Cậu Có Nhận Ra Tôi?

Chương 71: Món quà




“Em giải thích đi!”. Khuôn mặt Bình An tối sầm. Trên khuôn mặt đó là bao thứ, sự mệt mỏi, sự tức giận, sự bất an. Nhưng Ngân Hà cũng thấy thật vô lý lắm, vì sao anh ấy thì có quyền đến bên một cô gái khác, thậm chí có thể cùng qua đêm một nơi với cô ấy mà cô thì không thể dù là đi chơi với một người quen cũ.

“Không phải anh đã nghe thấy hết rồi sao?”. Ngân Hà lạnh lùng, cô cũng không muốn giải thích.

“Em có thái độ gì vậy?”.

“Chẳng thái độ gì cả, tùy anh hiểu!”. Ngân Hà nói rồi quay người bỏ đi. Anh ấy thật vô lý, lẽ ra người cần cáu giận phải là cô mới đúng, lẽ ra chính là anh ấy mới là người cần phải giải thích.

“Em đứng lại!”. Vừa bước chân được mấy bước đã có tiếng gọi giật lại, lớn đến mức cô còn tưởng sắp đánh thức cả con phố. Ngân Hà nghe thấy nhưng vẫn cố tình đi tiếp. Trong lòng cô giờ này thực ra đang rất tự ái. Anh ấy có quyền gì mà bắt cô làm gì cũng được, kể cả bỏ rơi cô giữa đường cô cũng phải ngậm đắng không một chút ý kiến. Nhưng chưa kịp đi xa thì bóng người kia đã nhanh chân kịp đuổi theo, kịp thời giật tay cô lại khiến cô ngã vào lòng anh. Ngân Hà sau một giây ngỡ ngàng lấy lại bình tĩnh đẩy anh ra. Khuôn mặt Bình An là cả một trời ngạc nhiên. Sao mới có hơn một hôm mà cô thay đổi thái độ thế, có phải cô đã động lòng với cậu nhóc tên Hoàng Bách vừa rồi đúng không?

“Anh làm gì vậy? Anh đừng nghĩ chỉ anh mới có quyền thích làm gì thì làm, không phải chúng ta đã nói rõ với nhau sao, ai cũng có quyền tự do của người đó. Em không ngăn cấm anh gặp Thu Thủy thì em cũng mong anh đừng can thiệp vào các mối quan hệ của em”

“Cô ấy giống như là em gái anh!”

“Vậy Hoàng Bách cũng là cậu em hàng xóm của em, có khác gì nhau?”

“Em thật sự muốn hơn thua với anh?”

“Em không muốn hơn thua với anh, em chỉ nhắc nhở anh đừng can thiệp quá sâu vào cuộc đời em. Rốt cuộc sau này em đến với ai, em sống thế nào bản thân em cần phải có sự chuẩn bị trước, em sẽ không chờ đến lúc anh đá đít em ra khỏi cuộc đời anh đâu!”.

“Em nghĩ thế thật?”. Khuôn mặt Bình An ngạc nhiên, sự thất vọng bắt đầu nhen nhóm.

“Em nghĩ vậy đấy, thế nên mong anh hãy tôn trọng cuộc sống của em!”. Ngân Hà nói rồi cất bước đi không ngoái đầu lại, nhưng đi được vài bước nước mắt đã bắt đầu rơi, đầu tiên còn khe khẽ nhưng chẳng mấy chốc đã hối hả. Cô làm sao vậy? Ngân Hà ơi mày làm sao vậy? Rõ ràng mày đã mong anh ấy về đến thế nào, rõ ràng mày đã lo lắng, đã yêu anh ấy đến thế nào, vì sao phải nói những lời tổn thương nhau đến thế? Anh ấy có lẽ cũng chỉ vừa mới trở về, anh ấy có khi còn chưa kịp một hạt cơm vào bụng, trông anh ấy mệt mỏi đến thế kia mà! Biết là vậy nhưng Ngân Hà không thể vờ nhắm mắt, không thể giả bộ như không nhìn thấy những gì đang diễn ra. Trái tim cô đau lắm. Cô muốn anh, muốn anh trọn vẹn. Trước cô vẫn nghĩ rằng có thể chấp nhận làm người thứ ba, thứ tư thứ năm gì đó đến hết đời miễn là được ở bên anh. Giờ cô đã hiểu ra rồi, tình yêu là không thể chia sẻ, nếu chấp nhận chia sẻ có nghĩa là bạn chưa thật sự yêu người đó! Mà cô, cô thì đang yêu anh đến cuồng dại!

