Chương 46: Hoàng gia lão tổ
So sánh với hai tên ma tu ngây người như phỗng, thần sắc không che dấu chút nào sợ hãi, hoảng loạn, không cam lòng cùng tức giận tột cùng, Trần Nguyên bình tĩnh hơn nhiều. Hắn ngay từ đầu đã cảm nhận được khí tức đối phương như có như không ẩn hiện.
“Quả nhiên, cuối cùng cũng chịu ra mặt. Nước ở đây quá sâu.”
Trần Nguyên khẽ thì thầm. Cái gọi là chim sẻ bắt ve, Hoàng tước đợi hậu. Chỉ sợ rằng, Hoàng gia lão tổ này còn không phải là con Hoàng tước duy nhất. Không đúng, Hoàng gia lão tổ có phải hay không Hoàng tước còn là một câu hỏi lớn.
Trần Nguyên cẩn thận quan sát vị lão tổ trong lời đồn của Hoàng gia. Lão giả này vóc người không cao, thân thể gầy gò như que củi, thân khoác lên tấm áo bào cũ nát, rộng thùng thình tựa như lão ăn mày sắp đến những ngày cuối cùng của cuộc đời. Làn da lão giả sạm đen, nhăn nheo, đôi mắt lão mờ đục, râu tóc lão màu trắng xám, lởm chởm như lâu ngày chưa chăm sóc. Từ trên người lão, Trần Nguyên không thể tìm thấy bất cứ điều gì liên quan đến hai chữ tiên phong đạo cốt tại đây cả, ngược lại, thân thể tản mát ra nồng nặc mùi khí tức mục nát, thối rữa, tựa như một cái xác c·hết đang trong giai đoạn phân hủy.
Bất quá, Hoàng gia lão tổ mạnh.
Đó là điều có thể khẳng định chắc chắn. So sánh với hai tên ma tu Tứ phẩm hậu kỳ, Hoàng gia lão tổ mạnh hơn bọn chúng mấy cái cấp bậc, thậm chí so với Thiện Văn Chân nhân còn nhỉnh hơn một chút, bất quá lại kém Thanh Minh Chân nhân quá nhiều. Hoàng gia lão tổ kém Thanh Minh Chân nhân không chỉ đơn thuần là sự ít hơn về lượng linh lực, mà dường như là chất lượng thiếu hụt gì đó.
Từ đây, Trần Nguyên suy đoán,Hoàng gia lão tổ vẫn còn thuộc về lĩnh vực Tứ phẩm Chân nhân, nhưng đã đuổi sát Ngũ phẩm Chân nhân, khoảng cách đột phá chỉ còn kém một tia. Dạng này tu sĩ thường được các tiểu thuyết huyền huyễn gọi là nửa bước Ngũ phẩm. Trần Nguyên chỉ là không biết, thế giới này có tồn tại danh tự ấy hay không.
------------
Đổi sang một bên, hai tên ma tu nhìn thấy Hoàng gia lão tổ, sắc mặt đã chuyển thành màu xanh xám. Mặc cho có bao nhiêu giận dữ, mặc cho có bao nhiêu không cam lòng, bọn hắn trước hết phải đối mặt với thực tại này.
“Chuẩn… chuẩn Ngũ phẩm.”
Tên ma tu dẫn đầu giọng hơi run run, ngón trỏ chỉ thẳng vào Hoàng gia lão tổ. So sánh với Trần Nguyên kiến thức nửa vời, hắn gần sáu trăm năm tu luyện để một thân hiểu biết nhiều vô cùng. Có lẽ, hắn không hoàn toàn hiểu biết nhìn thấu tu vi đối phương như Trần Nguyên, nhưng chỉ từ các chi tiết nhỏ, hắn cũng có thể suy luận một hai.
Nghĩ đến đây, hắn lại càng run lên:
“Không phải nói, Hoàng gia lão tổ đại nạn đã đến, tạo hóa rồi sao?”
