Cậu Có Thể Dựa Vào Vai Tớ

Chương 7






Mai Anh đang nằm ngủ trên bàn thì Dương chạy ra vỗ vai làm cô giật mình “Gì đấy ?”Mặt Dương tíu tít cười “Hai ngày nữa sinh nhật người yêu tao ,chiều mai đi mua quà với tao đi”“29 sinh nhật ông Bình á , ok mai tao đi với mày”Hai đứa lại tíu tít bàn nên xem làm gì mua cái gì ….Một lúc sau cũng đến giờ vào lớp , cô Hằng bước vào “Lớp trưởng ghi hôm nay bạn Trang nghỉ nhé.

Bạn bị tai nạn , gãy chân chắc tuần sau mới đi đến lớp được”Mọi người nghe vậy liền bất ngờ , ai cũng quan tâm hỏi 1 ,2 câu.Mai Anh cũng rất lo lắng , Trang với cô cũng chơi khá thân từ cấp 2 với nhau , tối về rồi gọi điện xem sao .Ra sân trường thấy ai cũng bận rộn , tấp nập hết lên.

Mai Anh khó hiểu hỏi Dương “Sao làm gì mà nhiều người thế này”“Sắp đến ngày kỉ niệm 40 năm thành lập trường , nên mọi người đang chuẩn bị thôi”Dương vừa xem điện thoại vừa trả lời“Thấy bảo còn có nhiều trò chơi với tiết mục được tổ chức lắm, mỗi lớp đều phải tham gia.

Nên mấy hôm nay lớp trưởng mất dạng có thấy đâu”“À thế á, sao tao không biết”“Không phải không biết mà là mày có bao giờ nhớ cái gì vào đầu đâu” Dương dùng ánh mắt rất coi thường nhìn Mai Anh“Sao cậu có thể nói tớ như thế , không phải do trong đầu mình chỉ toàn nhớ cậu sao” Mai Anh liền dùng giọng ẻo ẻo , mặt tỏ ra đang yêu mà dí sát vào người Dương nói“Tránh ra , tôi có người yêu rồi , em không còn cơ hội đâu”Dương đẩy cô ra , giả vờ lạnh lùng đáp“Không sao yêu 2 người 1 lúc cũng được”“Không tôi chỉ yêu 1 mình người yêu tôi thôi”….Hai người lại đùa 1 lúc mới chịu về .Tối đến Mai Anh đang làm bài liền thấy Trang gọi đến liền bắt máy luôn“Alo”“Alo gọi cho tớ hả , sao rồi , chân có nặng không?” Mai Anh liền vội hỏiBên đầu máy bên kia liền cười , nhỏ nhẹ đáp”Không sao nữa rồi , không ảnh hưởng đến việc đi lại sau này”“Thế thì may quá , tớ còn định gọi cho cậu , không ngờ cậu lại gọi trước , có chuyện gì sao?”Bên kia ậm ừ 1 lúc mới cất giọng “Thực ra có chuyện này nhờ cậu , hi vọng cậu đồng ý”Mai Anh khó hiểu liền bảo Trang nói .“Cậu cũng biết là sắp đến ngày kỉ niệm trường rồi.


Mà mỗi lớp phải có 1 tiết mục văn nghệ ý.

Tớ là lớp phó văn nghệ nhưng lại nằm viện , không giao việc được với mọi người.

