Chương 2: Khởi Nguyên kinh
Trần Nguyên, mười tám tuổi.
Hắn không phải là sinh linh bản thổ của thế giới này, hắn là người xuyên việt. Hơn nữa, hắn không phải là giữa đường xuyền hay nửa chừng đoạt xá. Hắn đầu thai tới thế giới này. Ngay từ khi sinh ra, hắn đã có trong mình ký ức từ kiếp trước.
Bởi vậy, so với những đứa trẻ cùng trang lứa, hắn trưởng thành hơn rất nhiều, cũng lớn nhanh hơn rất nhiều.
Đó không phải là bí mật tối quan trọng.
Trần Nguyên phát hiện, kể từ khi sinh ra, trong đầu hắn vậy mà nhiều hơn một bộ kinh văn
Khởi Nguyên kinh.
Bộ kinh này rất dài, rất nhiều ký tự. Chúng không thuộc bất cứ ngôn ngữ nào trên Trái Đất mà hắn từng thấy kiếp trước. Thậm chí, sau này hắn phát hiện, những biểu tượng ấy cũng không giống bất cứ ngôn ngữ nào của thế giới này.
Kỳ lạ thay, hắn hiểu hết những biểu tượng ấy.
Các ký hiệu của kinh văn vô cùng tối nghĩa, cũng vô cùng nhiều nghĩa, tựa như một ký tự có thể bao hàm ẩn ý của hàng trăm, hàng nghìn sự việc, hiện tượng khác nhau. Những sự việc, hiện tượng ấy chỉ có thể hiểu, không thể diễn tả bằng lời. Cho nên, phiên dịch Khởi Nguyên kinh ra bất kỳ ngôn ngữ nào khác là điều không thể.
Hắn đã từng thử làm vài lần. Nhưng không một lần nào thành công. Kinh thư sau khi được phiên dịch, ý nghĩa đã biến đổi hoàn toàn, thế là mất đi toàn bộ giá trị của nó.
Thời điểm ban đầu, Trần Nguyên không biết ý nghĩa của bộ kinh thư này là gì. chỉ biết nó ở sẵn đó, trong góc nào đó của đầu hắn ta, ở đó, và vô dụng.
Đừng nói là vận dụng nó, thời điểm ban đầu hắn ta muốn đọc qua nó, hắn ta đau đầu gần c·hết, đến mức sắp tổn thương thần hồn. May mắn rằng, bởi là người xuyên việt, tiên thiên thần hồn mạnh mẽ hơn nhiều người bình thường, Trần Nguyên thoát qua một kiếp.
Cứ như thế, Trần Nguyên an ổn sống cho tới năm bốn tuổi.
Một thế này, hắn không cha không mẹ. Không có gì, kiếp trước hắn cũng là như vậy. Kiếp trước hắn đâu chỉ là cô nhi, ngoài ba mươi tuổi, hắn bị chẩn đoán là u·ng t·hư giai đoạn cuối do thời gian dài làm việc và tiếp xúc với hóa c·hất đ·ộc hại. Sau ba năm nằm viện và chống cự với căn bệnh quái ác trong đau đớn, hắn từ giã trần thế.
Đối với thế giới phồn hoa, tấp nập, hiện đại trước, hắn đã không còn lưu luyến.
Chí ít một thế này, hắn còn có người thân, người thân duy nhất. Đó là một ông lão lưng còng, râu tóc bạc trắng, độ tuổi đến độ gần đất xa trời. Hắn gọi là Mạc gia gia.
Mạc lão không phải là thân gia gia của hắn. Hắn nghe người làng nói, hắn là được gia gia nhặt về trong một lần lên rừng.
Không quan trọng, đối với hắn, Mạc lão chính là người thân ruột thịt, điểm ấy không thể bàn cãi.
Thế rồi đến năm bốn tuổi, khu rừng gần làng xuất hiện yêu ma. Tu sĩ trảm yêu trừ ma, thiên kinh địa nghĩa. Một nhóm người nam nữ, vẻ ngoài hào hoa phong nhã, khoác lên mình trường bào trắng tinh không nhiễm khói bụi trần gian, tựa như trích tiên từ trên chín tầng trời giáng lâm trần thế. Cả làng lúc đó, hơn trăm con người sung sướng hô lớn ‘tiên trưởng’. Bọn họ xuất hiện là để tiêu diệt yêu ma.
Cũng kể từ ngày đó, Trần Nguyên biết đến sự tồn tại của tu đạo, cũng biết rằng, thế giới này có tu sĩ, thậm chí có tiên, thần, phật, ma, yêu,... vô số các tồn tại hùng mạnh trong truyền thuyết.
Hắn cũng muốn tu tiên.