Hắn không khỏi nhớ đến lời đồn nghe được về vị tồn tại này.
Chẳng lẽ, đây cũng là một tay Hoàng gia thao túng?
Không đúng, lời đồn này đã có mấy chục năm trước. Hoàng gia mới đạt đến Thượng cổ bảo vật ba năm trước mà thôi.
Tuy nhiên, bất kể sự thật như thế nào, tồn tại này, bọn hắn không địch nổi. Khoảng cách hai bên nhìn như chỉ không đến hai tiểu cảnh giới, thế nhưng chênh lệch này là không thể san lấp. Liều c·hết, bọn hắn cũng khó có một thành cơ hội.
Hơn nữa, bên cạnh Hoàng thành chủ cùng sáu vị Chân nhân khác không phải là ăn chay, chỉ nhìn ánh mắt lấp lóe của bọn chúng thôi cũng đã để người ta lạnh sống lưng.
“Đi.” Tên ma tu hét lên một tiếng, ra hiệu cho đồng bọn.
Không chần chờ, cả hai hóa thành hai đạo tàn ảnh, hướng thẳng phía ngoài sơn động bay đi. Bất quá, bay chưa được mấy trăm trượng, một cỗ lực lượng vô hình xuất hiện giữa không trung, hất văng cả hai trở lại, khiến cho hai tên ma tu một trận đầu đau não váng.
“Bích chướng? Không, là trận pháp.”
Tên ma tu dẫn đầu nói, sau đó ánh mắt lấp lóe nhìn về phía Hoàng thành chủ. Người sau đón lấy ánh mắt của hắn, nhàn nhạt cười:
“Hai vị đạo hữu, hai các ngươi sẽ không thật sự cho rằng, Hoàng gia chúng ta chịu hy sinh nhiều đệ tử như thế,muốn dời chiến trường tới nội bộ sơn động này chỉ để đối phó Minh Hằng Thiên tông chứ? Nói đùa, nơi này được dựng lên để dành riêng cho hai vị.”
Và nói, hai tay hắn không ngừng thi triển các pháp quyết phức tạp, điều khiển nội bộ trận pháp.
“Ngươi…” Ma tu dẫn đầu nổi giận, mắt trừng lớn nhìn Hoàng thành chủ không nói nên lời.
Nguyên lai, kẻ bị tính kế ngay từ đầu là hắn. Điều này để hắn một thân kiêu ngạo sao chịu đựng nổi?
“A…”
“C·hết tiết… cái này là cái gì?”
“Mẹ nó, lưỡi đao phong này cắt xuyên Nhị phẩm pháp khí phòng ngự.”
Gần như cùng lúc, tiếng hét thảm thiết của nhóm ma tu bên dưới vang vọng khắp động. Trận pháp này không chỉ là trận pháp giam cầm, nó còn là sát trận. Tại bên dưới, đếm không hết Phong đao, Mộc tiễn, Hỏa cầu, Kim nhận, Thủy kiếm, Thổ chùy,... đang không ngừng công kích ma tu. Thực sự là nhiều lắm, những công kích này dày đặc như rào, lực lượng mạnh yếu không đồng nhất, yếu thì chỉ như Nhất phẩm đỉnh phong tu sĩ ra tay, mà mạnh thì có thể sánh ngang Tam phẩm tầng bảy tu sĩ ra đòn.
Điểm đáng sợ nhất của sát trận lại là sự kết hợp giữa khốn nhiễu của trận pháp khiến kẻ bị vây không cách nào tự do thi triển sở học, cùng với công kích liên miên bất tuyệt, kéo dài không ngừng, để cho tâm lý người hứng chịu phải e dè không thôi.
Lọt vào trận pháp, dẫu là Tứ phẩm Chân nhân tầng một không cẩn thận đều sẽ ăn quả đắng. Quả nhiên, không ra mười hơi thở thời gian, một mảng lớn Nhị phẩm ma tu đã bị quét sạch khỏi chiến trường.