Nên cậu có thể thay tớ tham gia không” Trang nói rất nhẹ nhàng nhưng lại làm cho người khác khó lòng mà từ chối.Mai Anh bên này nghe xong rất muốn ném điện thoại đi cho xong “Nhưng mà tớ cũng đâu giúp được gì , tớ có biết làm gì đâu”“Không phải cậu hát rất hay sao ? Hay cậu đăng ký hát đi”Nghe vậy Mai Anh có hơi thay đổi “Ừm lâu không hát rồi , không biết có được không nữa”“Không sao , cậu cũng tham gia mấy cuộc thi hồi học cấp 2 rồi sao”“Thôi được rồi , tớ sẽ tham gia” Mai Anh thực ra cũng có chút chờ đợi , dù sao ai chả thích được thể hiện tài năng“Cảm ơn cậu nhé”Hai đứa lại ngồi buôn đến tối muộn mới chịu kết thúc.Chiều hôm sau được nghỉ nên đúng hẹn Mai Anh với Dương đi mua quà sinh nhật .“Mày xem cái này đẹp không”Dương chạy quanh hết cửa hàng khác nghiêm túc chọnMai Anh cảm thấy rất ít khi con nhóc này nghiêm túc ,chỉ là món quà thôi mà Dương lại như vậy , chắc chắn Bình cực kỳ quan trọng đối với nó .“Ê , cái này thì sao , cute quᔓMày nhìn bé gấu màu hồng như này hợp với người yêu mày không?” Mai Anh bất lực nhìn“Còn cái này thì sao”Hai cô đi cả buổi chiều mãi mới chọn được một món quà ưng ý , cùng với mua ít giấy bọc quà .Hai người vui vẻ trên đường“Đi , tao mời mày uống nước”‘Hihi cảm ơn đại gia” Mai Anh ôm cánh tay Dương cườiĐi qua 1 quán trà sữa khá đẹp Mai Anh liền kéo Dương vào Vào đay uống thử đi mày , tao chưa…”Lời còn chưa dứt Mai Anh đã cứng đờ người không nói gì được.

Dương bên cạnh thấy thế liền nhìn theo hướng cô đang nhìn “Sao đấy…”“Anh..anh Bình” Dương khó khăn lên tiếng .“Mày bình tĩnh một chút” chưa dứt lời Dương đã bước nhanh đến đằng trướcBên này , một đám thanh niên chưa biết gì xảy ra , vẫn đang ngồi cười.

Một thanh niên ngồi ở giữa , mặt khá đẹp trai bên cạnh là 1 cô gái đang ôm lấy hắn“Anh Bình , ngày mai sinh nhật anh nhớ gọi cả em đi nhé” cô gái nững nịu , hơi nắm lấy tay hắn lắc qua lại .Bình nghe thấy liền xoa đầu cô gái “Đương nhiên , sinh nhật anh làm sao thiếu em được”Thanh đỏ mặt cúi người như có ủy khuất “Em như vậy liệu có làm chị Dương hiểu lầm không ?”“Đừng lo….”“Ào” lời còn chưa kịp nói đã bị 1 cốc nước hất thẳng vào mặt hắn.

Mọi người xung quanh liền sợ giật mình.

Bình không chuyện gì tức giận đứng lên quát”Đưa nào hất vào mặt tao…”“Dương?Sao..sao em lại ở đây”Bình thấy cô liền chột dạ rút cánh tay đang bị Thanh nắm kia.


Thanh thấy vậy gương mặt tức giận nhưng chỉ trong nháy mắt đã lại tỏ vẻ đáng thương.Đúng là Dương là người hất nước vào mặt hắn , cô tức giận hét lên “Anh đang làm cái gì đấy”Bình lúc này khi hết giật mình gương mặt liền trở nên như không có gì , nghênh ngang lấy khăn lau mặt , miếng nhếch cười “Em làm gì tức giận thế , đây chỉ là em gái anh thôi”Dương nghe vậy nhếch miệng “Em gái?”Mai Anh bên cạnh tức muốn chết , người sắp dính lấy nhau như thế rồi mà kêu em gái , quỷ tin anh , nhưng chưa kịp nói gì Thanh đã dùng mặt cực kì đang thương , vội đứng lên“Chị bình tĩnh , em với anh Bình không phải như chị nghĩ đâu , tất cả là tại em , anh Bình không làm gì hết , chị đừng tức giận” miệng thì như vậy nhưng tay lại bắt đầu không yên phận mà lau áo cho hắn.Trà xanh?Ôi trời ơi , loại này còn cao cấp luôn .Mai Anh tức đến nổ phổi.

Nhưng cô chẳng có hứng đâu đi nhìn hai bọn họ mà quay sang Dương.

