Chương 49: Xuất thủ
Quyền điều khiển trận pháp bị đoạt, không ai điên cuồng hơn Hoàng thành chủ. Mắt thấy lão tổ nhà mình còn một hơi tàn cuối cùng bị đ·ánh c·hết bởi hơn ba mươi đạo đao khí, hắn gầm thét, con mắt trừng lớn, đỏ ngầu màu máu, không tiếc bất cứ giá nào rót toàn bộ linh lực trong cơ thể vào trận bàn, khiến cho nó rung lên dữ dội, ý đồ cưỡng ép sức mạnh phản kháng.
Đáng tiếc, vẫn là vô dụng.
Đối phương tu vi cao hơn hắn đâu chỉ một đại cảnh giới. Luận đến độ hùng hồn linh lực, người ta hơn hắn trọn vẹn cả nghìn lần. Một khi đã bị Bạch Kiều lạc ấn xuống đạo văn, muốn đoạt lại quyền điều khiển trận pháp từ nàng, hoặc tạo nghệ trận đạo phải cao hơn nàng, hoặc đơn thuần tu vi phải mạnh hơn nàng vài lần.
Hoàng thành chủ hiển nhiên không thỏa mãn bất cứ điều kiện nào trong này.
Đã có hơn phân nửa tộc nhân bị trận pháp tươi sống đánh g·iết, sáu vị Tứ phẩm Chân nhân bởi vây khốn mà chẳng thể thoát thân, cũng chẳng thể cứu giúp lẫn nhau. Hoàng thành chủ biết rằng, hiện tại, hắn chẳng thể làm được gì.
Hắn hướng ánh mắt cầu khẩn về người duy nhất hắn cho là có thể giúp được mình, Trần Nguyên.
“Tiểu hữu… Không. Tiền bối. Cầu xin tiền bối giúp đỡ Hoàng gia. Bất kể tiền bối muốn cái giá gì, Hoàng gia đều sẽ đáp ứng. Chỉ xin tiền bối tiêu diệt lũ ma đạo này, dương danh chính đạo, trả lại cho Tô Châu một mảnh thanh thiên, để dân chúng thiên hạ tránh khỏi lầm than.”
Ngoài dự liệu của Hoàng thành chủ, Trần Nguyên trơ mắt làm ngơ, không phản ứng.
Hắn đối với Hoàng gia hoàn toàn không có chút cảm tình nào. Loại hành vi săn g·iết tu sĩ, rút lấy tinh huyết, luyện hóa gia tăng tu vi bản thân nào có khác gì loại tồn tại cùng hung cực ác. Trần Nguyên cảm thấy, chính mình buồn nôn loại tồn tại này, hắn không gia tay trấn áp đối phương tại chỗ, ở đâu ra rảnh rỗi cứu giúp bọn hắn.
Hoàng thành chủ lại tiếp tục cầu khẩn. Đối phương ngay cả liếc nhìn một chút cũng không, khuôn mặt hắn bắt đầu trở nên dữ tợn, vặn vẹo:
“Ngươi không giúp chúng ta, đến lúc đó, ngươi cũng sẽ bị bọn chúng g·iết c·hết. Ngươi giúp ta, chúng ta còn có cơ hội liên thủ phản kích…”
“Uổng cho ngươi là tu sĩ chính đạo, lại đi liên kết ma đạo, tàn sát chính đạo. Việc làm của ngươi, thiên địa bất dung…”
“Cầu xin ngươi, cứu ta… Bất kể ngươi muốn cái gì, ta đều có thể cho ngươi. Mỹ nhân, tài nguyên, công pháp, ta đều có thể cho ngươi… Đúng, nữ nhi của ta là đệ nhất mỹ nhân Viên Minh thành. Chỉ cần người cứu ta, ta có thể để nữ nhi ta làm th·iếp của ngươi…”
…
Mặc cho Hoàng thành chủ nói điều gì, Trần Nguyên chưa từng nghe lọt tai một chữ. Ánh mắt Trần Nguyên từ đầu đến cuối chưa hề rời đi Ma môn Thánh nữ một giây một khắc nào.
