Chương 2: Xem Quan Tài
Nhìn vào từng dòng chữ băng lãnh, Lý Phong thở dài một hơi liền cất đi chậu rửa mặt, mở cửa đi ra ngoài.
Lúc này đã là sáng sớm, nhưng dân cư trong thành phải nói là cực kỳ thưa thớt, cơ hồ không thấy nhiều người qua lại.
“Ai, hôm nay lại vắng khách,”
Tuy rằng là than thở, nhưng Lý Phong cũng cảm thấy không quan trọng lắm, dù sao hắn mở tiệm thuốc cũng là do nhàm chán, nhìn vào con đường chống trải trước cửa nhà, hắn quyết định đi qua cửa tiệm quan tài bên cạnh.
Bên cạnh tiệm thuốc của hắn là một tiệm bán quan tài, nối liền trong một dãy nhà, làm cho người dân qua lại nơi này nếu nhìn vào, liền xuất hiện cảm giác bất khả tư nghị.
"Tiệm thuốc sao lại nằm cạnh tiệm quan tài nha, hai tên này là thông đồng làm ăn với nhau."
đây cũng là một trong vài lý do tiệm của hắn vắng khách
“Qua nhà lão Mã chơi”
Lão Mã, tên đầy đủ là Mã Văn Tài, là hàng xóm của hắn, một người đàn ông đã năm mươi tuổi, hồi trẻ đi theo sư phụ học làm thợ mộc xây nhà, nhưng từ khi c·hiến t·ranh xuất hiện, người xây nhà càng ngày càng ít, mà người muốn mua quan tài lại càng nhiều, vì thế lão già này liền đổi hẳn qua nghề đóng quan tài.
Lý Phong nhìn thấy cửa tiệm quan tài của hàng xóm đã mở hàng, suy nghĩ một hồi liền cất chân bước đi qua.
Mã Văn Tài lúc này còn không biết đang đục đẽo gì đó, mái đầu hoa râm đã rịn ra mồ hôi, bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân tiến đến, cứ tưởng có khách nhân đi vào, miệng nở lên nụ cười ngẩng đầu lên.
Nhưng xuất hiện trước mặt lão lại là bản mặt của tên thầy thuốc nhà bên, làm hắn mất hết cả hứng nói.
“Lý đại phu, hôm nay ngươi lại rảnh rỗi qua cửa tiệm của ta chơi à … thế nào? Muốn chọn áo quan cho mình.?”
Nghe thấy lời cay nghiệt của lão Mã, Lý Phong cũng không thấy tức giận, dù sao từ lúc hắn đến Thanh Liên thành mở tiệm thuốc, cơ hồ khách hàng của lão già này đã giảm đi một ít, do Lý Phong gián tiếp c·ướp đi chén cơm của ông ta, không bất mãn cũng là lạ.
Nhưng hắn cũng biết lão già trước mặt mặc dù có phần không thích mình, nhưng cũng làm loại người khẩu xà tâm phật, hồi trước hắn còn thấy một vài người nghèo không có tiềm mua quan tài an táng cho người thân còn được lão tặng miễn phí đây.
Lý Phong cười cười đáp lại.
“Haha, đầu năm nay thiên hạ quá con mẹ nó thái bình, người dân sinh bệnh tật càng ngày càng ít, nên ta dạo này rảnh rỗi không có gì làm liền qua thăm người cùng khổ nha.”
Nghe thấy lời của Lý Phong, lão Mã biết con hàng này đã đá xéo mình dạo này không bán được hàng, chỉ lườm hắn một cái nói.
“qua bàn ngồi một chút đi, ta xong việc thì tiếp ngươi.”
Rồi lại cúi người xuống tiếp tục công việc đục đẽo thanh gỗ.
Lý Phong thấy vậy, liền hiểu ý đi qua bàn trà trong nhà mà ngồi xuống, ánh mắt của hắn chăm chú quét qua lão Mã, chỉ thấy lão đang chăm chú cầm lên cái dùi, thao tác nhẹ nhàng tinh tế trang trí một bộ nắp quan tài, làm hắn tặc lưỡi nói.
“Lão Mã, ta hỏi chút, tại sao có những n·gười c·hết rồi mà vẫn mong muốn kiếm cho mình một cái quan tài thật đẹp để xuống lỗ nha, phủ đất lên rồi thì còn ai nhìn thấy gì nữa a, ta thấy chỉ cần đào một cái huyệt rồi ném xuống mà nhập thổ vi an như ngày xưa cũng rất là tiết kiệm nha.”
Lão Mã còn đang tập trung làm việc, đột nhiên nghe thấy Lý Phong nói vậy, nhất thời thất thần, xuýt chút nữa làm hỏng khúc gỗ đang đục, liền bực mình đình trỉ công việc, cất đi dụng cụ đi đến bàn trà rót cho mình một chén nước.
Nghe thấy lời Lý Phong, Lão Mã nhớ lại ngày xưa, khi hắn còn trẻ thì đúng vào loạn thế, thây phơi đã đầy đồng hoang, kể cả kẻ giàu có muốn kiếm một chỗ chôn thật tốt cũng khó kiếm, nói chi mua quan tài.
Uống một ngụm trà làm cho cổ họng thanh thoát, lão Mã nhìn vào Lý Phong với biểu lộ khinh thường, nhẹ nhàng nói.
“Ngươi a, bớt nói nhảm nhỉ, ta vẫn đang đợi ngươi lúc sống lỗ, muốn nằm quan tài đẹp hay xấu đây.”