Bàn tay Mai Anh bị Dương nắm rất chặt như đang phải chịu đựng để không bùng nổ vậy.“Ngay từ đầu anh đã không nghiêm túc với mối quan hệ với chúng ta rồ đúng không?” Dương nhìn thẳng vào hắn mà nói“Anh đã nói rồi , đây chỉ là em gái ah thôi , không có gì hết , em không tin anh cũng hết cách”Bình tiếng lên định nắm 2 vai của Dương .Dương thấy vậy liền rụt về như sợ hắn ta chạm vào người sẽ bẩn vậy.

Bình thấy phản ứng của cô cũng chỉ cười khẩy , tay rút về túi quần .“Chia tay đi” Dương dứt khoát nóiHắn ta cũng chỉ coi Dương như 1 trò đùa thôi , chán rồi thì sẽ làm mọi cách để đối phương nói lời chia tay , hắn bây giờ chính là đợi câu này của cô.

Hắn ta thấy hơi bất ngờ , không ngờ cô lại nói chia tay dễ hơn hắn tưởng .“Được thôi , đây là ý của em không phải anh” Bình liền ngồi xuống uống 1 chút nước rồi mới nói.Dương nhớ ra tay mình đang cầm gì ,liền đặt xuống bàn lãnh đạm nói”Quà sinh nhật sớm 1 ngày , chúc anh tuổi mới cái gì cũng không như mong muốn” rồi liên kéo Mai Anh đi .Mai Anh bị kéo đi nhìn cô gái đằng trước mà đau lòng.

Đối với nhiều người mà nói việc này quá nhạt đi ,lãnh đạm như vậy sao, giải quyết như là người yếu đuối vậy , thực ra Dương đang rất cố gắng để không rơi nước mắt trước mặt mấy người đó , việc nói chia tay mà không khóc không phải rất mạnh mẽ rồi sao .Ra khỏi cửa hàng , 2 cô đi thẳng về nhà.

Cửa phòng vừa đóng Dương đã không kìm được mà khóc lớn.


Mai Anh biết điều này , nhưng chỉ ôm Dương vào lòng.

Quen nhau lâu rồi , đôi khi cái ôm mới là tốt nhất chứ không phải những lời an ủi .Việc này thật sự mang đến tổn thương vô cùng lớn đối với Dương.

Mới chỉ là cô nhóc 16 tuổi lại dốc lòng thích 1 người cuối cùng chỉ còn lại là đau thương .Mai Anh ngồi đằng sau , nhìn bóng lưng Dương mà buồn theo , mấy ngày nay Dương cứ thẫn thờ , tâm trạng cực kì tệ làm cô lo lắng vô cùng .Đang nghĩ thì bị 1 ước lạnh chạm vào vào má làm MaiAnh giật mình “ Gì đấy”Hóa ra là Minh làm “Nghĩ gì mà thất thần thế , bài tập không làm , sắp thi cuối tháng rồi”Mai Anh cúi đầu làm bài nhè nhẹ đáp “Biết rồi”Minh với Tuấn nhìn nhau rồi lại nhìn 2 cô nhóc ngồi bên cạnh , không hiểu trong đầu 2 bọn cô làm sao , mấy hôm nay cứ như vậy làm bọn họ cũng bí bách vô cùng.

Tuấn thầm nói “Hai bọn họ sao vậy?”Minh lắc đầu , mấy lần cậu cũng hỏi nhưng cô bảo không có gì“hay dẫn bọn họ ra ngoài chơi cho khuây khỏa” Tuấn ý kiến“Cũng được , ngày mai là cuối tuần rồi , đi chơi cũng không sao” Minh gật đầu đồng ý.Nói là làm , Tuấn quay sang nói với 2 người bọn cô “Mai đi chơi không ? Công viên giải trí vừa thêm nhiều trò hay lắm”Dương liền lắc đầu , Mai Anh cũng chán nản rồi lắc đầu theo“Hay đi xem phim ma , có phim mới ra đó”Tuấn nói tiếp , không vì thái độ của 2 người họ mà mất kiên nhẫn.Nghĩ nghĩ một chút Mai Anh liền đồng ý , nì nèo mãi làm Dương cũng phải đồng ý với cô.

Dù sao bạn mình buồn , đương nhiên phải đi chơi cho vui rồi..