Cậu Có Nhận Ra Tôi?

Chương 81: Liệu có phải anh đã từng yêu cô?




Đoàn chuyên gia Pháp rời Nam Đô đúng hai ngày trước trung thu. Họ sẽ từ Nam Đô qua Sài Gòn làm một số công việc hành chính rồi từ Sài Gòn bay ra Hà Nội, làm việc với trụ sở Hà Nội hai ngày rồi về nước. Ngân Hà đã nhắn tin báo cho Anh Đào biết cô sẽ không trở về cùng họ. Khỏi cần phải nói Anh Đào đã buồn thế nào. Đây là thời gian đầu thai kỳ nên tâm trạng cô ấy có hơi thất thường, suốt ngày mong Ngân Hà trở về để bầu bạn. Dù là đã hẹn hò mười năm nhưng trong cuộc sống hôn nhân của Văn Mạnh và Anh Đào không tránh khỏi những khúc mắc, nhưng lý do chính vẫn là cơ thể cô ấy thay đổi, cô ấy ốm nghén và mệt mỏi nên đôi khi không thể khống chế nổi tâm trạng. Ngân Hà không biết nói gì nhiều chỉ biết dộng viên cô ấy, dù gì cô cũng đâu có kinh nghiệm trong những chuyện này. Cô cũng không nói về mối duyên kỳ lạ đã gặp được người cha đỡ đầu của Bình An, suy cho cùng mối tình với Bình An chỉ là bí mật của riêng cô. Đoàn chuyên gia đi rồi công việc của Ngân Hà cũng trở nên bận bịu hơn, cả ngày lo giấy tờ sổ sách quản lý việc trường học mở vào hai tuần nữa rồi những lúc rảnh rỗi lại ra vườn chăm lo trồng rau cùng mọi người. Như hôm nay, cô cùng với một số người trong viện chuẩn bị đèn lồng, đồ chơi, các món bánh truyền thống để ngày mai tổ chức trung thu cho bọn trẻ trong khu phố.

Bên khu bếp một nhóm người mải miết làm bánh. Đồ khắp nơi đưa về cũng nhiều lắm, nhưng các cô nhà bếp vẫn muốn làm thêm để làm quà cho bọn trẻ mang về nhà. Bên này là nhóm Ngân Hà cùng một số người ngồi dán đèn ông sao, đèn lồng. Những chiếc giấy màu sặc sỡ bày ra khắp sàn, chỗ này khung tre, chỗ kia hồ dán, dây nhợ. Hồng Phong thì đang một góc chăm chút cho chiếc đèn hoa đăng của em ấy, rất chăm chú không để ý đến xung quanh.

“Ngân Hà, giúp cô tìm đầu mối của cuộn dây này với, dạo này già rồi nên mắt mũi kém quá”

Người phụ nữ trung tuổi cầm một mớ dây dù lộn xộn rối tung trên tay.

“Vâng, cô để cháu giúp”. Ngân Hà đặt chiếc đèn lồng đang dán dở trên tay xuống, cầm đống dây dù từ tay người phụ nữ. Sau một hồi loay hoay cuối cùng cô cũng tìm được, rồi lại một hồi mới gỡ được sợi dây ra.

“Cháu sẽ gỡ ra rồi cuộn lại cho cô, làm như thế sẽ không bị rối”

Người phụ nữ gật đầu, nhìn Ngân Hà mỉm cười.

“Không biết bọn trẻ nghịch ngợm thành ra thế này từ bao giờ”

“Bệnh viện nhiều trẻ nhỏ, những việc như thế này không tránh được đâu ạ”. Ngân Hà vẫn cắm cúi với sợi dây, kiên trì gỡ ra rồi cuốn vào từng chút một.

“Trung thu ở nơi xa thế này hẳn cháu nhớ nhà lắm”

“Cũng có đôi chút”. Ngân Hà dừng lại ngẫm nghĩ. Bình thường sẽ không cảm thấy sao đâu nhưng cô ấy hỏi tự nhiên cô lại thấy nhớ nhà. Từ khi lên Hà Nội học, trung thu thường chỉ là dịp cô đi ngắm phố phường, xem bọn trẻ rước đèn, hoặc tham gia những lễ hội âm nhạc thiếu nhi tại các tụ điểm văn hóa. Nhưng trung thu năm nào mẹ cũng gọi điện cho cô, cũng khoe mẻ bánh mới làm mời hàng xóm. Trung Thu với cô những năm đại học rồi đi làm không nhiều ý nghĩa, nhưng năm nay trung thu xa nhà quá, là trung thu cô sẽ rất nhớ nhà. Nhưng năm nay cũng là lần đầu tiên cô được cảm nhận cảm giác được tham gia, được chia sẻ, được thuộc về một nơi nào đó. Có chút buồn nhưng niềm vui sẽ là lớn hơn.