Bình An chân như chôn tại chỗ nhìn theo bóng lưng gầy gầy đang đi khuất vào trong những dãy nhà. Chuyện gì đang xảy ra? Rõ ràng hôm trước hai người vẫn còn rất nồng nhiệt đắm say. Rõ ràng anh đã nói yêu cô, cô không nói gì nhưng những hành động cũng đã nói lên điều tương tự. Việc cô ấy đi chơi với một chàng trai khác đúng là khiến anh không hề vui, nhất là khi cả cơ thể và tâm trạng anh đang mệt mỏi đến gần như kiệt sức. Nhưng việc đó không khiến anh thất vọng bằng những lời cô vừa nói. Gì mà không muốn anh can thiệp vào cuộc sống của cô, gì mà bản thân cô cần phải chuẩn bị trước trước khi bị anh đá đít ra khỏi cuộc đời? Đó thật sự là những điều cô nghĩ sao? Tổng giám đốc Bình An vốn nổi tiếng là người máu lạnh trên thương trường, hô mưa gọi gió, luôn chủ động cầm chuôi trong mọi mối quan hệ, nhưng không ngờ trên đời có người còn độc ác và máu lạnh hơn bội phần!

Chỉ vậy mà đã thành giận nhau. Cả Bình An và Ngân Hà đều giữ thái độ lạnh lùng khi giáp mặt nhau, người này đều chờ người kia xuống nước. Không khí trong phòng làm việc lạnh như băng, hai người chỉ giữ giao tiếp tối thiểu trong công việc. Từ hôm Bình An về thì Thu Thủy cũng theo về cùng, cô ấy ra ra vào vào phòng tổng giám đốc liên tục, Ngân Hà trong lòng thật sự khó chịu lắm nhưng cô có tư cách gì mà ghen tuông hay làm khó cô ấy? Anh đã nói coi cô ấy là em gái, cô chỉ là bồ của anh thôi, bồ thì người ta có thể có năm bảy người, nhưng là em gái thì dứt khoát chỉ có một.

“Ngày mai sinh nhật chủ tịch Trần Sơn Nam, ông ấy có lời mời, em sắp xếp đi với anh!”. Bình An nói vậy khi Ngân Hà vừa vào phòng anh đưa tài liệu cần trình ký.

“Giải quyết những việc riêng tư như vậy đâu phải bổn phận của em!”.

“Có phải em định cãi lời anh?”. Bình An nghiêm mặt lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Ngân Hà khiến cô chùn bước.

“Em biết rồi”. Cô chỉ nói vậy rồi bước ra. Bình An thật buồn cười, có phải anh ấy đang tìm cách làm hòa với cô? Anh ấy muốn làm hòa ư? Chừng nào còn có Thu Thủy ở giữa hai người thì việc đó còn khó khăn lắm. Thu Thủy yêu Bình An, tất cả mọi người đều có thể nhìn ra điều đó, chỉ trừ anh ấy thôi.

Hôm sau Bình An lái xe cùng với Ngân Hà đến biệt thự của chủ tịch Trần Sơn Nam. Phong cảnh ở đây một tháng qua hầu như không có gì thay đổi, chỉ có khác là vườn nhà ông ấy giờ đã rực rỡ đủ loại hoa cúc bên những cành hồng và tường vi hoa bắt đầu thưa thớt. Cứ tưởng sinh nhật chủ tịch của Nano pharmacy phải hoành tráng lắm, nhưng không, trong sân vườn chỉ có một chiếc xe Benley chủ tịch vẫn hay dùng để di chuyển công việc

Nhìn thấy xe Bình An đến vị chủ tịch uy nghiêm mực thước bước từ trong nhà ra.

