Chương 38: Đánh lén
Sự tính diễn ra quá nhanh. Không có một ai tại đương trường kịp thời phản ứng. Thanh Thành Chân nhân b·ị đ·ánh lén chỉ xảy ra trong một phần mười cái chớp mắt.
Hưu.
Bỗng chốc, âm thanh xé gió vang lên bên tai. Yên Nguyệt Chân nhân và Diệp Thanh Tuyết giật mình xoay người thì phát hiện hàng trăm chiếc cương trâm, dài chưa đầy nửa tấc từ bốn phương tám hướng, phá không mà đến. Cương trâm nhanh cực kỳ, nếu như không có tu vi Tứ phẩm trung kỳ trở nên, e rằng thần thức vô cùng khó bắt được vết tích của chúng.
Không chỉ có thế, mỗi một cây cương trâm đều được bao bọc trong linh lực hùng hậu, lại bén nhọn vô song, cho dù đối mặt Tứ phẩm hậu kỳ cũng có thể dễ dàng xuyên phá phòng thủ.
Yên Nguyệt Chân nhân và Diệp Thanh Tuyết giật nảy mình, không dám sơ ý, vội vã điều động thể nội linh lực, vốn đã không còn bao nhiêu, lại tán loạn trong cơ thể, gắng gượng tránh né, đánh tan thế công kích bất ngờ này. Không ra ngoài dự liệu, bọn họ hữu kinh vô hiểm vượt qua một kiếp nạn.
Bất quá, không để cho bọn họ kịp vui mừng. Cơ hồ là đồng thời, hai bóng đen khác xuất hiện, mỗi kẻ chọn riêng cho mình một người, trực diện dùng toàn bộ lực lượng công kích hai vị Kính Nguyệt hồ nữ Chân nhân.
Yên Nguyệt Chân nhân và Diệp Thanh Tuyết một lần nữa dốc toàn bộ sức mạnh, liều mạng phản kích. Bị đánh lén, khoảng cách quá gần, thời gian quá ngắn, tránh né là điều không thể. Bọn họ dứt khoát cứng đối cứng trực diện đối phương.
Oanh.
Oanh.
Hai t·iếng n·ổ vang quét ngang trời cao. Cả bốn người riêng phần mình bị đẩy lùi về phía sau hai mươi, ba mươi trượng. Hai tên tập kích miệng phun máu tươi, dáng người có chút uể oải. Một kích vừa rồi, bọn hắn chịu thua thiệt không nhỏ.
Bất quá, hai vị nữ Chân nhân cũng chẳng khá hơn. Bọn họ nguyên bản đã b·ị t·hương, lại hai lần liên tiếp dính tập kích, phải liều mạng điều động linh lực chống trả, hiện tại bị phản chấn, thương thế nặng càng thêm nặng.
Dẫu cho tu vi đối phương nguyên bản kém xa hai người, kết quả cuối cùng lại là cái ngang nhau, lẫn nhau thương tổn.
Tuy nhiên, đó chưa phải là tất cả. Hai bóng đen khác đột ngột từ dưới mặt đất bay lên, xuất hiện sau lưng Yên Nguyệt Chân nhân và Diệp Thanh Tuyết.
“Sư muội, cẩn…”
Yên Nguyệt Chân nhân có ý muốn nhắc nhở Diệp Thanh Tuyết, nhưng lại không kịp. Công kích của kẻ địch đến quá dồn dập.
Ầm.
Ầm.
Lần này, hai tiếng trầm vang khác vang lên. Hai vị nữ Chân nhân không chút nào chống đỡ, bị hai kẻ tập kịch đánh lấy hai chưởng vào lưng, linh lực khổng lồ như một cơn bão bộc phát, hất văng bọn họ khỏi bầu trời.
“Sư nương. Sư thúc.”
Tần Xuyên và Hà Tiểu Thu quá sợ hãi, không màng đến nguy hiểm vội vã chạy về tới nơi hai người b·ị đ·ánh xuống đất. Tại đó, Yên Nguyệt Chân nhân và Diệp Thanh Tuyết chật vật lắm mới đứng lại trên mặt đất.
“Phốc.”
