Cậu Có Nhận Ra Tôi?

Chương 86: KHÔNG TỰ TIN




Bóng lưng người nam giới khuất xa dần, nhòe đục, rồi trở nên mờ mịt. Nước mắt lại bắt đầu rơi, khẽ khàng rồi lã chã. Biết mình vẫn đang ở chỗ có thể bị nhìn thấy nên Ngân Hà đi vội ra một góc tối, ở một góc sân vắng không thể có ai thấy và tới gần, cũng cách xa mọi thứ âm thanh. Chỗ này bóng cây xà cừ cổ thụ đã tỏa những tán lá rộng che kín vầng trăng phía trên, bao bọc thân người phía dưới. Ngân Hà đặt mình ngồi xuống chiếc ghế đá lạnh toát, hơi bẩn vì chỗ này chẳng mấy khi có người ngồi. Chống hai chân lên mặt ghế, đầu cúi gục vào hai đầu gối lạnh toát, dù đầu gối và bắp chân đang đau nhưng nỗi đau thể xác đâu sánh được với nỗi đau trong tim. Hai tay bo chân lại, sít sao. Lúc này như là lúc bao nhiêu nỗi lòng được dịp bùng phát. Nước mắt rơi hối hả, trầm lặng rồi một hồi hóa thành nức nở. Toàn thân rung lên, cổ họng nghẹn ngào, nuốt hết đợt nấc này rồi đến đợt nấc khác. Giờ không thể kiềm chế được rồi. Giờ Ngân Hà muốn trút ra hết những giận hờn, oan ức. Cô thấy căm ghét, căm ghét chính bản thân mình. Cô muốn đánh cho mình một trận, muốn tát thật mạnh vào khuôn mặt xấu xa trông có vẻ thánh thiện này. Ngân Hà ơi, xem mày đã làm những gì? Mày đúng là con nhỏ ngu ngốc, trăm ngàn lần ngu ngốc. Mày vẫn nghĩ mày thông minh và thánh thiện lắm sao? Mày đích thị là đứa con gái xấu xa. Những chuyện đã xảy ra hóa ra không phải sự thật, mà sự thật chính là mày đã tự viết kịch bản cho tất cả, rồi tự mày diễn theo kịch bản đó, mày ép những người khác đóng khung vào vai diễn của họ, bắt họ hóa thân vào vai ác mà mày mặc nhiên là nạn nhân. Sau tất cả mày mới chính là vai ác!