“Chào chủ tịch!”. Bình An cất lời khi nhìn thấy ông ấy.

“Cậu đến rồi đó à?”. Lời hỏi thay cho câu chào, chủ tịch Sơn Nam chìa tay ra bắt lấy tay Bình An, trên khuôn mặt có chút xúc động, không biết Ngân Hà có nhìn sai không, cô thấy có chút xúc động.

“Chủ tịch, cháu có món quà tặng bác, chúc bác thọ tỷ nam sơn!”. Bình An trao vào tay chủ tịch Sơn Nam món quà anh đã đích thân chỉ định phòng thư ký chuẩn bị.

“Đến với tôi là vui rồi, đâu cần câu nệ quà cáp”. Nói vậy nhưng ông Sơn Nam vẫn lịch sự đón món quà từ tay Bình An.

“Cậu và cô vào trong đi!”. Ông Sơn Nam dẫn hai người vào phòng ăn. Phòng ăn hôm nay cũng không khác hôm cô đến thăm lần trước là mấy, chỉ khác hôm nay trên bàn là những món cỗ cao sang khác với các món ăn dân dã hôm nọ. Khách khứa con cái không có một ai, Ngân Hà thắc mắc liệu có đúng hôm nay là sinh nhật ông ấy?

“Từ hôm công bố hợp tác giữa hai tập đoàn tôi chưa trực tiếp gặp lại cậu”. Chủ tịch Sơn Nam vừa nói, vừa rót trà vào chiếc tách trước mặt Bình An. “Muốn mời rượu cậu nhưng thấy cậu tự mình lái xe đến nên đành thôi, hãy mượn tách trà này làm rượu” Chủ tịch nói rồi cầm tách trà đưa lên đầy tôn trọng trước mặt Bình An.

“Bác khách sáo quá!”. Bình An cũng kính cẩn cầm tách trà giơ lên cụng với ông Sơn Nam.

“Lẽ ra phải làm từ lâu rồi nhưng còn nhiều việc cần giải quyết quá. Cậu biết đấy, việc nhà nếu không để ý vốn tưởng rất yên bình, không ngờ có bao nhiêu việc, bao nhiêu vấn đề mà bản thân không nhìn ra, hoặc lờ mờ nhận ra nhưng cứ tặc lưỡi cho rằng tất cả đều vẫn ổn”.

Ông Sơn Nam dừng lại chốc lát rồi lại rót một lượt trà khác vào hai chiếc tách.

“Tách trà này là lời tôi xin lỗi cậu. Xin lỗi cậu đã không dạy bảo tốt con cháu khiến cậu phải chịu bao nhiêu thiệt thòi. Xin lỗi cậu thay cháu tôi và thay bố mẹ của nó”. Lần này ông Sơn Nam dùng cả hai tay, cúi người kính cẩn khiến cho Bình An lúng túng.

“Bác đừng làm vậy!”. Anh ấy vội đỡ lấy người ông ấy.

“Cậu cứ mặc tôi. Tôi cứ tưởng đã dạy dỗ con cháu gia giáo đầy đủ nhưng không ngờ lại xảy ra những chuyện đó. Cháu tôi đáng muôn lần chết, thế nhưng giờ nó cũng đã bị trả giá rồi. Mong cậu hãy bỏ qua”

Ngân Hà chợt nhớ tháng trước đã đi thăm Tiểu Yến trong bệnh vện tâm thần. Không biết thời gian qua rồi cô ấy có tiến triển tốt không, nhưng qua lời của chủ tịch có lẽ cô ấy chắc không thể được như cũ.

“Chủ tịch, chuyện đã qua nghĩa là đã qua rồi. Có lẽ khi ấy cô ta còn quá trẻ. Cháu không phải là loại người ôm khư khư mối thù cũ, nếu làm vậy cháu đã không thể tồn tại đến ngày hôm nay”.