Đối phương cũng là như vậy, hai người bốn mắt nhìn nhau. Toàn bộ thế giới không còn gì khác ngoài hai người đơn độc.
Trần Nguyên không biết đối phương đang tại suy nghĩ cái gì.
Hắn đơn thuần là e ngại. Hắn có loại ảo giác, hắn chỉ dời mắt đi đối phương một chút thôi, hắn sẽ b·ị đ·ánh bại ngay lập tức, thậm chí là t·ử v·ong, hơn nữa là loại không kịp phản ứng kia. Cho nên, hắn nhìn chằm chằm đối phương đầy đề phòng mà không dám lơ là.
Qua chưa đến thời gian uống cạn chén trà, Hoàng thành chủ đã triệt để mất đi lí trí. Chứng kiến mấy trăm tộc nhân b·ị đ·ánh g·iết ngay trước mặt, hắn không điên sao được. Đặc biệt, tận mắt nhìn thấy nhi tử tâm đắc của mình bị đao khí chém thành tám mảnh nhỏ, một nửa bị sơn nhạc đè thành thịt nát, nửa còn lại bị hỏa thiêu thành tro bụi, điều này vượt quá giới hạn chịu đựng của bất cứ ai.
Chung quy, Hoàng thành chủ vẫn là con người. Hắn có thể cười khoái trá khi nhìn người khác chịu h·ành h·ạ, nhưng đến lượt bản thân thì chịu không nổi. Hắn không phải Joker.
Hắn nhìn chằm chằm vào Ma môn Thánh nữ năm người và Trần Nguyên, mặt hắn vặn vẹo, hắn gào thét: “Ta muốn các ngươi cùng chôn với Hoàng gia ta.”
Nói rồi, hắn không tiếc thân mình, thôi động thể nội linh lực đến cực hạn, ý đồ tự bạo.
Đối với Lăng Trạch Thư Sinh, hắn thù hằn là điều hiển nhiên. Lạ kỳ thay, hắn đối với Trần Nguyên căm ghét cũng không kém bọn hắn, mặc cho sự thật rằng, từ đầu đến cuối người sau chưa từng làm điều gì có lỗi với hắn.
Suy nghĩ của Hoàng thành chủ đơn giản vô cùng, không đáp ứng hắn, không nghe theo hắn,... tất cả đều đáng c·hết, đều đáng bị chịu t·ra t·ấn khuất nhục, tàn nhẫn nhất.
Đáng tiếc cho hắn, trận pháp chính hắn bày ra có năng lực áp chế tu sĩ tự bạo. Nữ tử gọi Bạch Kiều làm sao để hắn như ý. Hoàng thành chủ sinh sinh bị cưỡng ép trở lại.
Lúc này, nàng thoáng nhìn qua chiến trường: Nhị phẩm tu sĩ đã chẳng còn ai, Tam phẩm tu sĩ còn chừng mười người đau khổ chống đỡ, Tứ phẩm Chân nhân, bao gồm cả Hoàng thành chủ vẫn còn nguyên bảy người, nhưng rất chật vật; lão tổ Hoàng gia đã bị trận pháp mài c·hết; nói đến, hắn cũng chẳng sống nổi bao lâu, thả đi chẳng có gì khác biệt.
Bạch Kiều lần đầu tiên nói:
“Các ngươi giải thoát cho chúng đi thôi.”
Tên tu sĩ mang đao cười gằn một tiếng, đáp: “Vâng, sư tỷ.”
Nữ tử mang áo bó và Lăng Trạch Thư Sinh không lên tiếng, nhưng là khẽ gật đầu đáp ứng.