Trải qua một kiếp trước, đặc biệt là những năm cuối đời sống dằn vặt trong đau đớn, không có ai trân quý sinh mệnh hơn hắn, không có ai muốn sống lâu nhiều hơn hắn. Một thế này, hắn phát hiện, trường sinh bất lão là có hy vọng.
Cũng trong cùng ngày, bộ Khởi Nguyên kinh trong não hắn hưởng ứng, hắn có thể một lần tiếp thu toàn bộ nội dung của kinh thứ. Bộ kinh này có thể trợ giúp hắn tu luyện.
Nói một cách chân thực, Khởi Nguyên kinh không phải là công pháp, đạo pháp hay thuật pháp. Nó chỉ là một bản kinh thư giảng giải về đạo, tựa như một thiên biên niên sử của vạn vật, được trình bày, diễn giải và lập luận theo ngôn ngữ siêu hình, bao la và khó nắm bắt vô cùng. Cũng bởi vậy, nội dung của
kinh thư là giàu có cực kỳ.
Không thể trực tiếp dựa theo Khởi Nguyên kinh để tu luyện. Trong đó không có bất kỳ một chữ nào đề cập đến làm thế nào rèn luyện thân thể, như thế nào cảm thụ thiên địa nguyên khí hay phân chia cảnh giới ra sao, làm thế nào để đột phá.
Lần đầu tiên biết đến điều này, Trần Nguyên không khỏi ngây ngẩn cả người.
“Con mẹ nó, đùa ta sao?”
Nhưng rồi, hắn rất nhanh phát hiện ra, tu luyện dựa vào Khởi Nguyên kinh rất khác biệt so với những gì hắn tưởng tượng, chí ít là hoàn toàn đối lập với những tay chỉ biết ngồi sau máy tính, hàng ngày cố đặt tên cảnh giới sao cho thật ngầu và bá cháy.
Một lần nữa nhắc lại, Khởi Nguyên kinh không phải là công pháp, nó không chỉ rõ con người ta làm thế nào để tu luyện. Thay vào đó, nó trả lời, như nào là tu luyện? Bộ kinh thứ mở ra thế giới hoàn toàn mới cho Trần Nguyên, nó dẫn dắt hắn vào con đường tu luyện.
Tu luyện, là tự bản thân khám phá chính mình, nhận rõ ưu khuyết điểm, hoàn thiện chính mình, ngộ ra chân ngã; tu luyện, là tìm tòi thế giới pháp tắc, thông hiểu quy luật vận hành của vũ trụ, nhìn thấu quy tắc hình thành vạn vật.
Cho nên, tu hành không có lộ tuyến tuyệt đối, không có con đường nhất định. Con đường tu luyện có thể do tự chính người tu luyện định nghĩa, tự chính hắn khai sáng. Bởi vậy mới có đạo.
Tự như, Tổ Long, Tổ Phượng,... chúng là những tồn tại khai sáng ra Long đạo, Phượng đạo,... những con đường tu luyện khác nhau.
Cảnh giới vốn là hư vô, không chân thật, thứ này chỉ là do kẻ đi trước định nghĩa ra, để dễ dàng truyền dạy cho kẻ đi sau.
…
Còn nhiều, còn rất nhiều điều nữa mà Trần Nguyên biết được khi tìm hiểu Khởi Nguyên kinh. Bất quá, đối với hắn mà nói, những thông tin này chỉ vui vẻ biết là được rồi, tác dụng đối với phàm nhân như hắn, nên gọi là chúng sinh tầng thấp nhất, tựa như sâu kiến thì đúng hơn, gần như bằng không.
Điều quan trọng nhất, cũng là điều làm hắn kích động nhất là hắn có thể tu luyện.
Tu luyện Khởi Nguyên kinh không cần dựa vào bất cứ đan dược, linh tài, ngoại vật nào trợ giúp. Cách duy nhất để tu luyện chính là tham ngộ. Có lẽ điểm ngoại lệ duy nhất chính là ngộ đạo trà, ngộ đạo đan,... các loại dược vật gia tăng ngộ tính. Tuy nhiên, thứ này vốn không nhiều, và không phải chỗ nào cũng có, giá trị càng là trân quý vô cùng.
Đối với Trần Nguyên mà nói, đây không phải là việc xấu. Một thế này, hắn vốn rất nghèo. Cả làng hắn cũng rất nghèo, thậm chí cả vùng hắn sống cũng là nghèo rách mồng tơi. Mãi cho đến tận năm mười bốn tuổi, hắn còn chưa thấy qua một viên Linh thạch chân chính.
Thế nhưng, điều này không quan hệ đối với hắn cảm ngộ. Tu luyện Khởi Nguyên kinh cần tham ngộ ‘đạo’ của trời đất. Cho dù hắn ở trong thâm sơn cùng cốc hay là tiên cung trên chín tầng trời, hắn đều có thể tham ngộ đạo.
