Cậu Có Nhận Ra Tôi?

CHƯƠNG 67: NGƯỜI CON GÁI XỨNG VỚI ANH ẤY!




Thế là Thu Thủy đã đi được hai ngày, văn phòng cũng bình yên hơn. Không biết Thu Thủy có mối quan hệ đặc biệt thế nào mà Bình An rất chiều chuộng cô ấy, cô ấy có thể đi lại tự do khắp công ty, suốt ngày ngồi trong phòng làm việc của tổng giám đốc. Ngân Hà cũng rất thắc mắc người đàn ông thường xuất hiện trong câu chuyện của Bình An và Thu Thủy là ai, người đàn ông mà cô ấy vẫn gọi là bố. Có vẻ ông ấy rất có quyền lực và rất có ảnh hưởng đến Bình An.

“Tối nay về sắp xếp đồ đạc, ngày mai đi công tác với anh”. Bình An nói vậy với cô vào đầu giờ làm việc buổi chiều.

“Đi đâu vậy?”.

“Đi Vinh”

“Đi lâu lắm sao?”

“Có thể khoảng 3 ngày”

Ngân Hà “vâng” một tiếng rồi cầm chiếc cặp trình ký trên bàn đi ra ngoài. Dạo này sắp xếp rồi tiếp xúc các loại tài liệu từ công trường gửi về nên cô biết dự án tại thành phố Vinh đã sắp hoàn tất, nhanh hơn dự kiến rất nhiều. Có lẽ đây là lúc tổng giám đốc cần đi kiểm tra để đảm bảo mọi thứ có thể được bàn giao thông suốt. Công trình khu đô thị thông minh sắp kết thúc có nghĩa là Anh Tuân sắp trở lại, cô cũng sắp phải trả lại vị trí này cho cậu ấy. Nói gì thì nói cô tin rằng vẫn là Anh Tuân làm thư ký cho anh ấy thì tốt hơn. Thời gian qua thú thực cô cũng chưa coi là giúp được gì nhiều cho anh ấy. Nhưng Anh Tuân về có nghĩa cô sẽ phải rút lui khỏi vị trí hiện tại. Gần bốn tháng qua cô đã quen với vị trí này, quen với việc hàng ngày đến công sở chỉ xoay quanh một người. Có lẽ cô sẽ lại được điều trả lại phòng thư ký, cũng may giờ phòng thư ký là Lý Hải làm trưởng phòng không phải đối mặt với Như Ý. Cũng có thể hợp đồng tăng cường giữa cô và tập đoàn sẽ kết thúc, cô sẽ quay trở lại tạp chí làm việc. Nghĩ đến điều đó tự dưng lòng thấy buồn.

Buổi tối đang sắp xếp đồ đạc thì Anh Đào đã gọi cô ra bên ngoài uống nước tâm sự. Ngân Hà hấp tấp còn tưởng cô ấy đang gặp điều không vui. Hóa ra chuyện cũng chẳng có gì nhiều chỉ là những tâm sự về cuộc sống hôn nhân và công việc hiện tại của cô ấy.

“Hôm vừa rồi tớ vừa có dịp vào miền trong công tác, đến một tỉnh biên giới giáp Campuchia, có nhiều điều tận mắt chứng kiến thấy nhân sinh quan của mình khác đi nhiều”. Anh Đào thở dài, mắt nhìn xa xăm, cô ấy thật không giống cô ấy mọi khi.

“Cụ thể thế nào?”. Ngân Hà thấy tò mò, điều gì có thể khiến cho một cô gái tưởng hồn nhiên ít suy tư như Anh Đào lại trở nên đầy tâm sự đến vậy?