Chỉ thấy, nam tử mang đao một đao quét ngang không khí. Đao mang khủng bố mang uy thế không thể cản phá, không thể trì hoãn, không thể chống đỡ, nở rộng trăm trượng có hơn, oanh kích chính diện ba vị Tứ phẩm Chân nhân.
Tu vi chênh lệch vẫn là thật lớn. Hơn nữa, lấy tình trạng của hai bên khác biệt, không khó để đoán ra ba tên Chân nhân kia b·ị c·hém làm hai nửa, không có nửa điểm sức chống cự.
Nữ tử áo vàng chanh rút ra liễu kiếm. Kiếm mỏng như cánh ve, nhọn vô cùng, dài ba thước. Nàng liên tục điểm vào hư không. Kiếm khí bén nhọn theo mũi kiếm thoát ra, phá không mà đi, tựa như những đầu kim nhọn hoắt vô hình, vô bóng và vô tình, đâm xuyên mi tâm của ba tên Tứ phẩm Chân nhân khác, để chúng đến c·hết cũng không nhận ra điều gì đang xảy ra.
Lăng Trạch Thư sinh thì phong độ nhẹ nhàng. Chiếc quạt giấy trên tay hắn khẽ xòe ra, để lộ mặt trước là một bài thơ, nét chữ như rồng bay phượng múa, mặt sau là bức họa thủy mặc cảnh núi non sông nước, người tu vi thấp nhìn vào chỉ e sẽ mê thất trong đó. hắn khẽ vẩy chiếc quạt. Ngạc nhiên thay, sông nước trong tranh khẽ động, hóa thành vô số dòng lũ mực đen nhánh thoát ra bên ngoài, nhấn chìm Hoàng thành chủ, vị Chân nhân cuối cùng, đến c·hết cũng không thấy xác.
Lại qua mấy hơi thở, Bạch Kiều thay đổi pháp quyết, cường độ trận pháp biến đổi lớn, công kích tần suất tăng lên gấp đôi. Tại trong tình huống như vậy, chẳng mấy chốc mười tên tu sĩ Tam phẩm còn lại bị mài c·hết.
Nhẹ nhõm giải quyết xong Hoàng gia, bốn người Lăng Trạch Thư Sinh cảnh giác nhìn chằm chằm Trần Nguyên. Đây mới là mối đe dọa lớn, kẻ này mới thực sự khó đối phó. Mấy tên Chân nhân Hoàng gia, ngược lại chỉ là tiện tay giải quyết mà thôi.
Lăng Trạch Thư Sinh hít sâu một hơi, tiến lên một bước, chắp tay nói:
“Đa tạ Trần Nguyên đạo hữu chờ đợi chúng ta giải quyết kẻ thù cũ.”
Trần Nguyên bình thản đáp:
“Trần mỗ cũng không xem trọng Hoàng gia. Bọn hắn tự sinh tự diệt, cũng không liên quan đến Trần mỗ.”
Đồng thời, ánh mắt hắn đánh giá những người này. Hắn có chút ngạc nhiên, bởi những người này mang cho hắn cảm nhận hoàn toàn khác với những gì hắn mong đợi từ Ma môn Thánh địa. Ôn tồn, lễ độ, nho nhã, làm việc từ tốn.
Tất nhiên, cũng có khả năng, đối phương đây là đang diễn cho hắn xem. Ngươi vĩnh viễn không biết, những kẻ này là đang nói thật hay là nói dối.
Không quan trọng, hai bên sẽ đến lúc tranh đoạt cơ duyên. Thái độ của đối phương có như thế nào đi chăng nữa, biểu hiện của hắn cũng sẽ không thay đổi.
Lăng Trạch Thư Sinh chắp tay với hắn, ra hiệu:
“Trần Nguyên đạo hữu, mời.”
“Mời.” Trần Nguyên đáp lại.