“Tôi biết, tôi biết cậu mạnh mẽ.” Chủ tịch Sơn Nam dừng lại đôi chút, trên khuôn mặt ông ấy đã là bao sự xúc động. “Tôi không ngờ mình sống tín nghĩa cả đời lại sinh ra những loại nghiệt chủng vô lương tâm đó. Tôi thấy thật xấu hổ”

“Bác không cần tự trách mình, rốt cuộc ngày đó bác không hề biết chuyện. Hơn nữa đến giờ, như cháu vừa nói, cháu đã quên rồi”. Bình An vẫn giữ nét mặt bình thản. Anh ấy có quên thật không? Liệu anh ấy có thể quên quá khứ đau thương, quên người ông người bố vì sự oan ức của anh mà ra đi mãi mãi, quên sự bảo vệ của anh với Tiểu Yến hóa ra lại thành sự hy sinh phí phạm, vì anh đánh nhau đến ngồi tù để bảo vệ trinh tiết cho cô ấy mà cuối cùng cô ấy lại tự đi dâng trinh tiết cho chính kẻ định cưỡng đoạt mình.

“Cám ơn cậu đã thông cảm”.Chủ tịch Sơn Nam cầm chiếc khăn mùi xoa lau những giọt nước mắt vừa trực trờ trên mi. Có lẽ đối với ông ấy, việc giàu có hay nghèo khổ, việc sinh tử chia ly không quan trọng bằng việc giữ danh dự và tín nhiệm. Với ông ấy có lẽ việc làm người cho đúng đắn mới là việc quan trọng nhất. “Tôi thật sự rất mến mộ cậu, dù tuổi tác có cách biệt lớn nhưng rất vui vì được làm bạn với cậu, hôm nay gặp gỡ đây có một món quà tôi muốn tặng, coi như lời xin lỗi, coi như lời cám ơn, coi như một dấu mốc mới để tôi và cậu trở nên thân thiết hơn”.

Nói rồi chủ tịch Sơn Nam ra hiệu người quản gia mang một chiếc hộp đến. Chiếc hộp hình vuông có cạnh cỡ 20 cm được mạ vàng trang trọng, chủ tịch Sơn Nam cầm chiếc hộp trên tay người quản gia rồi trao sang tay Bình An.

“Đây là chiếc huy hiệu bằng vàng ông nội tôi khi đó đã cho đúc lại làm quà trao tặng cho những đối tác thân hữu, cũng chỉ còn hai chiếc, tôi muốn tặng một chiếc cho cậu để biểu đạt thành ý của mình. Tôi rất hy vọng sau này cậu có thể tiếp tục làm việc, cống hiến, mang lại nhiều lợi ích cho xã hội”.

“Món quà quý giá như vậy thật sự cháu không dám nhận”. Bình An vội vã xua tay.

“Cậu hãy nhận đi, cậu không nhận tôi sẽ nghĩ rằng cậu vẫn còn để bụng những chuyện cũ”.

Lời chủ tịch Sơn Nam nói đến vậy rồi Bình An không có cách nào ngoài đón nhận thành ý của ông ấy. Chủ tịch Sơn Nam ra hiệu quản gia lấy một túi giấy cao cấp, đưa cho Bình An để cất chiếc hộp quý vào trong đó.