Còn chưa kịp nói gì, cả hai nhịn không được phun ra ngụm máu tươi, khí tức uể oải đến cùng cực. Lần này, bọn họ tổn thương cực kỳ nặng, nếu không chữa trị kịp thời, e rằng tổn thương đến căn cơ.
“Sư nương, sư thúc, các ngài không sao chứ?” Tần Xuyên vội vã hỏi thăm.
Các nàng đều là thiên kiêu chi nữ, cùng cảnh giới khó tìm đối thủ, bình thường là các nàng bắt nạt người khác, chứ nào có bị người ta đả thương. Hắn còn là lần đầu tiên thấy được, sư nương các nàng b·ị đ·ánh thành bộ dáng này.
Yên Nguyệt Chân nhân khoát tay, ra hiệu cho hắn không nói. Nàng hiện tại cũng chẳng đủ sức mở miệng giải thích.
Thế nhưng, nàng vừa điều động công pháp làm dịu thương thế thì sắc mặt đại biến:
“Sư muội, không ổn. Trong chưởng pháp của bọn chúng có độc.”
Nói xong, nàng hai mắt nhìn chòng chọc vào những thân hình, bọc kín mít trong lớp áo bào đen, lạnh giọng hỏi:
“Các ngươi là ai? Vì sao t·ấn c·ông chúng ta?”
Những người khác cũng đầy cảnh giác nhìn về phía các bóng đen trên bầu trời. Kẻ đến không thiện.
Bất kỳ ai cũng đều nhận ra điều này.
Sớm không đến, muộn không đến, chỉ khi hai phe lưỡng bại câu thương mới xuất hiện đánh lén. Không những thế, sáu kẻ này đã ẩn ẩn hình thành lấy vòng vây, phủ quanh sáu hướng nhóm người dưới đất.
Giờ khắc này, ngay cả người của Linh gia cũng vô ý thức nhích lại gần người của Thanh Liên kiếm các. Đối mặt với kẻ địch chung, hai phe tạm thời gác qua mâu thuẫn.
“Xin hỏi, các vị đạo hữu là người phương nào? Mục đích của các vị là gì?”
Lần này đến lượt hai vị hộ pháp của Thanh Liên kiếm các. Đối phương chưa từng ra tay với người của bọn họ. Nếu có thể, hai vị hộ pháp không hề muốn dấy lên mâu thuẫn. Sáu kẻ này đều là Tứ phẩm Chân nhân, tu vi không tại dưới bọn họ. Thật đánh lên, ăn thiệt thòi chỉ là Thanh Liên kiếm các.
Ấy là chưa kể đến, nhiệm vụ tối trọng yếu của hai người là bảo vệ Xảo Vân tiên tử an toàn.
Đáng tiếc, lần này, bọn họ cũng không nhận được đáp lại.
“Không cần nhiều lời với bọn chúng. Giữa ban ngày ban mặt, ăn mặc che che dấu dấu, chắc chắn không phải là loại người quang minh chính đại gì.”
Lúc này, ba vị trưởng lão Linh gia mới chật vật leo ra từ trong đ·ống đ·ổ n·át. Bọn họ b·ị đ·ánh cho xương cốt gãy nát, da thịt rách bươm. May mắn,trên thân mỗi người có mang theo cực phẩm chữa thương đan dược, thương thế mới lành lặn chút ít, bất quá, thân thể vẫn là suy yếu vô cùng.
Đều là kẻ già đời, vừa nhìn đến ba kẻ đến, bọn họ đều biết ngay đối phương mục đích, tám chín phần mười là nhắm đến những người ở đây.
Quả nhiên, như lời vị trưởng lão Linh gia này nói, đạo bóng đen dường như là kẻ dẫn đầu chỉ mở miệng nói một chữ: “Giết.”
Sau đó, sáu đạo bóng đen như lang như hổ lao vào đám người.
Bọn người Chân nhân bên dưới thấy thế, dẫu cho thương thế đầy mình cũng chỉ có thể cắn răng chống đỡ. Kẻ đến đã lộ ra sát ý rõ mồn một. Chạy cũng không thoát.Mà dẫu có chạy thoát, sau lưng bọn họ còn đám tiểu bối, ai dám bỏ đi?
Không nói hai lời, các vị Chân nhân tại đây ăn ý chọn riêng cho phần mình đối thủ.