Ngạc nhiên thay, Ma môn Thánh nữ lại là kẻ ra trước. Bàn tay thon, trắng như ngọc của nàng bất chợt vỗ ra. Không có uy thế bàng bạc, không có sức mạnh hủy thiên diệt địa, lại càng chẳng có dị tượng hiển hách. Thế nhưng, Trần Nguyên mí mắt khẽ giật một cái.
Bởi, nàng đây là linh lực nội liễm toàn bộ. Điều này đại biểu năng lực không chế linh lực của nàng đã đạt đến cực hạn. Toàn bộ sức mạnh đều được sử dụng cho mục đích của nó, không có một tia, một giọt dư thừa.
Trần Nguyên theo phản xạ tung ra một chưởng đáp lại.
Minh Không chưởng.
Chưởng pháp hắn suy diễn từ Minh Không quyền. Uy thế khủng bố vô song, sức mạnh nghiền ép hết thảy, phá hủy hết thảy, lực lượng như cơn s·óng t·hần, quét ngang, đánh vỡ cả không gian.
Hai chưởng giao thế. Không có uy áp nổ tung, không có sóng xung kích cực hạn càn quét, không có âm thanh chấn động linh hồn.
Hai cỗ lực lượng đối nghịch triệt tiêu lẫn nhau, hóa giải lẫn nhau, thôn phệ lẫn nhau, phá hủy lẫn nhau.
Trạng thái cân bằng này không kéo dài bao nhiêu lâu. Ma môn Thánh nữ lực lượng trong nháy mắt bị tàn phá không còn. Nàng bị cỗ sức mạnh khổng lồ thôn phệ. Chiếc váy đỏ của nàng tản mát ra quang mang sáng rực, bao trùm lấy thân thể nàng, bảo vệ nó khỏi lực lượng đối phương. Đó là một kiện pháp khí phòng ngự khó lường.
Dẫu là vậy, nàng vẫn b·ị đ·ánh văng về phía sau trăm trượng có hơn. Thân thể nàng hóa thành tàn ảnh màu đỏ, vắt ngang không khí, thật lâu mới dừng lại.
“Thánh nữ…”
Bốn người Lăng Trạch Thư Sinh giật mình hoảng hốt kêu lên. Bọn họ vạn vạn không ngờ rằng, Thánh nữ sẽ lại dẫn đầu xuất thủ trước. Điều này chưa từng xảy ra. Nhưng càng kinh khủng hơn là Thánh nữ vậy mà thất thủ. Thứ này vượt quá tầm hiểu biết của tất cả mọi người.
“Ta đi xem xét Thánh nữ.” Bạch Kiều phản ứng lại trước tiên, vội vàng nói.
Ba người khác không nói gì, hiển nhiên là âm thầm đồng ý quyết định này. Đến phiên nhiệm vụ bọn hắn, chính là hướng Trần Nguyên xuất thủ.
Ba người liếc nhìn nhau, khẽ gật đầu.
Kẻ này hùng mạnh, vượt quá dự đoán của bọn hắn.
Bạch Kiều chủ tu trận pháp, không thiện đối chiến. Bọn hắn ban đầu cho rằng, chỉ cần Thạch Cự Đao, mộ người một thanh đao, tu vi Ngũ phẩm tầng bốn là có ít nhiều cơ hội đối kháng đối phương, tranh một chuyến bảo vật. Thánh nữ không cần ra tay.
Thế nhưng hiện thực xem ra là bọn hắn lầm. Kể cả Thánh nữ cũng chưa chắc là đối thủ của kẻ này. Ba bọn hắn càng không phải.
Cần liên thủ mới có cơ hội.
Đó là ý nghĩ tương thông giữa ba người.
Trong nháy mắt, cả ba đồng loạt xuất thủ.
Nữ tử áo vàng xuất ra Liễu kiếm. Kiếm này bản thân là một kiện đỉnh cấp Ngũ phẩm Pháp khí. Cái gọi là đỉnh cấp Ngũ phẩm Pháp khí có nghĩ là nó đã đứng hàng cao nhất trong thượng đẳng Ngũ phẩm Pháp khí, chất lượng chỉ kém nửa bước đuổi kịp đến Lục phẩm.