“Cháu đi làm xa nhà lâu rồi nên cũng không có ấn tượng nhiều về ngày này. Chỉ là lần đầu tiên xa nhà đến thế, thấy mọi người vui vầy cũng có chút chạnh lòng”

“Có gia đình mà nhớ về đã là niềm hạnh phúc, chứ không như con bé…” Người phụ nữ thoáng buồn, mắt nhìn xa xăm. Ngân Hà chợt nhớ câu chuyện giữa cô và Hồng Phong mấy hôm trước. Không lẽ cô ấy đang nhớ về người con gái ấy.

“Cô nhớ cô ấy lắm đúng không?”

“Cháu cũng biết nó à?”. Cô Lan nhìn Ngân Hà ngạc nhiên, tâm trạng đã kịp điều chỉnh lại.

“À, cháu chỉ là nghe nói thôi”

“Con bé thiệt thòi nhiều lắm, dù có bố là người tài giỏi thế nhưng từ bé đã sống cuộc sống chẳng mấy ai quan tâm”

“Sao lại như vậy ạ? Còn mẹ cô ấy đâu?”

“Con bé mất mẹ từ lúc lọt lòng”. Đôi mắt của cô Lan đã hơi long lanh. Ngân Hà khẽ nhói trong lòng..

“Còn có viện trưởng mà, chú ấy nhân ái thế hẳn phải rất yêu con mình”

“Vậy mới nói, ông ấy chăm lo cho bao người nhưng lại bỏ quên chính con gái mình”. Cô Lan thở dài.

Ngân Hà vờ như vẫn chăm chú vào gỡ sợi dây còn đang rối trong tay, nhưng kỳ thực toàn bộ tâm trí đang để vào hết câu chuyện người phụ nữ đang nói.

“Cũng có thể giải thích rằng ông ấy đau lòng vì vợ ra đi đúng vào lúc sinh đứa bé, có thể mỗi lần nhìn thấy con bé khiến ông ấy nhớ về nỗi mất mát ấy. Nhưng không có gì có thể giải thích cho việc một người cha bỏ lại con mình mười mấy năm cho người khác nuôi dưỡng. Đến khi tỉnh ngộ ra rồi muốn đón con theo mình thì cũng gần như đã muộn. Đứa con lớn lên có trở nên ích kỷ suy cho cùng cũng là lỗi của ông ấy”. Trong giọng nói của người phụ nữ có điều gì đó rất chua chát.

“Cháu có thể thấy cô thật sự rất yêu quý cô ấy!”.

“Cô nuôi nó từ lúc còn đỏ hỏn, những lúc nó khát sữa, lúc ốm đau… đều là cô là người đầu tiên bên nó. Tất nhiên cũng có gia đình nhà ngoại giàu có, nhưng cô với nó cũng giống như tình mẫu tử”. Nói đến đây cô Lan khẽ mỉm cười. “Con bé vậy thôi nhưng rất bện cô, mấy tháng trước gọi điện cho nó nó bảo rằng khi nào về nước sẽ vào thăm cô”

“Cháu nghe nói cô ấy đã trở về, đang ở Hà Nội với anh trai…”.

“Không phải anh trai, là anh nuôi! Con bé mê thằng bé lắm. Nhớ từ lúc ông ấy đưa thằng bé về con bé cứ quanh quẩn bên thằng bé mãi. Nhà này chẳng ai nói được con bé trừ anh nó. Cô nghĩ thằng bé chính là món quà ông trời gửi đến để giúp con bé hoàn thiện bản thân, cháu có biết không, nhìn hai đứa nó bên nhau đẹp đôi lắm. Thằng bé kế thừa công ty sản nghiệp của bố con bé, rất là xuất sắc, cháu xem ông trời có khéo sắp xếp không?”



Những lời cô Lan nói khiến Ngân Hà thấy nghẹn lại. Cô ấy nói đúng lắm. Hai người họ đẹp đôi lắm! Chẳng ai có thể phù hợp với anh hơn Thu Thủy, kết hôn với cô ấy có phải anh sẽ vô cùng thuận lợi trên con đường sự nghiệp? Mà cô ấy cũng không phải lo lắng nhiều đâu, Thu Thủy đã có thai rồi, việc họ thông báo tới gia đình chỉ là chuyện sớm muộn thôi!

