Cậu Hai Nhà Họ Bùi

Chương 117: Làm sao cậu biết trong bụng em là thẳng tí?




Mợ không cần phải nói thêm lời nào nữa, tôi tin mợ, chỉ là do tôi ghen tuông mù quáng, tôi làm mợ khổ rồi.

- Nhưng kể từ bây giờ tôi sẽ sửa, tôi hứa với mợ.

Cậu nói mà giọng cậu nghẹn lại, ánh mắt cậu tràn đầy sự hối lỗi. Mợ nhìn cậu, cảm nhận được những lời nói của cậu hoàn toàn xuất phát từ sự chân thành, mợ biết cậu cũng thương mợ nhiều, chẳng kém gì mợ thương cậu cả.

- Chỉ cần cậu luôn tin tưởng em, thì em nhất định sẽ không bao giờ làm cậu thất vọng.

Cậu ôm mợ chặt hơn, như sợ rằng chỉ cần buông tay là mợ sẽ biến mất.

- Tôi cũng vậy, chỉ cần mợ đừng bao giờ rời xa tôi, tôi vẫn sẽ luôn bên cạnh mợ, yêu thương mợ, lắng nghe mợ, làm chỗ dựa vững chắc cho mợ và thắng tí nữa.

Mợ gật đầu cái nhẹ, rồi ngoan ngoãn nằm gọn trong vòng tay rắn rỏi của cậu, mợ chưa nín dứt hẳn, còn khóc sụt sịt, cậu chau mày lấy chiếc khăn tay được đựng bên trong cái túi đựng tiền có vẻ cũ kỹ, chậm nước mắt cho mợ.

Mợ nhìn một cái là nhận ra, cái túi đựng tiền năm xưa mợ may tặng, mà đến tận bây giờ cậu vẫn còn gìn giữ, tuy nó dần trở nên bạc màu, cũ kỹ theo dấu vết của thời gian nhưng điều duy nhất không thay đổi chính là cái tình của cậu, khí trời se lạnh nhưng có người lại thấy ấm áp trong tim vạn lần.

- Cậu vẫn còn giữ cái túi đựng tiền mà em may tặng cậu sao?

Cậu Hai nhìn vào chiếc túi rồi nhìn sang mợ, cười cười.

- Đừng nói là mợ nghĩ tôi đã vứt nó nhé?

Mợ gật đầu, lí nhí bảo.

- Thật ra lúc đó em đã nghĩ là cậu còn hận em, nên chắc là cậu cũng sẽ vứt bỏ những thứ liên quan đến em, bao gồm cả cái túi...

- Cái túi này là kỷ vật đầu tiên mợ tặng tôi. Tôi có thể vứt bỏ mọi thứ, nhưng

duy nhất cái túi này, cùng với tình cảm của mợ, thì tôi sẽ không bao giờ vứt bỏ được.

- Cái túi có vẻ cũ mèm rồi ý, hay cậu vứt nó đi, để hôm khác em may cho cậu chiếc túi khác nhé.



Cậu quả quyết từ chối.

- Nhưng tôi chỉ thích cái túi này.

- Vậy là nếu em may tặng cậu cái túi khác thì cậu không nhận ạ?

- Không, tôi vẫn nhận.

- Dạ, vậy là cậu có đồng ý vứt nó không?

- Chỉ là.

- Chỉ là sao hả cậu?

Mợ tò mò chết đi được mà cậu vẫn tỏ vẻ bí hiểm, hại mợ phải thúc giục cậu trả lời mau.

- Chỉ là, tôi vẫn sẽ giữ gìn cái túi này thôi, đồ mợ tặng cho dù là miếng giẻ rách đối với tôi quý giá vô cùng.

- Cậu...Thật là, dẻo mềm.

- Dẻo mồm mới làm chồng mợ được.

Mợ nghe cậu nói như vậy, không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Mắt mợ khô hẳn rồi, mợ mới đấm nhẹ vào vai cậu, trách yêu.

- Mồm chẳng những dẻo mà còn hỗn nữa.

- Mồm dẻo mà hỗn như này, mợ còn thương không?

. Thương ạ.

- Mợ thương tôi, mợ đừng giận tôi nữa nhé, mà giá kể sau này có giận thì hãy đánh tôi, mắng tôi, cắn tôi cũng được, miễn là mợ đừng có khóc nữa nhé!



- Cậu cứ khéo mà nịnh em thế này thì ai mà giận cho nổi!

- Từ nay tôi phải sửa cái tính này thôi, để làm gương cho thằng tí con, mợ nhở?

Cậu Hai cưng chiều vuốt ve chiếc bụng nhỏ hơi hơi nhô lên của mợ, mợ tò mò mãi thôi? Cậu Hai không phải thầy lang, mợ cũng mới chửa hai tháng mấy thôi à, làm sao mà cậu khẳng định chắc nịch trong bụng mợ là thẳng tí con? Nhỡ đâu sau này mợ đẻ ra cái hĩm thì sao?.

- Cậu ơi? Làm sao cậu biết trong bụng em là thằng tí con vậy cậu?

Cậu hôn nhẹ lên bụng mợ rồi cũng đặt tay mợ lên đó, chậm rãi đáp.

- Chịu khó quan sát là biết thôi.

- Cậu giải thích rõ ràng em nghe đi mà, nha.

Mợ kéo tay áo cậu, nài nỉ, cái bộ dáng bây giờ của mợ cứ như con mèo nhỏ, đáng yêu chết được. Cậu là cậu đầu hàng mợ vô điều kiện luôn rồi.

-

- Tôi để ý thấy mợ hay thèm chua, dân gian hay nói, thèm chua đẻ con trai còn thèm ngọt đẻ con gái, nên trong bụng mợ, chắc chắn là thằng tí con.

- Nhỡ em khác người ta thì sao hả cậu? Cũng có trường hợp bà bầu khác thèm chua nhưng đẻ ra cái hĩm rồi ý.

Cậu đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc của mợ, giọng cậu dịu dàng như nước.

- Con nào cũng là con của tôi và mợ mà, tôi chỉ cần mợ và con luôn khỏe mạnh, bình an là đủ. Giá kể là thằng tí hay cái hĩm, tôi đều thương như nhau cả thôi.

Nghe cậu trả lời như vậy, mợ mới biết rằng suy nghĩ của mợ vẫn còn trẻ con lắm, hai cậu mợ đang tình tứ là thế, từ phía bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa cốc cốc, không gian yên ắng bỗng chốc bị phá hỏng.

Cậu Hai tưởng là thằng Niên bữa nay ăn phải gan hùm mật gấu mà dám làm gián đoạn bầu không khí riêng tư của cậu mợ, cậu chả nể nang gì sất, cậu mở cửa ra mà cái mặt cậu xem ra hơi quạu.

Cửa được mở ra, cậu chưa kịp tính sổ với thằng Niên thì đã nhận được ánh mắt phán xét từ bu cậu, trên tay bà là tô chân giò hầm củ sen to tổ bố mà bà đã đích thân xuống bếp nấu để tẩm bổ cho mợ, vừa thấy mợ ngồi ở đó là bà đã thay đổi thái độ chóng mặt, nói cười niềm nở hẳng.