưa? "

" Chắc lại xảy ra chuyện gì rồi " Uyển Du nhếch mép.

Nhất Bác kéo Tiêu Chiến lên phòng, lấy balo cậu ra quăng sang một bên, nằm đè lên người cậu.

" Mau trả lời, ai cho em nói chuyện với hắn? "

" Em.... thật sự em không biết anh ấy là ai cả ".

" Nay gan lớn.... còn dám chối ".

Chẳng thèm nghe cậu nói một lời nào nữa, anh đè cậu ra mà hôn, anh là đang rất ghen đó. Anh bảo bọc cậu từ nhỏ, có cho thằng con trai nào lại gần đâu, ngay cả đi học anh còn cho người âm thầm giám sát mà. Thằng nào ve vãn Tiêu Chiến thì sang hôm sau sẽ không thấy xuất hiện trên đường nữa, cho nên anh chưa hề có cảm giác này, cảm giác cậu bị người khác nhắm làm mục tiêu để cướp đi ra khỏi anh.

Anh bắt đầu cởi phăng bộ đồng phục đi học của cậu ra.... lướt bỏ 1001 chi tiết đen tối.... cậu sau lần đó mệt mỏi nằm cạnh anh ngủ, mặc cho anh làm gì thì làm, anh bế cậu đi tắm rửa rồi hôn nhẹ lên môi cậu.

" Thỏ con ơi là thỏ con, đừng làm anh ghen nữa đấy nha ".

Anh để cho cậu ngủ, 20h anh đem đồ lên cho cậu ăn, anh không thể để cậu nhịn đói được, vì cậu rất dễ bị sụt cân, sẽ xuống cân ngay lập tức. Anh đi xuống lầu thì Uyển Du chạy đến đưa cho anh một bức thư.

"Cậu chủ đây là quà ai đó gửi đến cho.... cậu".

" Vương phu nhân ".

" Dạ là Vương phu nhân ".

" Còn gì nữa không? "

" Dạ người đó bảo đưa đến tận tay cho Vương phu nhân, bảo là nhớ người lắm, mong sẽ có ngày được gặp lại ".

Nhất Bác mở hộp quà ra xem, Uyển Du đứng cười thầm đợi sau khi xem cái này rồi thì Tiêu Chiến còn được anh cưng chiều nữa hay không, chẳng có người đàn ông nào chấp nhận người mình yêu để người khác nhớ nhung cả.... và sẽ tạo ra vết nứt giữa mối quan hệ hai người, nó sẽ to ra khi có người đâm chọt vào.
Nhưng kết quả không như ả mong muốn, hộp quà này lúc trưa anh đã gặp qua rồi, là của Âu Dương, anh mở ra xem thử là cái gì???

" Ha ha là búp bê gỗ sao? Đẹp đấy, rất lạ mắt.... nhưng mà xin lỗi.... A Chiến của tôi sẽ không nhận nó đâu ".

Nói xong Nhất Bác ném thẳng nó vào sọt rác, rồi ung dung đi lấy cơm cho Tiêu Chiến ăn, ả rát tức giận vì sao anh lại thờ ơ như thế? Không ghen sao? Đáng lí ra phải nổi trận lôi đình chứ? Não của anh nay có ván đề sao? Ả tức giận đùng cái bỏ đi. Nhược Tịch đứng núp gần đó từ nãy đến giờ, chờ hai người đi Nhược Tịch chạy lại nhặt con búp bê, đau lòng khi thấy đồ vật của Âu Dương bị hất hủi. Nhược Tịch khóc, ôm con búp bê đi về phòng nâng niu, trân quý như báo vật vậy. Có lẽ chỉ có đứa ngốc như Nhược Tịch mới xem đồ bỏ đi của Âu Dương là báo vật, mà biết sao được, tình yêu Nhược Tịch dành cho Âu Dương quá lớn.

Nhất Bác đem cơm lên cho Tiêu Chiến, cậu vẫn ngủ, anh nhìn mà cười.... anh không quan tâm điều gì khác, hay là anh ghen bậy bạ mà trách cậu đâu, anh biết rõ thỏ con của anh không phải loại người lăng nhăng đó, cậu rất ngốc, không biết lừa dối ai đâu nhen. Anh biết rõ cậu chỉ có mình anh thôi, ghen chỉ là cái cớ anh đặt ra để ăn thỏ con. Nếu nói cậu lăng nhăng là điều không thể, vì ngốc như cậu sao mà biết lăng nhăng là gì, chỉ có thể nói cậu quá đáng yêu nên mới bị người khác dòm ngó, theo đuổi.... sao trách được đây. Mà vậy cũng hay, cứ lấy cớ ghen này nọ rồi đè cậu ra ăn là được, tốt quá rồi còn gì.

Cứ như vậy mà phát huy, thằng nào mà theo đuổi cậu lại gần cậu thì anh sẽ đè cậu ra ăn, không bàn cải, xem xem thỏ con còn dám cho ai lại gần nữa không, anh phải giữ thỏ con thôi. Lớn rồi chứ không như hồi nhỏ nữa, càng lớn càng đẹp trai, ai nhìn cũng yêu, lại được tiếp xúc với nhiều người nữa.... ha ha thế anh lại càng nhiều lí do để ăn cậu.
Anh cười nhẹ rồi đến gọi cậu dậy ăn cơm, vận động cả buổi chiều chắc mệt và đói lắm, thỏ con của anh rất dễ đói, anh kéo cậu dậy dựa vào người anh.

" A Chiến à.... A Chiến.... mau dậy ăn cơm này.... không đói sao? "

" Em muốn ngủ.... muốn được ngủ ".

" Ngoan nào.... ăn xong rồi ngủ tiếp nha ".

Nhất Bác dỗ Tiêu Chiến ăn, Tiêu Chiến vừa ngủ vừa ăn, mắt nhắm tít lại, miệng thì mở ra cho anh đút.... anh nhìn cảnh đó thì buồn cười chịu không nổi, cho cậu ăn xong rồi lấy thuốc cho cậu uống.... mọi việc đâu vào đó, anh leo lên giường ôm cậu vào lòng mà ngủ.

![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/187219/markdown/3723087/1587655539392.jpg-original600webp?sign=d8e9b3017082149f732798ac792c81d4&t=5fff8980)

![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/187219/markdown/3723087/1587655539397.jpg-original600webp?sign=110074cb70280b04a5d84fa60b5ee4b4&t=5fff8980)

![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/187219/markdown/3723087/1587655539395.jpg-original600webp?sign=5cb368a0e4bde45958517f3526e8c2ab&t=5fff8980)