Cậu Hai Nhà Họ Bùi

Chương 20: Ngày cậu trở về




Thi Hương gồm có bốn kỳ, kỳ một thi kinh nghĩa, kỳ hai thi văn sách, kỳ ba thi chiếu biểu (tức soạn thảo các văn bản hành chính như chiếu, biểu, sớ, dụ...), kỳ bốn thi phú, làm thơ (sáng tác theo chủ đề của đề thi).

Sĩ tử chỉ cần đậu kỳ đệ nhất sẽ được vào thi tiếp kỳ đệ nhị, đệ nhị lên đệ tam cho đến khi hết kỳ đệ tứ. Chấm thi kỳ đệ tứ xong các quan giám khảo sẽ sắp xếp theo thứ tự từ cao xuống thấp, sĩ tử sau khi đậu Hương Cống thì năm sau mới được dự kỳ thi cao cấp hơn là thi Hội, và nếu đậu thi Hội sẽ được xếp hạng vào Tiến sĩ khi thi Đình.

✽✽✽

Thời gian cậu Hai đi thi kéo dài tới một tháng lận, vượt xa mọi dự kiến ban đầu của tất cả mọi người trong thôn, bao gồm luôn cả phú ông, chính phú ông cũng không ngờ rằng cậu Hai lại có thể đỗ được Hương Cống, ngày công bố kết quả thi Hương cả thôn tưng bừng như trẩy hội vậy.

Bởi vì sao? Vì nhiều năm trở lại đây thì trong thôn không có ai được chọn để thi Hương cả, cậu là người duy nhất được chọn đi thi, đã thế lại còn đỗ Hương Cống, nghe nói đỗ Hương Cống thì đủ điều kiện để năm sau thi Hội rồi, còn được quan lớn trên triều đình đích thân xuống thông báo, chuyến này cả nhà phú ông tha hồ mà nở mày nở mặt rồi nhé.

Thằng Mõ đi từ đầu thôn đến cuối thôn loan tin khắp nơi, cậu Hai Độ con trai phú ông Bùi Công, thi Hương đậu bốn kỳ, được quan trên đích thân xuống thông báo, năm sau thay mặt cho cả thôn đi thi Hội. Tin cậu Hai thi đỗ Hương Cống phút chốc truyền qua thôn kế bên, một người đồn mười, mười đồn một trăm, không lâu sau thì lan ra cả xã.

✽✽✽

Ngày cậu trở về càng lúc càng gần, phú ông cùng phú bà mổ mười con lợn quay để khao cả thôn, xã trưởng cũng đem hai cô con gái của mình sang tận thôn Tô Chẩm để chúc mừng cả nhà phú ông, lần đầu tiên Lợn thấy cả thôn mình tưng bừng như vậy, phú ông chơi lớn bày tiệc ba ngày ba đêm luôn, đặc cách cho kẻ ăn người ở trong nhà, từ trên xuống dưới cũng được dự tiệc cùng.

Cậu về rồi, mọi người vừa thấy cỗ xe của cậu lăn bánh tới đầu thôn đã hồ hởi ra đón chào rồi, có người ở thôn bên qua xem ké nữa, họ bu cậu nhiều lắm, nhiều nhất phải kể là đàn bà con gái, họ che kín hết cậu của Lợn rồi. Lợn phải trèo lên cây khế ở đầu thôn để được ngắm nhìn cậu.

Cậu của Lợn ốm hơn trước nhiều rồi, mặt mũi cậu trông có vẻ bơ phờ hốc hác, chắc là cậu mệt, Lợn biết cậu mệt, để mang vinh dự về cho cả thôn như thế thì cậu đã phải đánh đổi rất nhiều, kể cả sức khỏe. Lợn thương cậu đến ứa nước mắt.

Hình như cậu đang tìm kiếm gì đó, có phải cậu đang tìm Lợn không? Một lúc sau, phú ông sai người giải vây cho cậu, Phú ông nói cậu vừa thi từ trên phố huyện về, người vẫn còn mệt, hãy để cậu nghỉ ngơi. Phú ông đã nói như vậy rồi, mọi người cũng giải tán, thôn ai nấy về, nhà ai nấy ở.

Thấy cậu đi vào rồi, Lợn mới tuột từ trên cây xuống, Phú ông nói đúng, cậu cũng vừa về để cho cậu nghỉ ngơi, Lợn cũng không nên làm phiền đến cậu. Phải đợi đến tối thui, khi phú ông, phú bà, cô cả, cậu cả với cô út đã ngủ rồi thì Lợn mới dám lẻn vào phòng cậu, Lợn vừa lọt vào trong đã bị bàn tay của ai đó kéo ngược từ phía sau, ôm trọn vào lòng.

Lợn để cho cậu Hai ôm thoả thích cho đến khi cậu tắt đèn rồi kéo Lợn lên giường, cậu chỉ đơn giản là ôm nó thôi cũng khiến nó run lên một cái, Lợn nhạy cảm, nên cậu Hai chỉ mới cọ cọ sau lưng nó có một tí thôi mà mặt mày nóng ran hết cả lên. Lợn nằm gọn trong lòng cậu, tỉ tê.

- Con nhớ cậu lắm.

- Ừa.

- Hồi sáng con thấy cậu đang muốn tìm ai á? Cậu tìm con phải không?.

- Ừa.

- Thế cậu có nhớ con không hả cậu?

- Ừa.

- Cậu cứ ừa suốt là thế nào? Cậu đi thi về xong là cậu lạ lắm.

- Mồm mày điêu lắm, mày bảo nhớ cậu nhưng cậu đi thi về có thấy mày vác cái bản mặt mày ra đón đâu.

Cậu dỗi, Lợn dỗ.

- Con là con nhớ cậu thiệt lòng, hồi sáng chẳng phải cậu bị bu nhiều quá nên con phải trèo lên cây khế để ngắm cậu từ xa sao? Tại cậu không thấy con chứ không có nghĩa là con không ra đón cậu.

Cậu dịu dàng vuốt lấy sợi tóc đang xụ xuống chiếc mũi dọc dừa thanh tú của Lợn, cậu cười.

- Mày nhớ cậu nhiều không?

- Dạ nhiều.

- Nhiều là nhiều như nào?.

- Như sao ở trên trời, như cá ở dưới sông, con nhớ cậu nhiều hơn những thứ đó cộng lại.

- Cậu nhớ mày còn nhiều hơn cả mày nhớ cậu cộng lại.

Nghe được câu trả lời của cậu, Lợn cười thầm trong bóng tối, không dám cười ra tiếng vì sợ cậu trêu.

Cơ mà cười phát ra tiếng hay không phát ra tiếng thì Lợn cũng bị cậu Hai nhìn thấu hết cả rồi.