Chỉ thấy, nàng điều động linh lực toàn bộ thân thể rót vào trong pháp khí. Tay nàng tốc độ cực nhanh, liên tục điểm ra bảy mũi kiếm.
“Thất Sát kiếm.”
Vừa ra chiêu đã là tuyệt học, hơn nữa còn là tuyệt học mạnh nhất của nàng. Này bảy mũi kiếm nhanh vô cùng, Ngũ phẩm Chân nhân thông thường còn không thể theo kịp.
Không chỉ nhanh, bảy mũi kiếm nhắm chuẩn xác vào bảy vị trí trọng yếu trên cơ thể, bao gồm: mi tâm, hai mắt, miệng, yết hầu, tim, đan điền.
Kiếm khí phá không mà ra, mang theo kiếm ý lăng lệ, sắc bén vô song. Kiếm ý không mạnh bá đạo, lại thắng ở sắc bén cùng cực. Nếu như chém vào núi, chỉ e dễ dàng xuyên thủng ngàn trượng đá cứng.
Đáng tiếc, đối diện với nàng lại là Trần Nguyên.
Hắn mí mắt không nhìn nàng lấy một cái. Ngón trỏ tay trái điểm ra. Lấy chỉ làm kiếm. Trọn vẹn đúng bảy lần. Bạo Lôi Kiếm pháp phá không xuất hiện.
Cũng chỉ có như hắn, nhục thân cường hoành đến cực điểm mới có khả năng lấy xác thịt thi triển môn kiếm pháp bá đạo tuyệt luân, nồng nặc sức mạnh hủy diệt như thế.
Bảy lưỡi kiếm lôi đình trống rỗng xuất hiện trong hư không. Trái ngược với kiếm khí đối phương, lôi đình kiếm bá đạo vô song, mạnh mẽ không gì cản nổi, uy thế khủng bố bao trùm lấy không gian. Chúng nghiền ép hết thảy, v·a c·hạm với Thất Sát kiếm, dễ dàng hủy diệt đối phương tuyệt chiêu, lực lượng lại chỉ giảm đi một chút, thẳng tiến không ngừng hướng về cô nương mang áo vàng.
Nàng phản ứng không kịp. Đánh c·hết nàng cũng không nghĩ ra, đối phương không tránh không né, cư nhiên như thế phá hủy kiếm khí của nàng.
Nữ tử áo vàng vội vã dựng lên linh lực phòng ngự. Bất quá, đứng c·hết Lôi Đình kiếm khủng bố, chúng chỉ như tấm giấy mỏng, dễ dàng tan rã.
“Phốc.”
Nàng phun một ngụm máu tươi, linh lực trong cơ thể tán loạn, thân thể mất khống chế, loạng choạng mấy bước trên không trung rồi rơi xuống đất. May mắn, nàng người mang hộ thân pháp khí, nếu không, bảy đạo lôi đình kiếm bá đạo liền muốn nửa cái mạng của nàng.
Cùng lúc đó, Lăng Trạch Thư Sinh đã xòe ra quạt giấy. Lại là một kiện đỉnh cấp Ngũ phẩm pháp khí. Không chỉ có thế, trên tay phải hắn còn xuất hiện một cây bút lông. Thân bút làm bằng linh mộc, dài một thước, lông bút kết từ đuôi linh điều, mang theo bên trong một tia Phong thuộc tính, bản thân cũng là một kiện có lường Ngũ phẩm pháp khí.
Lúc này, Lăng Trạch Thư Sinh không chút nào dám hời hợt. Trước tiên, bút lông trên tay hắn không ngừng bay múa, lấy linh lực làm mực, không gian làm giấy, thi triển tài năng thư pháp.