Đúng là chuyện của Tiểu Yến đã là chuyện cũ rồi, nhưng hôm nay chủ tịch Sơn Nam nhắc lại khiến cho Bình An có nhiều suy nghĩ hơn, lặng lẽ hơn trên cả quãng đường về. Chiếc túi giấy đựng huy hiệu lúc ra khỏi cửa nhà chủ tịch Sơn Nam anh đã giao cho cô, Ngân Hà cầm lấy và vẫn vô thức giữ trong tay trên cả quãng đường về. Thực ra không chỉ có anh mà cô cũng miên man suy nghĩ. Sự mất mát trong cuộc đời con người nếu muốn trách thật sự không biết trách ai. Trách Tiểu Yến ư? Đúng như anh đã nói, lúc đó cô ấy còn quá trẻ để có thể đủ bản lĩnh đứng trên tòa thừa nhận đã suýt bị xâm hại, lúc đó cô ây có lẽ chỉ nghĩ rằng nếu làm thế có thể sẽ bôi tro trát trấu vào mặt gia đình. Hơn nữa có bao nhiêu người bị xâm hại dám đứng ra giữa bàn dân thiên hạ thừa nhận mình đã từng bị xâm hại? Trách bố mẹ cô ấy ư? Bản năng của bố mẹ sẽ là bao bọc và bảo vệ danh tiếng của con mình, còn nỗi đau có khi âm thầm tự đóng cửa chữa trị, hơn nữa có thể bố mẹ cô ấy ngày đó không hề biết. Chỉ còn lại một người rất tội nghiệp là Bình An. Ai cũng muốn bảo vệ bản thân khiến cho anh ấy là người đã mất đi tất cả, mất tuổi thanh xuân, mất cuộc sống tự do và mất cả gia đình.

Chiếc xe Audi vô thức dừng trước cổng chung cư, Ngân Hà cũng vô thức nhìn Bình An một dạo, rồi bước xuống. Hôm nay có lẽ anh không có tâm trạng nhìn cô nên chiếc xe đã ngay lập tức vụt đi. Ngân Hà không để ý nhiều, chỉ khi tắm rửa ăn uống xong mới phát hiện chiếc túi giấy đựng quà của chủ tịch Sơn Nam trên bàn của mình. Có lẽ hôm nay cô không để ý nên khi xuống xe đã cầm theo túi quà. Là món quà quý lắm, có cần phải đưa cho anh ấy ngay không? Có khi giờ này anh ấy đang cần người bên cạnh, có khi cô và anh ấy cần nói chuyện. Nghĩ đi nghĩ lại một hồi Ngân Hà quyết định cầm túi quà ra khỏi cửa, tìm cách bắt xe buýt mang đến nhà cho Bình An.

Chẳng mấy chốc Ngân Hà đã đứng trước của phòng 124. Thu gom đủ dũng cảm, cuối cùng cô quyết định bấm chuông. Chưa đầy một phút cửa phòng bật mở. Nhưng khi cửa phòng vừa mở, người vừa hiện ra trước mắt khiến Ngân Hà sửng sốt ngỡ ngàng. Thu Thủy trong chiếc áo choàng tắm bằng bông lỏng lẻo, hở nửa bầu ngực mơn mởn thập thò, hở cả đôi chân trần trắng nõn đứng trước mặt cô, khi cô đổi tư thế chân Ngân Hà thấy hình như cô ấy còn không mặc quần lót. Đầu cô ấy quần một chiếc khăn tắm, một tay cầm điếu thuốc phì phèo. Mặt Ngân Hà dần tái lại, trái tim đã đập thình thịch liên hồi.

“Cô tìm anh ấy có chuyện gì?”.

“À…Tôi có đồ cần gửi tận tay tổng giám đốc, không biết có thể gặp anh ấy một chút không?”. Ngân Hà cố lấy lại chút dũng khí để nói nốt câu chuyện với cô ấy, thực ra bây giờ cô đã muốn rời đi lắm rồi.

“Anh ấy đang tắm, cô có cần vào trong không?”. Thu Thủy phả một làn khói thuốc vào không khí nhưng cũng khiến Ngân Hà ho sặc sụa, cô không thể ngờ con gái rượu của chủ tịch lại là kẻ ăn chơi phóng túng đến thế, và cô cũng không ngờ Bình An lại ở bên một cô gái phóng túng đến thế.

“Ồ không, nếu anh ấy bận thì để sau cũng được”. Ngân Hà vội vã quay lưng rời đi.

“Không phải cô cần gửi đồ gì cho anh ấy sao?”. Thu Thủy vẫn đứng đó, tư thế hớ hênh của cô ấy khiến cho Ngân Hà thật nhức mắt, thật khó chịu.

“À phải, phiền cô đưa đồ này cho tổng giám đốc”. Nói rồi cô nhanh chóng rời đi.