Lý Phong trầm ngâm không đáp lời, hắn đang suy nghĩ vãi thứ linh tinh.
Trẻ con trong thành sinh ra sau loạn thế, có hồ không hề biết tơi cha mẹ của bọn chúng từng cực khổ thế nào, bình bình ổn ổn mà sinh hoạt.
Nhưng trong trí nhớ của những người trung niên trong thành, đối với c·hiến t·ranh thì sợ hãi, đối với n·ạn đ·ói thì e ngại, vẫn còn đang nghi ngờ quốc gia còn có c·hiến t·ranh, đụng vào có thể đổ.
“Thế đạo thay đổi a.” Lý Phong thở dài một hơi, nhấc lên một ngụm trà mà uống xuống.
Lão Mã cảm thấy Lý Phong hôm nay có gì đó là lạ, há miệng liền muốn nói gì đó.
"cộc cộc"
Còn chưa kịp mở miệng, thì đột nhiên có một tiếng bước chân từ ngoài cửa chuyền đến hình như cửa tiệm của lão hôm nay có khách nhân, cũng có thể nói là một người ở trong thành đã tới số.
Lý Phong lúc này cũng hạ xuống cốc nước, cũng quay đầu nhìn ra phía cửa.
Chỉ thấy trước mặt là một người đàn ông có thân hình khôi ngô, vai u thịt bắp có một cặp lông mày rậm rạp để ra một chòm râu quai nón, sắc mặt có phần lạnh lùng đi vào trong tiệm.
Lão Mã và cũng nhận ra người này, là tiểu tử Ngô Đức Huy nhà ở bên thành tây, nghe nói từ lâu đã bỏ đi biệt xứ để làm ăn, thời gian về nhà một năm chắc chưa được một lần, nhưng dù sao sao người dân quanh đây đi ra ngoài là chạm mặt nhau, mà lão Mã ở trong thành từ khi tên này còn đang mặc tã nhận biết cũng là dễ hiểu.
Chỉ là không biết hắn vào tiệm quan là có việc gì.
Người này nhìn thấy lão Mã đang ngồi uống trà với một người thanh niên lạ mặt, liền cất lên một giọng bình thản.
“Lão Mã, ông hôm nay có rảnh không, ta muốn đặt một bộ quan tài cho cha của ta.”
Nghe thấy lời của Ngô Đức Huy, lão Mã liền biểu lộ ra kinh ngạc, vội vàng đứng bật dậy.
Cái gì? Ngô lão gia tử c·hết rồi à? sao ta lại không có biết? ông ấy ra đi lâu chưa.?
Nghe thấy lời của Lão Mã thì Ngô Đức Huy chừng mắt nhìn, miệng mấp máy như muốn mắng cái gì, nhưng lại thở dài một hơi nói.
“Còn chưa có c·hết, nhưng chắc không sống thêm được bao lâu, chắc hẳn mấy ngày nữa là lên đường.”
Nghe thấy vậy, lão Mã nhíu mày nghi hoặc hỏi.
“Sao lại vậy, mấy ngày trước ta còn thấy cha ngươi ra ngoài đi dạo ở bên thành tây đây, quay đi quay lại đã gần đất xa trời.?”
Ngô Đức Huy cảm thấy hơi phiền vì lão chủ tiệm quan tài này hỏi hơi nhiều vào việc nhà mình, hắn hơi mất kiên nhẫn, nhưng vẫn bình thản nói.
“Hôm qua cha ta ban đêm cảm thấy trời quá nóng, liền ra giếng tắm rửa ai ngờ không biết làm sao, ngã xuống đập đầu vào thành giếng mà b·ất t·ỉnh nhân sự, ông cũng biết cha ta đã hơn sáu mươi tuổi thân thể người già làm sao chịu được, nhìn vào tình trạng của cha ta, mọi người trong nhà đều nói ổng không sống thêm được mấy ngày, vì vậy ta liền qua đây mua một bộ quan tài, đợi ổng chính thức nhắm mắt xuôi tay.”
“Thì ra là vậy.” Lão Mã gật đầu hiểu ý, nhưng chợt nhớ đến cái gì, nhìn vào Lý Phong đang ngồi dưới bàn, liền nảy ra một ý.
“Ngô Đức Huy, theo ta thấy, tiện thể có Lý Phong đại phu ở ngay đây, chi bằng ngươi cho hắn kiểm tra qua thân thể của cha ngươi xem thế nào? dù sao con người ta cũng phải có một chút hy vọng a.”
Lý Phong nghe thấy vậy thì bất khả tư nghị nhìn lão Mã mà nghĩ thầm.
“Lão già này hôm nay lại muốn làm đại thiện nhân, từ bỏ mối làm ăn đòi mình đi cứu người.?”
Mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng Lý Phong cũng quay về phía nhìn Ngô Đức Huy, muốn xem quyết đinh của tên này như thế nào.
Ngô Đức Huy nhìn vào người thanh niên khuôn mặt thanh tú đang ngồi uống trà, đánh giá qua đối phương một lượt, lắc đầu nói.
“Liền thôi đi, cha ta dù sao cũng đã già, ổng ra đi sớm âu cũng là chuyện tốt, dù sao ta cũng không có tiền cho cha ta chữa bệnh.”
Nói xong, hắn xoay người đi xung quanh cửa tiệm, quan sát xem có bộ áo quan nào ưng ý cho người cha già còn đang đợi ở nhà.