Khóc lóc không thỏa được nỗi lòng. Khóc một hồi đến mắt đã sưng lên, cơ thể đã mệt nhoài Ngân Hà liền đứng dậy. Gạt nước mắt. Cô vẫn nhớ mình vẫn có một việc khác quan trọng hơn phải làm. Những chuyện như căm ghét bản thân, như cảm thấy mình xấu xa đành phải bỏ lại. Ngân Hà tiếp tục cất túi thuốc vào trong túi áo ngực, vì chỗ này là chỗ túi duy nhất còn chưa bị ướt, túi phía dưới giờ còn chưa thể khô hoàn toàn sau cú ngã xuống suối lúc chập tối. Cầm điện thoại bật đèn flash rồi tiếp tục đứng dậy đi theo đường cũ. Lần này quay về cũng đã muộn, những con số trên điện thoại di động đã báo tám rưỡi tối, nếu không kịp quay về sợ bé Hồng sẽ tỉnh giấc, sẽ sốt lại rồi quấy khóc bà cụ hàng xóm không chống đỡ được. Được cái hôm nay trăng sáng, dù gì hôm nay cũng là ngày mười sáu âm lịch, mà ngày mười sáu âm lịch trăng còn tròn và sáng hơn cả trăng ngày rằm. Hình như lúc trở về Ngân Hà đã quên mất mình còn bị đau ở chân nên cô đi nhanh hơn, hoặc là cơn đau đã chai sạn rồi, không còn nhiều cảm giác, khi cô đến bờ suối là hơn chìn giờ. Dòng suối chảy siết, những ánh sáng trăng chiếu vào mặt nước loang loáng, những tiếng róc rách hối hả chạy xuống phía xuôi dòng, nối đuôi nhau, đùa nghịch nhau. Ngân Hà thở dài, mọi thứ trông đẹp là vậy nhưng phía dưới chứa bao điều bất ổn, nguy hiểm. Nếu lần này lội qua lại bị ngã tiếp thì sợ còn bị ướt hỏng cả thuốc, mà cú ngã lúc đi đã làm cô sợ rồi. Đứng bên bờ, cầm điện thoại soi xuống. Ánh sáng trăng và ánh đèn điện thoại không đủ soi sáng thấy đáy nước, chỉ thấy mờ mờ những hòn đá cuội, những mảng rêu đang ra sức bám vào mấy tảng đá lớn như bám vào mối tình keo sơn không muốn rời. Cô loay hoay, đi đi lại lại vài bước. Muốn tìm một lối an toàn nhưng thật khó với những người thiếu kinh nghiệm đi suối như cô. Suy cho cùng vẫn phải nhắm mắt liều lĩnh. Ngân Hà bỏ dép ra cất vào ba lô, sắn quần lên tận bắp đùi. Cô thò chân xuống nước. Dòng nước vẫn như thế lạnh đến thấu xương, buốt lên tận óc. Nhắm mắt lấy hết tinh thần đặt bàn chân xuống. Đáy nước đầy sỏi, cứng nhắc, lạnh toát, lại có chỗ hơi gai góc. Lạ thật, đá mà gai góc? Khi não còn chưa kịp xử lý nhưng thông tin gửi đến thì bỗng phía dưới chân một cơn đau như trời giáng.. Ngân Hà hét lên sợ hãi rồi khi theo quán tính rút chân lên cũng là lúc cả cơ thể cô không giữ được thăng bằng trực đổ nhào về phía sau. Khi mọi thứ đang chới với thì bỗng cả cơ thể như được một đôi tay nào đó ôm lại, kéo về phía sau, kéo lên khỏi mặt nước. Trong vài giây nỗi sợ những gì dưới đáy nước chuyển thành nỗi sợ khác, thậm chí còn đáng sợ hơn. Ngân Hà hai tay chống cự, toàn thân giẫy giụa mạnh đến nỗi bàn tay đang ôm lấy cô phải buông ra, cả cơ thể cô cùng ai đó đã ngã nhào xuống mặt đất. Ngân Hà nhanh như cắt rút con dao gọt quả để dưới thắt lưng mà cô đã mang đi ban chiều để phòng vệ, chĩa về phía bóng người đang ngồi chỗ mông đau điếng trên mặt đất.

“Là em, là em đây!”. Tiếng nói phía đằng kia vội vã.

“Anh là ai?”. Ngân Hà vẫn không thể hoàn hồn, hai bàn tay nắm chặt cán dao, nhưng hai bàn tay đã run lên vì sợ.

“Em đây!”. Người đàn ông phía đó hoảng hốt giơ hai tay lên cao quá đầu.

Tiếng nói quen thuộc, dáng người cũng quen thuộc.

“Anh Tuân sao?”

“Là em đây!”. Tiếng thở hổn hển thoát ra như trút được gánh nặng. Ngân Hà một tay vẫn giữ dao, tay còn lại cầm điện thoại giơ lên soi về phía đó. Ánh sáng đèn flash cùng ánh sáng trăng. Mái tóc cắt tỉa gọn gàng, khuôn mặt dáng người. Đúng là Anh Tuân rồi.

“Cậu làm tôi hết hồn!”, Ngân Hà thở gấp gáp, tay vỗ vỗ ngực.

“Chị chân yếu tay mềm thế nhưng đúng là không ai có thể bắt nạt!”. Anh Tuân lồm cồm bò dậy, hai tay vuỗi vuỗi phía sau mông quần.

“Thì đi đêm một mình, tôi cũng phải phòng vệ chứ!”. Ngân Hà cất lại con dao vào bao dắt lại thắt lưng. “Nói xem vì sao cậu lại có mặt ở đây”

“Em vô tình ngang qua thôi!”

“Đừng nói dối, không ai vô tình ngang qua chỗ này cả!”. Ngân Hà ánh mắt sắc bén nhìn Anh Tuân. Chẳng lẽ cậu ấy đã đi theo cô?

“Đúng là mấy tháng không gặp chị khác nhiều quá, sắc sảo hơn rất nhiều!”

“Là anh ấy bảo cậu đi theo tôi đúng không?”

“Ò không, là viện trưởng, viện trưởng kêu em đi theo chị!”. Anh Tuân vội vã giải thích.



“Chẳng lẽ viện trưởng biết tôi đi đâu?”.