Bốn tuổi, hắn bắt đầu tham ngộ.
Sáu tuổi, hắn đột phá cảnh giới thứ nhất.
Mười tuổi, hắn đột phá cảnh giới thứ hai.
Mười tám tuổi, hắn đột phá cảnh giới thứ ba, chính thức bước vào cảnh giới thứ tư.
Năm Trần Nguyên tám tuổi, Mạc lão q·ua đ·ời. Lúc đó, hắn đau lòng không thôi. Không phải hắn không nghĩ các biện pháp kéo dài tuổi thọ cho lão, nhưng cảnh giới hắn quá thấp, kiến thức tu chân không có, lấy gì để kéo dài?
Hắn thậm chí đã từng nghĩ, muốn truyền cho lão Khởi Nguyên kinh, nhưng làm thế nào lão cũng không thể hiểu được. Lão già quá rồi, đầu óc chậm chạp, làm sao có thể hiểu được kinh văn tối nghĩa?
Lại có hiểu được thì làm sao? Thân thể lão đã quá yếu, sinh cơ không còn, lấy gì để tu luyện.
Hắn cũng từng có ý định, vận chuyển thể nội năng lượng,giúp lão kéo dài thời gian. Mặc lão dường như nhận ra điều gì. Lúc đó, lão nhìn thật sâu vào mắt hắn, chậm rãi lắc đầu.
Trước khi ra đi, lão chỉ nói: “Con người có sinh lão bệnh tử. Ta đã đi hết con đường của mình, cũng đã hoàn thành sứ mệnh của mình. Một thế này, đối với ta mà nói, đã là viên mãn. Ngươi hãy sống cho thật tốt, theo đuổi con đường của mình. Đừng từ bỏ.”
Kể từ đó, hắn tu luyện lại càng khắc khổ hơn.
Năm mười bốn tuổi, Trần Nguyên rời làng, quyết định bái nhập tông môn. Hắn chọn Thanh Vân tông. Không vì cái gì cả, chỉ bời vì nó là tông môn duy nhất trong phạm vi vạn dặm.
Kết quả…
hắn bị loại ngay từ vòng đầu tiên.
Kiểm tra linh căn.
Linh căn chia làm cửu phẩm, Nhất phẩm thấp nhất, Cửu phẩm cao nhất. Kết quả linh căn của hắn là…
không có linh căn.
Kỳ thật, không có linh căn là điều bình thường. Quá nửa số phàm nhân đều là như thế. Nhưng hắn...
“Mẹ nó.”
Hắn tức giận đến đầu óc nổ tung.
“Không có linh căn, ta như thế nào tu hành đến cảnh giới thứ ba?”
Hắn giận đến muốn phát tác, muốn đập nát dụng cụ trắc thí. May mắn, hắn còn tỉnh táo.
Hắn muốn giải thích với chấp sự, rằng rất có thể dụng cụ ấy sai lầm, và rằng cho hắn một cơ hội nữa.
Đối phương không cho, ngay lập tức đuổi hắn xuống.
Trần Nguyên không trách tên chấp sự. Kỳ thật, đối phương không đáng trách. Nhiệm vụ của hắn là kiểm tra mấy vạn phàm nhân trong ba ngày, hắn làm sao có thể ưu tiên cho một kẻ lạ mặt bỗng nhiên từ đâu chui ra. Nếu như ai cũng giống hắn, chỗ này chẳng phải loạn thành một bầy.
Trần Nguyên, nguyên bản còn có ý định bộc lộ khí tức để chứng minh mình có khả năng tu hành. Nhưng rồi hắn rút lại ý nghĩ ấy. Thế giới này vẫn còn những loại đan dược, có thể cho phàm nhân, trong thời gian ngắn ngủi, thu hoạch được năng lực của tu sĩ. Không có linh căn, lại có khí thế của tu sĩ, hắn e rằng, hắn mà làm như vậy sẽ bị Thanh Vân tông cho là đến đây q·uấy r·ối.
Kế sau đó, hắn trèo đèo lội suối, lần lượt đi qua ba tông môn khác. Kết quả đều không thay đổi, đều không có linh căn.
Hắn từ bỏ, chấp nhận làm một tên tán tu. Đối với hắn mà nói, tán tu hay có tông môn, ảnh hưởng không phải là quá lớn, vẫn nằm trong vùng chấp nhận được.
Thế là hắn đi đến Thanh Hoàng sơn mạch, nơi linh khí khô cằn đến đáng thương, hoang vắng không người. An toàn. Hắn quyết định tại nơi này khổ tu. Một lần khổ tu này liền là gần bốn năm, thẳng cho đến khi hắn đột phá cảnh giới thứ ba, bước vào cảnh giới thứ tư.