Ma tu dẫn đầu nhìn chằm chằm Hoàng thành chủ:
“Giết hắn.”
Hắn làm ra quyết định dứt khoát. Chỉ cần loại bỏ tên điều khiển trận pháp, tại đây không người có thể ngăn cản hai bọn hắn rời đi.
Nói xong, cả hai người hóa thành đạo tàn ảnh, lấy tốc độ nhanh gấp bốn lần tốc độ âm thanh xông đến trước mặt Hoàng thành chủ. Pháp khí trong tay mỗi người đều tế ra, linh lực điên cuồng thôi động, sẵn sàng tung ra một đòn tàn lực.
Đúng lúc này, bên tai họ vang lên giọng nói già nua:
“Hai vị đạo hữu làm như lão phu không tại đây sao?”
Còn chưa kịp phản ứng, một cỗ lực lượng khổng lồ như thủy triều từ bên cạnh hai người đánh tới. Cỗ lực lượng này mênh mông vô cùng, mang theo uy thế không thể cản, nghiền ép hết thảy, tại nơi nó đi qua, không khí run lên cầm cập, không gian giống như vặn vẹo.
Cả hai tên ma tu chỉ kịp điều động một phần lực lượng lên chống đỡ. Thế nhưng, sức mạnh của chúng chỉ đủ để cản trở lực lượng đối phương trong nháy mắt trước khi công kích đến bản thân.
Ầm.
Theo t·iếng n·ổ vang giữa không trung, làm cho cả sơn động rung chuyển. Thân ảnh hai vị ma tu như đạn pháo b·ị đ·ánh văng ra ngoài, găm vào thành động, lật lên đất đá bụi mù.
Còn chưa kịp hoàn hồn, đếm không hết trận pháp công kích kéo đến chỗ hai người. Nguyên lai, bởi vì hai người v·a c·hạm quá mạnh với trận pháp, dẫn đến xúc động chức năng tự động thủ hộ, tiêu diệt kẻ xâm nhập.
Dẫu cho công kích ấy còn chưa đạt đến Tứ phẩm, nhưng lấy số lượng hàng trăm mà lên, lại cộng thêm tình trạng hiện tại của hai người, này quả thực là không khổ không thể tả.
Phải chật mất một hồi, hai người mời tránh khỏi trận pháp q·uấy n·hiễu, bay trở lại trời cao. Đạo bào rách rưới, khóe miệng, lỗ mũi chảy máu, mặt mũi bầm dập, xương cốt nứt gãy, bộ dáng hai người thảm hại vô cùng.
Giờ đây, tên ma tu ít nói nhìn chằm chằm Hoàng gia lão tổ. Hắn suy tư chốc lát, nói:
“Ngươi vốn nên là thọ nguyên đã tận. Tuy nhiên, ngươi lấy thủ đoạn đặc thù, cưỡng ép tiến vào trạng thái ngủ say. Ngươi chỉ có một lần cơ hội xuất thủ. Một khi xuất thủ, ngươi sẽ sinh cơ hao hết, t·ử v·ong là không thể tránh khỏi.”
Hoàng gia lão tổ nhìn hắn một cái liếc mắt, khẽ gật đầu đáp:
“Không sai. Ta trước đây vì mưu cầu đột phá, không tiếc dùng thiên tài địa bảo gia tăng tu vi, thậm chí cơ duyên của con cháu đều bị ta cưỡng ép xung công, mục đích chỉ để xung kích Ngũ phẩm, lại có thể che chở con cháu thêm hai nghìn năm nữa.”