“Em không biết làm cách nào mà viện trưởng biết, bác ấy sợ chị đi đêm một thân một mình nguy hiểm, lại đi qua đường suối không quen”

“Rõ ràng tôi đâu có nói cho chú ấy biết!”.

“Em không biết bằng cách nào mà bác ấy biết. Mà thôi mặc kệ là do ai bảo, vừa rồi nếu không có em thì có khi chị đã ngã đập đầu xuống đá rồi. Quá nguy hiểm!”

“Cám ơn cậu!”. Ngân Hà nói rồi quay lại bờ suối, đi xuống một đoạn. Có lẽ vừa rồi cô đã dẫm phải một con vật gì đó, bị đánh động khi đang ngon giấc nên con vật tức giận cắn vào chân cô. Dù có sợ nhưng cô buộc phải về nhà với bé Hồng càng sớm càng tốt.

“Chị vẫn buộc phải sang bên kia sao?”. Anh Tuân vội vã đi theo Ngân Hà.

“Phải, là chuyện rất quan trọng. Tôi cần phải sang bên đó sớm!”

“Vậy đi theo em!”. Anh Tuân đi lên phía trước Ngân Hà, tìm một đoạn suối, lắng nghe rồi lấy đèn pin soi xuống dòng nước. “Em đi trước, chị nắm tay em theo sau là được”

“Cậu có thể không?”. Ngân Hà hoài nghi.

“Cứ yên tâm theo em, cả tuổi thơ em trèo đèo lội suối nên không thể bị đoạn suối này đánh gục được”.

Cũng không còn lựa chọn nào khác, Ngân Hà chọn nắm lấy tay Anh Tuân. Anh Tuân đi trước, dò từng bước, Ngân Hà đi theo ngay sau. Cậu ấy nói đúng, chưa đầy năm phút sau hai người đã ở bờ bên kia.

“Cám ơn, giờ cậu về đi. Một đoạn nữa là tôi đến chỗ của mình rồi!”. Ngân Hà quay lại nói với Anh Tuân.

“Em không về được. Viện trưởng dặn dò em phải đi theo chị cho đến khi chị về”

“Không cần đâu, thật sự không cần, tôi có thể xử lý mọi việc”

“Chị đừng đuổi em, nếu về bây giờ thật sự em sẽ bị trách mắng đó. Chị biết đấy, viện trưởng…chủ tịch…”



Xém chút nữa Ngân Hà quên cậu ấy chính là nhân viên của Jezz, mà viện trưởng Đình Mạnh chính là vị chủ tịch quyền lực tối thượng kia.

“Vậy chúng ta đi thôi!”. Ngân Hà không chần chừ nhiều. Có phải giờ đôi co thêm là mất thêm thời gian về với bé Hồng, hơn nữa có Anh Tuân bên cạnh cô cũng thấy yên tâm hơn rất nhiều. Hôm nay không có cậu ấy thì giờ có phải cô vẫn còn đang sợ hãi phía bên kia đoạn suối kia?

Ngân Hà và Anh Tuân về đến nơi cũng là lúc bé Hồng vừa tỉnh giấc. Vì thuốc hạ sốt vẫn còn tác dụng, hay là vì đã được uống thuốc kháng sinh nên giờ bé Hồng tươi tỉnh hơn rất nhiều. Ngân Hà cảm ơn bà cụ rồi để Anh Tuân cõng bé Hồng về bên nhà nó. Thực ra cô cũng tranh cõng bé, nhưng sự thực là chân cô đang đau, giờ khi về tới nhà bé Hồng mới cảm nhận được những cơn đau nhức.

“Chị ngồi xuống, em rửa rồi băng lại cho”. Anh Tuân cầm lọ thuốc sát trùng rồi băng gạc, đi lại phía Ngân Hà đang ngồi đó. Bé Hông tha thẩn ngồi một góc tập đánh vần.

“Cám ơn, tôi có thể tự lo liệu được!”

“Thôi nào, chị cũng phải tập cách chấp nhận sự giúp đỡ của người khác đi, vì sao lúc nào chị cũng một mình đơn độc thế, chị không thấy mệt sao? Chị thật không giống phụ nữ”. Anh Tuân miệng trách mắng, tay mở lọ thuốc sát trùng, cầm một miếng bông lớn.

