Kiếm Mai và Kiếm Lan đồng ý mang huyền băng và nữ tử bên trong về Thiên Sơn. Lòng họ có chút lo lắng không biết phải nói thế nào với chủ tử. Họ sợ cũng đúng thôi. Việc đem ngoại nhân về cung Linh Thứu mà không được sự đồng ý của Đồng Mỗ chính là họ có lỗi, lỗi này lại hoàn toàn không nhỏ chút nào. Thế nhưng, hai nàng càng biết rõ người con gái trong bức họa kia quan trọng với tôn chủ đến mức nào. Vậy nên, họ không dám trì hoãn thêm nữa, cấp tốc sử khinh công thượng thừa phi nhanh về Linh Thứu Cung.
"Thỉnh tôn chủ, Kiếm Mai cùng Kiếm Lan mang theo một người về, đang ở ngoài cửa, xin cầu kiến người."
Kiếm Trúc quỳ trên đất chờ đợi chỉ thị. Vu Hành Vân ánh mắt xa xôi, bàn tay dịu dàng vỗ về cây đàn cũ mà xưa kia sư muội Thu Thủy đã cùng nàng hợp tấu. Ưu sầu thở dài một tiếng: "Cầm ở nơi đây, người đâu...mất biệt! Được rồi, ngươi bảo bọn họ vào cả đi!"
"Tuân lệnh!" Kiếm Trúc bước ra cửa, nói với Kiếm Lan
"Tôn chủ bảo các ngươi vào trong đấy". Kiếm Mai và Kiếm Lan cùng nhau nâng cô gái kia vào điện.
"Bẩm tôn chủ, hôm nay, lúc xuống chân núi mua hàng như thường lệ, thôn trưởng dẫn bọn thuộc hạ đến xem qua vị cô nương này. Họ không biết do đâu mà nàng bị đóng băng và đã cố gắng tìm đủ mọi cách nhưng vẫn không thể đưa nàng ra được. Họ nhờ chúng thuộc hạ thỉnh tôn chủ ra tay cứu giúp".
Vu Hành Vân chậm rãi xoay người nhìn thoáng qua nữ tử bên trong khối băng bên cạnh Kiếm Mai và Kiếm Lan. Một khắc kia, nàng ngây người chết lặng. Một khắc kia, kỉ niệm xưa ào ạt tràn về. Một khắc kia, nỗi nhớ nhung trào dâng bất tận. Một khắc kia, nàng như thấy được ánh dương tỏa sáng trước mặt mình sau mấy thập niên sống trong bóng tối nơi đáy vực. Cuối cùng, nàng cũng thốt ra được hai tiếng: "Thu Thủy...". Nàng ra sức chạy đến bên người kia.
"Đúng rồi, đúng là người. Ta không nằm mơ. Người...sao lại có thể chết như thế được?". Vu Hành Vân vận nội công phá tan tầng băng bao quanh người Lý Thu Thủy. Băng vừa vỡ, nàng vội vàng thăm dò mạch đạo của Thu Thủy. Cách lớp da mỏng trắng nõn của cố nhân, nàng có thể cảm nhận được một chút vị khí còn sót lại, dù rằng rất yếu ớt. Hành Vân nhẹ nhõm thở ra.
Thật may mắn! Nếu lúc trước kẹo mạch nha nhà nàng không tu luyện được một phần Bắc Minh Thần Công, chỉ e rằng... bảy mươi năm bị đóng băng như thế ngươi đã sớm thành người thiên cổ!
"Kiếm Mai, nhanh đem tất cả trân dược trong cung đến đây cho tay! Nhanh lên!".
Một cỗ ấm áp tràn ngập trong tâm Hành Vân, nàng ôn nhu nói: "Thu Thủy, ta nhất định phải đem người từ cõi chết trở về bên ta!"
Kiếm Mai vội vàng vào kho dược liệu, đem hết thẩy kì hoa dị thảo, dược liệu trân quý mà ba mươi sáu động bảy mươi hai đảo đã tiến cống. Nàng có thể nhìn ra được người kia đối với tôn chủ của nàng vô cùng trọng yếu.