Nói đến đây, ánh mắt hắn xa xăm, có chút tiếc nuối, có chút thổn thức lại là áy náy:
“Đáng tiếc, chúng ta không tiếc bất cứ giá nào, liệu mạng gia tăng tu vi, lại chỉ kém cánh cửa Ngũ phẩm nửa bước. Chỉ là nửa bước này thôi, ta lại không cách nào bước ra. Hoàng gia vì giúp ta đột phá, nghiêng lấy toàn tài nguyên, thậm chí tổn thương nguyên khí, rất nhiều nội tình, nhân tình đều dùng xong rồi, ta vẫn không cách nào bước ra một bước kia.
Tại mười mấy năm trước, ta biết mình thọ nguyên không còn bao nhiêu, đời này vô vọng tiến lên, ta liền cưỡng ép ngủ say. Chỉ khi nào Hoàng gia gặp nguy cơ trí mạng, ta sẽ phá quan mà ra, dùng một lần cơ hội cuối cùng xuất thủ, che chở con cháu.”
Ma tu dẫn đầu nghe vậy giận dữ vô cùng, không nhịn được quát:
“Ngươi lão bất tử này. Đã biết mình chỉ còn một lần cơ hội xuất thủ, làm sao không ngoan ngoãn ẩn núp tại trong quan tài.Cần gì phải lưỡng bại câu thương, hại mình hại người?”
Hoàng gia lão tổ chưa nói gì. Ma tu ít bình tĩnh mở miệng:
“Bởi vì, hắn nghĩ cũng chuyển tu ma công. Lão bất tử này nghĩ muốn luyện hóa tinh huyết của hai chúng ta.”
Ma tu dẫn đầu giật nảy mình, lăng lăng nhìn chằm chằm thân ảnh già nua kia. Bởi giận dữ đã khiến hắn không nghĩ thông suốt. Lúc này tỉnh táo lại, hắn tại sao không nghĩ đến?
Hoàng gia con cháu có thể tu ma công, hắn thân là lão tổ tại sao không thể?
Hoàng gia lão tổ cũng là nhìn ma tu ít nói, trong ánh mắt có chút thưởng thức:
“Đạo hữu thông tuệ. Luyện hóa hai vị, lão phu chẳng những vượt qua đại nạn, thậm chí có thể bước ra một bước hằng ao ước kia. Vì thế, hai vị vẫn là ngoan ngoãn chịu trói đi. Như vị đạo hữu này từng nói, an tâm trở thành chất dinh dưỡng của ta đi thôi.”
Nói xong, Hoàng gia lão tổ một lần nữa xuất thủ.
“Đáng ghét.” Ma tu dẫn đầu chửi ầm lên. Nhìn đến lực lượng cường đại như hồng hoang mãnh thú cuốn tới, hắn tê cả da đầu. Nhưng có thể làm sao? Bây giờ, lựa chọn duy nhất là:
“Liều mạng.”
Ma tu ít nói từ đầu không nói lời nào, bất quá, tay chân hắn không ngừng bấm pháp quyết. Linh lực trong cơ thể sôi trào, hắn liều mạng vì mình tranh một được sinh cơ.
Ngay lập tức, sáu vị Chân nhân khác của Hoàng gia cũng tham chiến. Hoàng thành chủ vì điều khiển trận pháp, chưa từng gia nhập.
Bảy người đánh hai, trong đó có một vị Chuẩn Ngũ phẩm. Thế cục hoàn toàn nghiêng về phe Hoàng gia.
-------------------
Trận chiến này trọn vẹn kéo dài nửa canh giờ mới kết thúc.
Đám ma tu Nhị phẩm biệt g·iết sạch trong một trăm hơi thở đầu tiên. Sát trận quá mạnh, công kích như mưa rào, bọn hắn chống đỡ không nổi.
Tam phẩm ma tu kiên trì chừng một khắc thời gian mới ngã xuống. Bọn hắn tu vi cao hơn, thực lực mạnh hơn, trang bị pháp khí cũng tốt hơn. Thế nhưng, sau cùng vẫn là chống đỡ không được công kích như không có điểm dừng.
