Cậu Hai, Anh Già Rồi!

Chương 23: Cảm ơn!




Tối ngày 20 tháng 9, tại biệt thự Đại gia họ Nguyễn đèn được thấp sáng khắp cả sân.

Cổng Nguyễn gia được mở rộng sang hai bên đón khách…

Ô tô của mấy vị khách quý được đậu ngay ngắn ở nhà để xe, xe đạp, xe máy cũng được xếp ngay ngắn theo sau.



Bàn tiệc đã được dọn sẵn đồ ăn thức uống, khách đông nườm nượp. Không chỉ có họ hàng, đối tác mần ăn, xóm làng xung quanh mà còn có bạn của Út Mỹ từ Sài Gòn xuống nữa!

Mắt thấy khách đã đông đủ, ông Nghĩa cầm cái micro đứng trên bục của sân khấu. Giọng ông trầm khàn nét mặt không giấu được sự vui vẻ:"Kính chào toàn bộ quan khách đang có mặt tại buổi tiệc sinh nhật của con gái tôi - Đan Mỹ, hôm nay là sinh nhật lần thứ 20 của Út Mỹ. Phận làm ba như tôi cũng rất lấy làm vui mừng khi thấy con gái mình đã lớn khôn, sẳn dịp hôm nay tôi muốn thông báo một chuyện đó là nhân dịp con gái cưng của tôi tròn 20 tuổi Nguyễn Nghĩa tôi xin tặng cho Út Mỹ 200 sào đất làm của riêng. Xin cám ơn mọi người đã đến tham dự và chung vui cùng gia đình chúng tôi, xin cám ơn! "

Dứt lời tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, ai ai trong sân cũng bất ngờ với món quà mà Đại gia Nguyễn Nghĩa dành tặng cho Út Mỹ. Khỏi nói đến ai xa, bản thân Út Mỹ cũng phải giật mình khi nghe ba mình thông báo như vậy. Quả nhiên là con cưng của ông Nghĩa, quá chịu chơi!

Ông Nghĩa vừa nói xong thì đã hướng tay về phía cô, cô mỉm cười hạnh phúc nắm lấy bàn tay có chút nhăn nheo vì đã bị thời gian ăn mòn của ông. Ông Nghĩa cầm lấy tay Út Mỹ, ông đưa Út Mỹ lên bục phát biểu.

Hôm nay Út Mỹ không mặc bà ba nữa, thay vào đó cô đã mặc một chiếc váy màu hồng trẻ trung phong cách phương Tây, tóc được điểm tô bởi chiếc kẹp màu hồng có hoạ tiết ngôi sao xinh xắn. Gương mặt thường ngày đã quyến rũ chết người, nay được trang điểm lại càng làm cho vẻ đẹp nhân đôi!



Út Mỹ được ba vỗ tay trấn an, cô gật đầu mỉm cười với ông. Sau đó cầm lấy micro, giọng cô nhẹ nhàng trong trẻo mang theo một nụ cười trên môi càng làm cho người ta mê chết mê sống, cô nói: " Xin chào mọi người, tôi là Đan Mỹ, là chủ nhân của bữa tiệc ngày hôm nay! Rất cảm ơn tất cả mọi người đã đến dự tiệc sinh nhật 20 tuổi của tôi, xin cảm ơn! Tiếp đến tôi muốn nói lời cảm ơn đến gia đình của tôi, cảm ơn ba người đã luôn yêu chiều con, cảm ơn mẹ người đàn bà đã hy sinh rất nhiều vì chúng con, cảm ơn anh hai người anh trai khó tính đôi khi cọc cằn mặc dù em rất sợ anh nhưng…"

Nói đến đây khách bên dưới ai cũng bật cười, đến cả Hai Phương khi nghe câu này của em gái cũng không khỏi mỉm cười bất lực!

Cô cười khẽ nói tiếp: " Nhưng em biết anh hai luôn âm thầm quan tâm em, luôn thay em gánh vác hết mọi trọng trách mà em chưa làm được. Cảm ơn chị hai, cảm ơn chị đã yêu và chăm sóc cho anh của em, cảm ơn chị đã vì gia đình em mà hao tâm tổn trí, cảm ơn chị đã yêu thương em như em ruột. Còn có chị ba, em biết tuy ngoài miệng chị hay càm ràm nhưng chị rất yêu thương út cưng của chị, lúc nhỏ hễ mà có ai khi dễ em là chị sẽ nhao nhao lên đòi đánh người ta, tất cả em điều nhớ hết…em cảm ơn chị ba đã luôn che chở yêu thương em.."

Một tràng vỗ tay vang lên…

Nói đến đây mọi người trong nhà ai cũng rưng rưng nước mắt cảm động nhìn Út Mỹ, họ ngỡ ngàng vì những lời cô nói ra, có lẽ họ đã nhận ra một điều…đó là Út Mỹ của bọn họ đã thật sự trưởng thành rồi!

Út Mỹ mỉm cười lộ lúm đồng tiền, cô đưa đôi mắt mèo quyến rũ kia nhìn thẳng về phía người đàn ông đang ngồi đối diện khán đài. Giọng cô nhu hoà, nhẹ nhàng sen lẫn đâu đó còn có sự chân thành, một chút đau lòng xẹt qua nơi đáy mắt rất khó nhận ra, cô nói: " Và cuối cùng…tôi muốn cảm ơn một người mà tôi đã nợ anh ấy quá nhiều. Cảm ơn vì đã chờ đợi, cảm ơn vì vẫn luôn dành tình cảm cho em, cảm ơn anh đã luôn vì em mà âm thầm chịu đựng tất cả, cảm ơn anh đã không rời bỏ em…cảm ơn…cảm ơn anh rất nhiều! "

Những lời này dành cho ai trong lòng mọi người đang ngồi trong sân đều tỏ như ban ngày, ai cũng âm thầm len lén đưa mắt nhìn về phía Hai Thành xem phản ứng của cậu, nhưng đổi lại chỉ có nụ cười mỉm mà ánh mắt cậu vẫn sát sao dõi theo hình bóng của Út Mỹ trên sân khấu.