Theo hầu hạ tôn chủ nhiều năm như vậy, nàng chưa từng trông thấy cái loại biểu tình xúc động này ở người. Nàng thầm nghĩ, có lẽ người kia sẽ giúp Đồng Mỗ lãnh đạm âu sầu trở nên vui vẻ. Điều đó thật tốt, nàng bất giác mỉm cười.
"Tôn chủ, dược đã lấy hết đến đây." Kiếm Mai đem chúng lưu trên mặt đất rồi tự động lui ra để không cản trở việc cứu người của tôn chủ.
Vu Hành Vân lập tức đem chân khí bản thân truyền cho Thu Thủy, vốn muốn đẩy lui hàn khí trên người nàng. Thế nhưng, Hành Vân phát hiện được mình không thể tống hàn khí ra ngoài, cố gắng thử nhiều lần vẫn không thành công.
"Sao lại như thế, xem ra ta phải dùng thử phương pháp kia!".
Vu Hành Vân thuở nhỏ thể hàn, bởi thế, nàng chỉ có thể luyện võ công âm hàn. Sinh tử phù nhờ vào thể chất đặc thù đó mới thành công, nếu đổi thành người khác, chỉ e luyện cả đời cũng chỉ thất bại mà thôi. Hành Vân ngẫm nghĩ kĩ, cuối cùng quyết định dùng Bắc Minh Thần Công hấp thụ hàn khí trên người Thu Thủy.
Quả nhiên, hàn khí đi dần theo kinh mạch chảy về cơ thể nàng. Một canh giờ qua đi, hơn phân nửa hàn khí trong cơ thể Thu Thủy đã được hoán chuyển. Hành Vân cả người bị hàn khí ăn mòn, tay chân rét lạnh. Nếu nàng vẫn tiếp tục, e rằng người còn chưa cứu được thì bản thân đã thiệt mạng vô ích. Bởi vậy, nàng tạm ngừng việc hút hàn khí, đặt Thu Thủy nằm xuống, còn bản thân thì tự vận công phân bố dàn đều hàn khí đi khắp cơ thể.
Vì muốn nhanh chóng hồi phục để tiếp tục trị liệu cho Thu Thủy, nàng một mình đi tới khoảng sân của Tiểu Viện Tử, mượn mặt trời xóa đi hàn khí. Dưới ánh mặt trời nóng rực, hàn khí trên người Hành Vân nhanh chóng hóa thành mồ hôi. Đang vào thời điểm vô cùng khẩn yếu, nàng cảm giác được có hai vị khách không mời mà tới.
Bước chân của họ từ phía hậu viện vọng lại, khiến Hành Vân nhất thời phân tán, chân khí đảo lộn ngược chiều. Nàng lập tức bế phong chân khí để ngăn chặn luồng chuyển động ngược chiều nguy hiểm đó. Trong chốc lát không thể dùng nội công, nàng đành ám binh bất động chờ xem họ đến có mục đích gì.
"Đại ca, nhìn kìa, bên kia có người!"
Ô Lão Đại - anh em kết nghĩa của Dương Lực thấy một nữ tử ngồi bất động giữa cái nắng chết người thầm lấy làm kì quái. Nữ nhân kia xinh đẹp tuyệt trần, lại mang trên người khí chất bức người mà cả thế gian này khó ai sánh được. Nhìn nàng, họ linh cảm được rằng người này nhất định có địa vị không nhỏ ở cung Linh Thứu. Nếu để nàng ta phát hiện...chắc chắn tính mạng khó bảo toàn.
"Trước mắt không thể nghĩ nhiều như vậy, chúng ta cứ đem nàng quay về chân núi, sau đó tra hỏi nàng ta chuyện của Đồng Mỗ". Ô Lão Đại rón rén đến sau lưng, dùng bao to trùm nàng lại vác đi. Hắn trong lòng có chút kinh ngạc vì nữ tử này hoàn toàn không phản kháng, nhưng...hắn hiện tại không có nhiều thời giờ suy nghĩ.