“Sắp tới có một nhóm cán bộ ở trụ sở bên Pháp sẽ qua Việt Nam, dự định sẽ làm một chương trình nhân đạo hỗ trợ trẻ em những nơi đặc biệt khó khăn, tớ là đi tiền trạm trước. Thực ra trước giờ tớ đều theo đuổi những dự án hỗ trợ cộng đồng, nhưng lần này mọi thứ thật khác. Bọn trẻ, tớ không không thể nghĩ bọn trẻ ở đó lại khó khăn đến thế. Cậu biết không, có những đứa bố mẹ là dân vượt biên còn không có giấy khai sinh, không được đến trường, có nhiều đứa mới có tí tuổi đã phải lang thang khắp các bãi rác kiếm phế thải, có đứa còn kiếm cả đồ ăn ở đó. Nghĩ lại thì cuộc sống của mình sung sướng là vậy đấy, một cái áo mới, một chiếc váy mới có thể mua cho chúng bao nhiêu là thứ.”

Yên lặng một chút. Trong yên lặng có tiếng khe khẽ thở dài.

“Cậu nói phải, dù ngày xưa nghèo khổ thế nào vẫn còn hơn là thế!”. Ngân Hà nhớ lại thời điểm gia đình gặp biến cố, lúc đó bố và cô cũng khó khăn trăm phần. Thế nhưng bố vẫn cố gắng gửi cô đến trường, cô vẫn còn công việc làm thêm để giúp đỡ gia đình. Cô đi đến ngày hôm nay ngoài sự cố gắng nhưng cũng là may mắn. Nghe về những đứa trẻ đó từ lời Anh Đào cô cũng thấy rưng rưng trong lòng. Cuộc sống là vậy đấy, đôi khi ta ở một nơi mắc kẹt trong khó khăn lại cứ tưởng đã ở tận cùng của thế giới, thế nhưng ở đâu đó có những đứa trẻ cái ăn cái mặc còn là sự xa xỉ chứ chưa nói việc cắp sách đến trường.

“Nếu có thể giúp được điều gì cứ nói tớ nhé”

“Giúp bọn chúng đâu chỉ đơn thuần là cái ăn cái mặc. Cái chúng thật sự cần là một tương lai vững chắc, là được đến trường, mà điều này đâu phải chỉ một hai cá nhân hay một hai ngày là có thể làm được”

Câu chuyện về những đứa trẻ cũng làm cho Ngân Hà suy nghĩ nhiều, tối về sắp xếp đồ đạc mà lòng cũng cảm thấy không vui. Nếu một ngày nào đó có cơ hội nhất định cô sẽ đến đó, sẽ làm một điều gì đó có ý nghĩa cho chúng.

Ngày hôm sau tài xế Hưng đánh xe đến cổng chung cư đón Ngân Hà, khi mở cửa đã thấy Bình An ngồi sẵn ở ghế sau, nhìn thấy cô anh ra hiệu cô ngồi cạnh anh ấy. Ngân Hà không nói gì ngoan ngoãn làm theo lời Bình An, dù gì trước mặt mọi người cô cũng là thư ký riêng của anh. Thế mà chặng đường hơn bốn tiếng trên cao tốc anh chẳng giữ hình ảnh, cứ nắm tay cô, rồi khi cô cảm thấy hơi mệt do di chuyển quãng đường xa đã chìa vai ra bắt cô dựa đầu vào đó. Ngân Hà dù cơ thể cảm thấy khó chịu và hơi buồn nôn nhưng vẫn ngại ngùng nhìn lên chỗ tài xế Hưng sợ chú ấy nhìn thấy rồi đánh giá, nhưng hình như tài xế Hưng không mấy để ý những chuyện đó, chú ấy vẫn chăm chú lái xe, gần như không mảy may chú ý những gì phía ghế sau, mà Ngân Hà biết đó thực chất mới là phẩm chất của những người tài xế chuyên nghiệp, nhất là những tài xế riêng cho sếp. Thấy Ngân Hà ngượng ngùng Bình An còn tỏ ý khó chịu, kéo cô ngồi lại gần hơn, tay ép đầu cô ngả xuống vai anh. Một lúc sau cung đường êm ru cùng bờ vai vững chãi đã khiến cho Ngân Hà không tự chủ mà thiếp đi mất, đến khi tỉnh dậy xe cũng đến nơi, mặt trời miền Trung đã chói chang trên đỉnh đầu. Tài xế Hưng đánh xe đưa Bình An và Ngân Hà đến dưới sảnh một khách sạn hạng sang rồi lái xe đi. Bình An nắm lấy tay Ngân Hà kéo cô vào quầy check in.