Yên Nguyệt Chân nhân, Diệp Trường Tuyết mỗi người cản lấy một tên kẻ địch.
Hai vị hộ pháp Thanh Liên kiếm các cũng riêng phần mình quấn lấy một kẻ.
Ba vị trưởng lão Linh gia, bản thân trọng thương, cũng chỉ có thể liên thủ với mấy tên Tam phẩm tiểu bối trong gia tộc, miễn cưỡng chống trả một kẻ.
Thanh Thành Chân nhân, không biết từ lúc nào trở lại, bản thân suy nhược, biết chạy chẳng thoát, liều mạng theo kẻ cuối cùng.
Cứ như thế, Chân nhân chiến một lần nữa mở ra, so với trước đó còn kịch liệt hơn mười phần.
-------------
Trần Nguyên đuổi đến thì chiến đấu đã loạn thành một đoàn. Mười mấy vị Chân nhân miễn cưỡng leo lên trời cao, thân hình thoắt ẩn thoắt giữa mây trắng, riêng phần mình tế ra thủ đoạn công kích, tràng diện mười phần hoành tráng.
“Nếu như là vào ban đêm, có lẽ còn đẹp hơn lễ hội pháo hoa gấp mười lần.”
Trần Nguyên không khỏi nghĩ thầm.
Hắn chú ý tới nhóm tiểu bối. Nói là tiểu bối thì không chính xác lắm, bởi những kẻ này tuổi tác đều không nhỏ hơn hắn, bất quá, tu vi đều dừng ở Nhị phẩm tả hữu.
Những kẻ này, không một ngoại lệ, đều nơm nớp lo sợ, tìm kiếm một chỗ kín đáo trên mặt đất ẩn núp, không dám ló mặt ra. Bọn họ thật sợ, thò đầu ra liền bị một đạo dư ba từ trên trời giáng xuống đánh tan xương nát thịt.
Chạy trốn?
Cái này còn nguy hiểm hơn. Chẳng ai dám nói, sẽ không có thêm một tên cao thủ khác bỗng dưng nhảy ra, g·iết bọn hắn tan tác.
Trần Nguyên dùng thần thức dò xét, nhìn đến Tần Xuyên cùng Hà Tiểu Thu. Cả hai đều lạnh lặn, không một chút hao tổn. Hắn nhẹ nhàng thở ra. Hắn và hai người này có giao tình, hắn không nguyện ý nhìn đối phương không rõ đầu đuôi bỏ mạng nơi này.
Ngược lại, so sánh với đám tiểu bối bình yên vô sự, tình hình chiến đấu trên không trung không được khả quan cho lắm.
Ba vị trưởng lão Linh gia, bản thân trọng thương, chống lại một vị tu sĩ cùng cảnh giới, chật vật vô cùng. Tam phẩm tu sĩ Linh gia không có quá nhiều trợ giúp trong cuộc chiến này, ngược lại là b·ị đ·ánh thổ huyết, liên tục bại lui.
Yên Nguyệt Chân nhân và Diệp Thanh Tuyết vốn là Tứ phẩm hậu kỳ, đối đầu kẻ địch chỉ có Tứ phẩm sơ kỳ. Bất quá một thân bị trọng thương, lại bị độc áp chế, thực lực mười thành không phát huy được hai thành, bọn họ liên tục rơi vào hạ phong, sớm muộn cũng bại trận.
Thê thảm nhất chính là Thanh Thành Chân nhân. Kẻ này vốn là đèn đã cạn dầu, lại gặp đối phương hung mãnh công kích, thương thế nặng càng thêm nặng. Không qua ba trăm chiêu nữa, chỉ sợ bị tươi sống đ·ánh c·hết.
Kỳ thật lạc quan nhất là hai vị hộ pháp Thanh Liên kiếm các, bọn họ trước đó không chịu hao tổn, bây giờ đấu pháp cùng cảnh giới, miễn cưỡng giữ thế cân bằng.
Bất quá sự cân bằng này chỉ là tạm thời, một khi bên họ có người bại lui, đối phương sẽ dần áp đảo.
Trong những người này, Trần Nguyên chỉ nhận ra Yên Nguyệt Chân nhân và Diệp Thanh Tuyết, hắn cũng chỉ quan tâm an nguy của hai người.