Ngân Hà bần thần, đành mặc cậu ấy làm. Anh Tuân nắn nót từng chút một, lấy bông rửa miệng vết thương. Vết thương không lớn nhưng vì từ khi bị thương chân không được nghỉ ngơi nên đã trở nên đau nhức hơn. Ngân Hà khẽ thở dài trong lòng. Cậu ấy nói đúng. Cô thấy giờ mình đâu khác đàn ông, một mình lo liệu, một mình tự sinh tự diệt không dựa vào ai. Là con gái như vậy hấp dẫn ở điểm nào, hèn gì anh ấy không thể yêu cô thêm.

“Tôi như vậy thật chán lắm đúng không?” Ngân Hà thở dài cất tiếng. Cô nghĩ bản thân đã có câu trả lời, chẳng qua cô đang cần một người nói chuyện.

“Chị nói gì thế?”. Anh Tuân ngẩng đầu lên nhìn cô ngạc nhiên.

“Tôi tự mình đã làm ra bao nhiêu chuyện. Nếu tôi là anh ấy, tôi cũng không thể tha thứ cho tôi”. Đôi mắt Ngân Hà đã hơi long lanh, nghĩ đến những chuyện sảy ra thật sự cô chỉ muốn khóc.

“Chị nghĩ rằng anh ấy chỉ đến vậy thôi sao?”. Anh Tuân nhìn cô, trong ánh mắt đã hàm ý bao sự bất mãn.

“Ý cậu là sao?”

“Không có gì!”. Anh Tuân lảng tránh, nhìn xuống chiếc chân đau, hai tay nắn nót buộc từng lớp gạc. Khi cậu ấy vừa hoàn thành cũng là lúc điện thoại trong túi rung lên. Cậu ấy đứng dậy, cầm điện thoại kiểm tra, ánh mắt nhìn Ngân Hà rồi lại nhình màn hình điện thoại.

“Chị uống kháng sinh đi”. Cậu ấy tay còn lại cầm túi thuốc trên bàn đưa cho cô. “Em đi nghe điện!”.

Ngân Hà không để ý nhiều đến thái độ của Anh Tuân. Cô nhìn chỗ buộc băng xót xa. Vết thương được rửa cẩn thận xem ra cũng bớt đau hơn, nhưng tránh nhiễm trùng có lẽ cô cần uống thuốc theo lời cậu ấy.

Anh Tuân tìm một chỗ khá xa, đủ để đảm bảo Ngân Hà không nghe thấy. “Alo, cô ấy sao rồi?”. “Anh, vết thương ở chân chị ấy cũng không nghiêm trọng quá đâu, em đã bôi thuốc và giục chị ấy uống thuốc kháng sinh rồi”. “Nấu gì cho cô ấy ăn, tôi sợ cô ấy chưa ăn tối”. “Vâng, em đang nấu cháo trên bếp, lát nữa được sẽ giục chị ấy ăn”. “Nhắc cô ấy đi ngủ sớm, hôm nay chắc cô ấy mệt lắm”. “Đúng rồi, mệt lắm, khóc sưng cả mắt rồi”. Một hồi im lặng ở đầu dây bên kia, Anh Tuân chờ một lúc đành tiếp tục. “Anh, em biết vì sao anh làm vậy, nhưng nếu không như anh tính thì có phải sẽ rất khó khăn không, lỡ chị ấy giận thật thì sao, là con gái ai chẳng muốn được che chở những lúc khó khăn”. Lại im lặng một hồi. “Tôi muốn kiểm chứng tình cảm của cô ấy”. “Lỡ như… lỡ như tình cảm đó chẳng có bao nhiêu thì anh định thế nào, từ bỏ luôn sao?”. “Tôi không biết nữa!”. Có tiếng thở dài. Anh Tuân thấy xót xa. Anh ấy đã nói anh ấy không biết. Đúng là quen biết Bình An bao lâu nhưng chưa bao giờ cậu nghe được từ anh những lời như vậy, anh ấy vốn quá đỗi tự tin và luôn biết trước tất cả những câu trả lời. Anh ấy cũng chưa bao giờ chủ động để lộ với cậu những điểm yếu, sự thiếu tự tin trong lòng mình. “Sáng mai anh sẽ về Hà Nội thật sao?”. “Không phải vé đã đặt trước rồi à?”. “Biết là vậy, nhưng rõ ràng anh đã tìm chị ấy lâu đến thế, rõ ràng giờ đã thấy…”. “Cậu cứ lo việc của mình, tính toán thế nào là việc của tôi”. “Vâng, em biết”.