“Cháu không khỏe à?”. Thấy gương mặt có phần tái đi của Ngân Hà người phụ nữ lo lắng.

“Ồ không, chắc là cháu chỉ đau dạ dày chút ít thôi, bữa trưa cháu không ăn nhiều lắm”. Ngân Hà gượng cười trấn an người phụ nữ.Nói rồi tay đưa cuộn dây đã gỡ xong và đã cuộn lại gọn gàng cho người phụ nữ.

“Đau dạ dày à? Đứng dậy qua phòng cô cô lấy thuốc cho!”. Người phụ nữ vẫn lo lắng khi cầm cuộn dây từ tay Ngân Hà.

“Không sao đâu, cháu ngồi nghỉ một chút là đỡ thôi”. Ngân Hà vội xua tay.

“Đau dạ dày không đùa được đâu. Các cháu còn trẻ cần chú ý không sau này thành mãn tính khó chữa lắm. Cứ đứng dậy đi theo cô, cô có bài thuốc hiệu nghiệm lắm!”. Người phụ nữ nhất định đứng dậy, nhất định kéo Ngân Hà đi. “Đi mau không để tí nữa là thành đau hơn, không chịu nổi đâu!”

Ngân Hà đành đứng dậy theo lời cô ấy.

Phòng cô Lan ở cách xa khu bếp một đoạn không xa. Cô ấy vừa kéo Ngân Hà đi, vừa nhìn đầy thông cảm. Ngân Hà thầm cảm thấy ngại ngùng trong lòng, để cô ấy không nghi ngờ gì cô đành nói dối, nhưng quả tình nghĩ đến anh, nghĩ đến chuyện giờ anh và Thu Thủy bên nhau khiến cô cũng không bình tĩnh được, không thể giấu nổi chút tự ti, chút ghen tuông trong lòng.

“Cháu ngồi đi!”. Người phụ nữ nói vậy khi cô ấy vừa mới mở cửa phòng ở.

Cũng là một căn phòng đơn giản, phòng ở trong khu ký túc này phòng nào cũng đơn giản. Cô Lan đi vào bên trong trong khi Ngân Hà đã ngồi xuống chiếc ghế gỗ kê giữa phòng. Đập vào mắt cô trên bàn là một bức ảnh Thu Thủy và Bình An trong trang phục áo cử nhân, cô ấy đang ôm lấy cổ Bình An cười rạng rỡ. Người con trai đó đúng là anh rồi, anh của mười năm trước. Vẫn khuôn mặt thanh tú trắng trẻo, vẫn ánh mắt rực sáng dưới hai hàng mi đen rậm vút lên như hai lưỡi kiếm. Ngày tốt nghiệp vì sao anh không cười, chẳng phải được cô ấy ôm cổ thế kia hạnh phúc lắm sao? Chẳng phải từ đó cuộc đời anh đã sang trang rồi trở nên rực rỡ lắm sao? Đúng là họ rất đẹp đôi, dù không muốn thừa nhận nhưng không thể phủ nhận rằng Thu Thủy rất xinh đẹp. Đúng là ông trời khéo sắp xếp khi đưa anh đến đây, khi cho anh cơ hội gặp ông ấy. Cuộc đời anh giờ nào có cái gì không có dấu tích của ông ấy. Anh kết hôn với Thu Thủy sẽ là cái kết viên mãn cho tất cả.

“Cháu thấy hai đứa nó có xinh không?”. Cô Lan khuôn mặt đầy tự hào đưa một cốc nước ấm đã pha một chất dịch gì đó màu vàng nâu cho Ngân Hà khiến cô đang mải nhìn bức ảnh bỗng giật mình. “Cháu uống đi, là thuốc dạ dày bí truyền của người dân tộc, hiệu nghiệm lắm!”

“Dạ…vâng, cháu cám ơn!”. Ngân Hà đón chiếc cốc từ tay người phụ nữ, khẽ đưa lên miệng nhấp. Miếng thuốc vào trong miệng đắng ngắt khiến cô nhăn mặt lại.

“Khó uống lắm đúng không? Nhưng hãy cố gắng, thuốc đắng giã tật mà cháu!”