Chỉ có hai tên ma tu hậu kỳ là một mực dây dưa với Hoàng gia nửa canh giờ. Thực lực của Hoàng gia vốn mạnh hơn rất nhiều. Thế nhưng lão tổ Hoàng gia đã suy bại, sinh cơ không còn bao nhiêu. Bọn hắn không dám liều mạng, sợ đối phương chó cùng dứt dậu. Chỉ cần không cẩn thận dính đến kẻ địch liều c·hết phản kích một lần, tổn thương đến căn cơ, tiêu hao chút sinh cơ còn lại, Hoàng gia lão tổ có nguy cơ vẫn lạc tại chỗ. Từ đó, Hoàng gia chính thức không có cơ hội đi ra Ngũ phẩm Chân nhân. Chờ đến vị tiếp theo thật không biết ngày tháng năm nào.
Bởi vậy, Hoàng gia lựa chọn ổn định tiến lên, từ từ mài c·hết hai tên ma tu.
Có lão tổ chấn trận, sáu vị Chân nhân, vây quét, lại có sát trận q·uấy r·ối. Cứ như vậy, hai tên Tứ phẩm tầng tám cũng bị sinh sinh mài c·hết, biệt khuất vô cùng.
Trước khi ngã xuống, ma tu dẫn đầu còn trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm Hoàng thành chủ, tựa như đang nguyền rủa: nguyền ngươi c·hết không yên lành.
Đối với loại đe dọa trống rỗng này, Hoàng thành chủ trực tiếp bỏ qua.
Hắn cung kính đi lên trước mặt lão tổ, khom người hành lễ, miệng thải ra hoan ngôn:
“Chúc mừng lão tổ thành công đánh g·iết ma tu, lập được công lớn cho Chính đạo, trả cho Thiên Nam quận một mảnh thái bình.”
Hoàng gia lão tổ nhìn hắn, cười mắng:
“Ngươi nha, bớt tại đó dẻo miệng. Mọi việc đã chuẩn bị sẵn sàng? Ta nhưng sinh cơ không còn nhiều. Mọi thứ phải tiến hành thật nhanh.”
Tựa như bởi tâm tình không tệ, Hoàng gia lão tổ hiếm thấy nở ra nụ cười. Người khác không có gì ngạc nhiên, lão tổ bọn họ đau khổ cả một đời, chỉ vì tấn thăng Ngũ phẩm, nay điều mơ ước ngay tại trước mắt, là ai cũng sẽ cười không ngậm được miệng.
Hoàng thành chủ lúc này cũng là nghiêm túc lên, cẩn thận bẩm báo:
“Hồi lão tổ, Huyết tế đàn đã sẵn sàng. Thi thể ma tu cũng đã chuyển vào vị trí. Tất cả chỉ còn chờ lão tổ.”
Hoàng gia lão tổ hài lòng, gật đầu:
“Tốt. Ta cần…”
Lời hắn nói còn chưa dứt đã im bặt. Con mắt trừng lớn không thể tin được, thân thể hắn cứng đờ.
Xẹt.
Một đạo kiếm mang sáng chói tựa như ngân hà vắt ngang qua mấy dặm sơn động, kiếm khí sắc bén dọa cho mấy trăm tu sĩ Hoàng gia dựng tóc gáy, úy thế khủng bố để người ta không tài nào nhìn thẳng. Một kiếm này, nhằm chính diện vào Hoàng gia lão tổ.
Đồng thời, năm bóng người lơ lửng, trống rỗng xuất hiện giữa hư không, đứng chắn ngang lối ra sơn động. Một đạo thanh âm vũ mị, yêu kiều đến cực điểm thanh âm vang lên:
“Khởi bẩm Thánh nữ, theo tình báo của chúng ta, Vạn Ma Tâm kinh đúng là đang tại chỗ này, nằm trong tay của Hoàng gia.”