Hắn tại giữa không trung viết ra một chữ lớn: Trấn.
Chữ là rất đẹp.
Hắn lại thôi động phân nửa linh lực, làm cho chữ ‘trấn’ biến lớn đến hơn một trượng, cấp tốc đánh chữ này về phía Trần Nguyên.
Sau đó, tay hắn không ngừng lại, quạt giấy thuận thế phát động. Một lần nữa, Trần Nguyên thấy được nước sông liên miên, đen như mực thoát ly quạt giấy, tựa như một dòng lũ không ngừng cuốn hắn quét tới.
Không chỉ có thế, sơn nhạc trong tranh cũng thoát khốn mà ra, hiện lên thành một tòa núi non hư ảo, cao đến trăm trượng có hơn, sức nặng chỉ sợ có đến hai mươi triệu tấn, đặt tại thế giới này cũng là bốn trăm vạn tượng.
Cùng với đó, mặt khác quạt giấy tranh chữ cũng hiển hiện như có như không, chúng tổ hợp lại, sắp xếp thành ý nghĩa huyền diệu, tỏa ra ánh sáng mờ ảo, hợp lại thành thế công kinh khủng.
Trần Nguyên không bối rối. Hắn đấm ra một quyền.
Minh Không quyền.
Môn quyền pháp này hắn đã sớm đại thành. Chỉ cần rót đủ sức mạnh, quyền này có thể phá toái không gian.
Quyền kình vừa ra, lực lượng đáng sợ xuất hiện, phá vỡ hết thảy cầm cố, nghiền nát hết thảy cản trở, vỡ vụn hết thảy gian cầm, ngay cả không gian cũng ẩn ẩn có dấu hiệu sụp đổ.
Chữ ‘Trấn’ xuất hiện trước nhất, cũng là n·ạn n·hân đầu tiên. Nó còn chưa kịp tiếp xúc với quyền ảnh, liền bị uy thế phía trước đánh nát tan tác.
Nước sông màu mực cuồn cuộn đánh tới, vừa v·a c·hạm với quyền kình liền bị cái sau đánh tan rã thành giọt nhỏ, vẩy đen cả một góc sơn độc.
Sơn nhạc hư ảnh xuất hiện chưa được bao lâu, uy thế chưa kịp tản mát đã bị quyền ảnh đánh xuyên qua, hư ảnh vỡ vụn rồi mờ ảo biến mất giữa hư không.
Đến nỗi văn tự trên mặt trước phiến quạt cũng bị nghiền ép mà qua, không một chút sức chống cự liền bị thổi bay.
Cho đến tận đây, quyền ảnh uy thế vẫn còn phân nửa, cuồn cuộn không thể đỡ, nện lên thân thể Lăng Trạch Thư Sinh. Hắn oa oa kêu lên một tiếng, thân thể b·ị đ·ánh văng mấy dặm, xuyên thủng vào trong lòng núi, không gượng dậy nổi.
Thạch Cự Đao hiện tại mới đánh tới nơi.
Thân thể hắn cao hơn người thường một cái đầu, toàn thân cơ bắp nổi lên cuồn cuộn như thép cán, lại thêm chiếc áo da thú chẳng bao giờ được chăm sóc chỉnh chu khiến hắn tựa như một gã từ thời nguyên thủy mới bước ra.
Thế nhưng, không thể không nói, man lực của hắn mạnh vô cùng.
Cây cự đao của hắn dài chẳng kém chiều cao trên thân thể hắn. Toàn thân đao làm bằng trọng thiết, nặng đến mấy chục vạn cân, thân đao đen xì, sống đao dày đến ba tấc, lưỡi đao cực kỳ sắc bén, mỗi khí vung lại kết hợp thêm sức nặng, tạo ra sức hủy diệt vô song.