Nhìn đến tình hình mỗi lúc một diễn biến xấu, Trần Nguyên không khỏi thở dài:
“Vẫn là giúp họ một lần.”
Cùng lúc, hai con mắt của hắn đột ngột biến đổi. Chỉ thấy cặp tròng mắt nguyên bản màu đen nhánh không có gì lạ bỗng nhiên biến thành kim sắc như được đúc từ vàng nguyên chất.
Không dừng lại ở đó, thể nội năng lượng trong thân thể hắn cuồn cuộn hội tụ về nơi hai con ngươi, diễn hóa thành hai đạo ánh sáng, xuyên phá không gian, đánh thẳng vào hai kẻ mang áo đen đang giao chiến với Yên Nguyệt Chân nhân, cùng Diệp Trường Tuyết.
Kim Cương Nộ Mục.
Đây là môn pháp thuật hắn lĩnh ngộ được khi cảm ngộ Bồ Đề kinh.
Bản kinh thứ này vốn có liên quan sâu xa với Phật Môn, hắn chẳng ngạc nhiên gì khi lĩnh ngộ được pháp thuật như vậy.
Điểm mạnh của Kim Cương Nộ Mục là tốc độ thôi động nhanh, không hao tốn nhiều năng thể nội năng lượng, phạm vi công kích xa, đặc biệt có hiệu quả vô cùng đối với yêu ma quỷ quái hay ma tu, tà tu.
Tuy nhiên, có điểm mạnh thì cũng có điểm yếu. Kim Cương Nộ Mục, đối với đồng cấp tu sĩ, không có lực sát thương quá lớn. Sử dụng nó với người tu công pháp chính đạo hiệu quả không mấy rõ ràng, nhiều nhất chỉ có thể dùng trong tình huống đánh lén, gây bất ngờ cho kẻ địch.
Bất quá, trong tình huống này, bởi thể nội năng lượng trong cơ thể Trần Nguyên nhiều lắm, cơ hồ là hơn xa đối phương, cho nên Kim Cương Nộ Mục phát huy hiệu quả vô cùng tinh tế.
Hai con mắt, hai chùm sáng, hai mục tiêu, hai kẻ áo đen bị Kim Cương Nộ Mục đánh chúng giữa lưng, toàn thân run rẩy, linh lực trong thân thể r·ối l·oạn, loạng choạng giữa không trung mấy bước rồi ngã xuống.
Toàn chiến tường tĩnh lặng.
“Kẻ nào?” Tên áo đen cầm đầu gầm thét.
Hắn đưa ánh mắt nhìn chòng chọc bốn phía, thần thức toàn diện triển khai, quét qua bốn phương tám hướng, toàn bộ trên trời dưới đất, không bỏ sót ngóc ngách nào.
Càng để hắn kinh nghi hơn là hắn tìm không thấy đối phương.
Đúng lúc này, lại hai đạo quang mang phá không mà đến.
Bất quá, lúc này, những kẻ áo đen đã có chuẩn bị, bọn chúng thành thạo lách mình tránh qua đạo quang mang ấy.
“Rốt cuộc là kẻ nào?” Tên áo đen gầm thét lên giận dữ.
Đáp lại hắn vẫn là khoảng không tĩnh lặng.
Yên Nguyệt Chân nhân và Diệp Trường Tuyết liếc mắt nhìn nhau một chút, đồng thời khẽ gật đầu. Cả hai phá không mà đi, lao nhanh đến vị trí Tần Xuyên hai người, mỗi người mang lên một tên đệ tử, cấp tốc chạy trốn.
Đối thủ của hai người b·ị t·hương, gạt bỏ khỏi bầu trời. Không có ràng buộc, Yên Nguyệt Chân nhân và Diệp Thanh Tuyết hành động phi thường thuận lợi.
Những người khác thấy thế cũng sửng sốt.
Sáu kẻ áo đen tập kích vì b·ị đ·ánh bất ngờ mà r·ối l·oạn trận cước, không kịp ngăn cản.
Tên áo đen cầm đầu nhìn theo bóng lưng hai nữ Chân nhân, gầm lên:
“Đuổi theo chúng cho ta.”