Trong nhà ăn có rất nhiều người đi vào, hơn nữa bởi vì Cố Tu Minh ngồi bên cạnh cô, thường thường có nữ sinh nhịn lén bàn bọn họ này, cũng may mới bắt đầu cô cùng An Ninh cố ý tìm chỗ tương đối khuất, mà giờ phút này cô lại cùng Cố Tu Minh ngồi dựa tường, từ chính diện nhìn chỉ có thể nhìn thấy tay Cố Tu Minh tay đặt ở dưới cái bàn, cũng không thể nhìn anh đang làm cái gì.
Nhưng dù vậy, bị người khác nhìn chăm chú, lại bị ngón tay Cố Tu Minh cắm vào nơi riêng tư mẫn cảm đâm thọc vào rút ra, vẫn làm cô đã tê dại lại sảng khoái tim đập gia tốc sợ hãi lợi hại.
Chương Hạo nghe Đinh Niệm Niệm nói xong, trên mặt thoáng có chút không nhịn được, xấu hổ cười cười nói: “Niệm Niệm, cho em đồ ăn anh cũng chưa có chạm qua, là sạch sẽ.”
“Cảm ơn ý tốt của học trưởng, chỉ là em… Ừ ~~”
Đinh Niệm Niệm nói đến một nửa, thiếu chút nữa thét chói tai rên rỉ ra tiếng, hạ thể một cổ mãnh liệt sung sướng vọt tới thổi quét toàn thân, làm cô ngăn không được lông tơ dựng thẳng lên toàn thân rùng mình, cô theo bản năng nằm ở trên mặt bàn, mới không có để người nhìn thấy cô đã cao trào, khuôn mặt nhỏ có chút vặn vẹo ửng hồng.
“Làm sao vậy? Niệm Niệm!” Chương Hạo khẩn trương dò hỏi.
Cố Tu Minh ở trong huyệt Đinh Niệm Niệm dừng lại, dường như không có việc gì đem ngón tay từ từ rút ra, cầm lấy khăn giấy lau, bình tĩnh nói: “Không có gì, có thể em ấy ăn phải thứ gì không thoải mái, An Ninh phiền em giúp Niệm Niệm xin giáo viên nghỉ, tôi mang em ấy trở về nghỉ ngơi.” .
||||| Truyện đề cử: Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời |||||
Cố Tu Minh dứt lời, ở trước mặt mọi người trực tiếp bế Đinh Niệm Niệm lên, nhà ăn lại là thanh âm nghị luận oán giận lập tức hết đợt này đến đợt khác, Đinh Niệm Niệm xấu hổ đành phải đem mặt chôn đến ngực Cố Tu Minh.
Sau khi rời khỏi nhà ăn, mặc dù cô không ngẩng đầu cũng có thể cảm nhận được những ánh mắt các nữ sinh sắc bén như dao, còn nghe được những lời các nữ sinh nghị luận sôi nổi, nói cô và Cố Tu Minh thân mật quá độ không giống anh em họ, lớn lên cũng kém xa!!
Đinh Niệm Niệm nếu không phải vừa mới cao trào chân đã có chút mềm, đã sớm lao xuống cùng các cô ấy lý luận, nơi nào lớn lên liền kém xa!!! Rõ ràng cô cũng là quốc sắc thiên tư còn gì? Bằng không sao có thể làm giáo thảo Cố Tu Minh đối cô nhất kiến chung tình đâu?!!
Tới nơi có ít người, Đinh Niệm Niệm chủ động yêu cầu xuống dưới để mình tự đi, bằng không bị Cố Tu Minh ôm đi ở giữa trường học thật sự quá chú ý.
Sau khi đi ra khỏi cổng trường, Đinh Niệm Niệm đi ở phía sau Cố Tu Minh, nhìn bóng dáng anh cao lớn, thật sự không chịu nổi, hỏi: “Học trưởng, vì sao muốn bảo An Ninh xin nghỉ giúp em? Anh rõ ràng biết em không có việc gì.”
Nhớ tới một màn vừa rồi, Đinh Niệm Niệm vẫn mặt đỏ tim đập không thôi, cô lại ở nơi công cộng bị Cố Tu Minh sờ đến cao trào! Nói cô thật đã trải qua, ngẫm lại đều không ngượng không được.
Đột nhiên Cố Tu Minh dừng bước chân, xoay người nhìn Đinh Niệm Niệm trước mặt, cười nhạt cúi người ở bên tai cô, nhẹ giọng nói: “Bởi vì tôi nhịn không được, bây giờ muốn em, một khắc cũng không muốn đợi.”
Nghe vậy, mặt Đinh Niệm Niệm trong nháy mắt hồng đến bên tai, cả khuôn mặt giống như bị nấu chín nóng bỏng vô cùng, cả người cũng ngốc ngốc, mặc dù bị Cố Tu Minh dắt tay đi, cũng hồn nhiên không biết, trong đầu tất cả đều là, câu kia của Cố Tu Minh: Bây giờ muốn em, một khắc cũng không muốn đợi.
Đối với cô nói, những lời này từ nam thần Cố Tu Minh mà cô yêu từ trong miệng nói ra, quả thực so tối hôm qua bị anh ấn ở trên giường liếm vú cô vuốt ve hạ thể cô, còn làm cho cô xuân tâm nhộn nhạo.
Chỉ là… Nếu hôm nay anh vẫn không được thì làm sao bây giờ?!