Bản thân cây đao này, cũng là đỉnh cấp Ngũ phẩm pháp khí. Lôi đình kiếm v·a c·hạm trực diện thứ này, chỉ sợ b·ị đ·ánh hỏng ngay lập tức.
Bất quá, hắn không cần Lôi đình kiếm.
Trần Nguyên vung tay phải, năm ngón tay xòe ra thành trảo,lòng bàn tay hắn trực diện với lưỡi đao.
Hắn tu luyện Khởi Nguyên kinh, hấp thụ Hỗn Loạn chi lực và Trật Tự chi lực, hai loại sức mạnh này không chỉ tiềm ẩn trở thành thể nội năng lượng của hắn mà còn thối luyện nhục thể hắn. Không có, cơ thể hắn làm sao chứa đựng được loại sức mạnh đáng sợ này.
Có thể nói, thể nội lực lượng hắn mạnh bao nhiêu, nhục thể hắn cần thiết mạnh tương ứng.
Đại đao v·a c·hạm với lòng bàn tay Trần Nguyên. Linh lực khủng bố hóa thành đao ý sắc bén vô song chẳng thể cắt nổi qua da bàn tay hắn. Lực lượng khổng lồ dưới sức nặng của cây đao và tốc độ vung vô song cũng chẳng thể thắng qua nhục thân kinh khủng của hắn.
Ngược lại, Trần Nguyên sức mạnh bạo phát dễ dàng đánh xuyên lực lượng đối phương bao phủ trên lưỡi đao.
Da thịt và trọng thiết tiếp xúc.
Một màn khó tin xảy ra trước mắt.
Tại khoảnh khắc ấy, lưỡi đao bị bóp méo, biến dạng rồi gãy nát. Tựa như bơ mỏng gặp nhiệt độ cao, trọng thiết nặng nề và cứng rắn vô song v·a c·hạm với bàn tay Trần Nguyên lại dễ dàng b·ị đ·ánh méo, nát ra rồi gãy vụn, vỡ tan tành thành nhiều mảnh nhỏ.
“Làm sao có thể?” Thạch Cự Đao hét lên kinh hãi.
Thế nhưng, ý thức hắn cũng chỉ có đến vậy.
Bàn tay Trần Nguyên thế không dừng lại, trực tiếp oanh kích lên lồng ngực, đánh xuyên qua phòng hộ, trực tiếp làm đối phương vỡ nát xương sườn, đánh lồng ngực lõm xuống một hố lớn.
Thạch Cự Đao không kịp nôn ra ngụm máu, cũng chẳng thể kêu lên một tiếng nào. Hắn mất đi ý thức. Không còn linh lực chống đỡ, hắn ngã nhào xuống mặt đất như một miếng rẻ rách.
Bạch Kiều vừa chạy đến bên Thánh nữ, quay đầu lại nhìn đến cảnh này thì hoa dung thất sắc, ngay cả tấm lụa mỏng che mặt bay ra lúc nào cũng không biết, để lộ tấm dung nhan khuynh quốc khuynh thành giờ đã trắng bệch không còn sót lại chút huyết sắc nào.
Nàng là Ngũ phẩm hậu kỳ, tốc độ nhanh vô cùng. Nàng di chuyển đến bên Thánh nữ cũng chỉ có một hơi thở thời gian.
Ba tên sư đệ, sư muội của nàng cũng trong lúc đó mới ra tay. Không cần nhìn, nàng lúc trước cũng cảm nhận được linh lực của họ, tựa hồ đang tung ra tuyệt chiêu.
Vậy mà, cũng chẳng đến một hơi thở thời gian, cả ba người đã nằm trên đất, mặc dù tính mạng không e ngại, nhưng đã mất đi sức chiến đấu.
Lần đầu tiên, nàng cảm nhận sâu sắc, nam nhân trước mắt đáng sợ đến cực điểm.
------------
Gần bốn nghìn chữ, muốn cắt ra hai chương nhưng lại không đủ.
Mỏi cả tay. Haizzz...