Ngân Hà nhấp một ngụm to, rồi thêm ngụm nữa, ngụm nữa, vị đắng ngắt nơi cổ khiến cô nhắm nghiền mắt lại, cố gắng nuốt. Sau vài ngụm tất cả cốc thuốc đã trôi vào dạ dày. Biểu cảm của Ngân Hà khiến cô Lan phì cười, chuyển sang ngồi sát bên cạnh vuốt lưng cho cô, cứ như là cô ấy làm thế sẽ khiến thuốc trôi nhanh hơn hoặc có thể khiến bớt đôi ba phần vị đắng trong cổ họng.

“Con bé cũng đau dạ dày nhưng chẳng bao giờ chịu uống thuốc. Mỗi lần uống thuốc cô lại nghĩ ra đủ trò. May mà thằng bé bảo được nó, cứ nói là uống thuốc xong anh đưa đi chơi là con bé lại răm rắp vâng lời”. Đôi mắt cô Lan lại lấp lánh, cứ như cô ấy thấy hai người họ đang ở trước mặt vậy, hay là cô ấy đang thấy dáng dấp của Thu Thủy trong cô.



“Vậy… hai anh em bằng tuổi sao hả cô?”. Ngân Hà chỉ bức ảnh trên bàn.

“Ồ không, thằng bé hơn con bé một tuổi. Thằng bé… vì nhiều lý do nên học muộn lại một năm. Đây là ngày hai đứa tốt nghiệp phổ thông”

“Viện trưởng giỏi thế chắc cô ấy cũng sẽ nối nghiệp cha”

“Nối nghiệp à? Là đứa nào nối nghiệp nhỉ?”. Người phụ nữ dừng lại ngẫm nghĩ. “Ông ấy tốt nghiệp đại học y nhưng lại đi kinh doanh, gây dựng sự nghiệp kinh doanh lẫy lừng rồi bỏ cho người khác quản lý lại quay ra mở bệnh viện. Hai đứa nó sau khi tốt nghiệp phổ thông đều được gửi lên Sài Gòn học đại học. Thằng bé thì học kinh tế ở một trường đại học tư còn con bé theo ngành dược, nếu nói như vậy thì cả hai đứa nó đều là nối nghiệp ông ấy”

“À, ra vậy!”. Ngân Hà giả vờ gật gù quan tâm. Thật ra trong lòng cô cũng đang rất quan tâm. Bức tranh mười năm trước như dần hiện ra trước mắt. Có thể nói từ khi sinh ra bố mẹ anh đã không cho anh một gia đình trọn vẹn, nhưng sau tất cả mọi biến cố anh lại có một gia đình mới trọn vẹn, có người cha nuôi hết mực hỗ trợ anh, có người em hết mực yêu thương anh, thế cũng coi như là một sự bù đắp.

“Cô nói đúng, họ thật đẹp đôi!”. Ngân Hà thấy đắng ngắt trong lòng.

“Phải không? Cháu cũng thấy vậy à?”. Khuôn mặt cô Lan không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, rồi tự hào.

“Không chừng họ sắp kết hôn rồi đó, cô đừng lo lắng!”

“Nói thật là cô cũng hơi lo”. Người phụ nữ nhìn Ngân Hà với một chút ngạc nhiên trong ánh mắt. “Con bé rất thích thằng bé, nhưng những ngày đó thằng bé chỉ coi nó như là em gái. Có trời mới biết con bé yêu thằng bé khổ sở đến mức nào, có lần nó còn dọa bỏ đi, dọa tự tử nếu thằng bé không đáp lại tình cảm của nó. Không biết lên Sài Gòn có tiến triển gì không, rồi cả giờ khi con bé về nước nữa. Nếu thằng bé yêu và kết hôn với con bé sẽ là kết cục viên mãn nhất cho tất cả”

“Có không yêu ban đầu nhưng gần nhau lâu rồi cũng thành yêu thôi. Nam và nữ mà cô, làm sao có thể cưỡng lại sự thu hút giới tính. Cháu tin anh ấy sau bao năm cũng đã hiểu những điều như cô vừa nói”

“Cháu nghĩ vậy thật à?”. Cô Lan lại nhìn cô lần nữa. “Mà phải rồi, cháu là thanh niên cháu sẽ hiểu những chuyện đó hơn một bà già không chồng không con như cô chứ”. Nói rồi ánh mắt cô ấy lại rạng ngời hạnh phúc, còn lòng Ngân Hà thì nặng nề như đeo ngàn tấn kim loại. Sau tất cả cô không trách anh, cô hiểu sự lựa chọn của anh, có khi nếu cô là anh cô cũng sẽ làm thế. Thật sự giờ này cô bỗng chợt hỏi bản thân, liệu có phải anh đã từng yêu cô?