“Em nghĩ chúng mình cần vào công trường”. Ngân Hà ngượng ngùng định giật tay ra khỏi tay anh.

“Em xấu hổ khi đi cùng anh à?”. Bình An khó chịu nhìn cô.

“Sao anh cứ hay nói vậy thế? Em nghĩ chúng mình đến đây để làm việc”

“Công việc của em là do anh giao phó nên không cần phải nhắc nhở. Cầm tay rồi đi theo anh cũng là một loại công việc”. Anh nói rồi nắm chặt tay cô hơn, đến quầy lễ tân lấy thẻ phòng.

“Sao anh lại đặt có một phòng, không phải hai đứa mình đang đi làm đấy chứ, lỡ có ai biết được thì sao?”. Ngân Hà lo lắng khi thấy Bình An chỉ cầm một chiếc thẻ phòng, nắm tay dắt cô vào thang máy.

“Dạo này kinh tế khó khăn, em xem hai đứa mình hai phòng có phải lãng phí tài sản công ty, lãng phí tài sản nhà nước không?”

“Thế mà có người không ngần ngại chi ba mươi ngàn cho ai đó đi du lịch Đà Nẵng kìa, thế không phải là lãng phí hơn à?”. Ngân Hà bĩu môi.

Bình An nhìn Ngân Hà mỉm cười, kéo cô vào lòng trong thang máy không một bóng người khiến Ngân Hà giãy nảy.

“Anh làm gì vậy? Buông em ra, ở đây có camera, nhỡ đâu có ai đó biết!”

“Mặc kệ, anh không quan tâm. Có phải em đang ghen không?”

“Anh linh tinh, em chẳng thèm ghen với ai cả”. Mặt Ngân Hà khẽ hồng lên, không nhắc đến thì thôi mà nhắc đến cô thấy thật khó chịu. Thu Thủy là gì mà anh lại chiều chuộng cô ấy đến thế? Cứ vài ngày cô ấy lại đến xin tiền như thế thì đến đại gia cỡ nghìn tỉ cũng không thể trụ được. Đấy là chưa kể sẽ có một vài cô như Thu Thủy. Người ta nói anh hùng không qua ải mỹ nhân, có bao nhiêu người đã khuynh gia bại sản vì phụ nữ đấy thôi!

“Anh có cuộc sống và suy nghĩ của riêng mình, anh có tiền muốn cho ai thì cho, chỉ có điều em nghĩ là phụ nữ hầu hết ai chằng thích tìm đại gia dựa dẫm để có cơ hội ăn ngon mặc đẹp rồi khoe khoang, nhưng anh cũng nên liệu sức mình, nếu không có ngày vì mỹ nhân mà mất cả giang sơn”.

“Em thật giống một bà vợ đang nghĩ cách quản lý tiền của chồng”. Bình An nhìn cô ánh mắt lấp lánh.

“Ai mà thèm làm vợ anh!”. Ngân Hà đẩy người anh ra. “Chẳng có bà vợ nào lại đồng ý cho chồng qua lại với người phụ nữ khác!”

“Vậy em chỉ cần nói ra thôi, anh nhất định sẽ đuổi hết tất cả”

“Anh không cần phải lấy lòng em thế, có khi địa vị của em cũng chưa chắc đã bằng các cô ấy đâu”. Ngân Hà bĩu môi hờn dỗi chưa kịp nói gì thêm nữa đã bị Bình An kéo lại đặt lên môi cô một nụ hôn bất ngờ khiến cô ú ớ. Chẳng mấy chốc anh đã phải buông cô ra khi thang máy dừng lại, anh một tay nắm tay cô một tay xách vali đi về phòng.

Buổi chiều hôm đó hai người đến công trường cách khách sạn chừng năm cây số. Khu đô thị thông minh đã hoàn thành đến hơn chín mươi phần trăm công việc, dáng dấp của một khu đô thị hiện đại đã hiện ra, vẻ thanh lịch và xa hoa đã ẩn hiện trong từng nét kiến trúc. Đây sẽ là khu đô thị hiện đại bậc nhất trong thành phố, chủ ý phục vụ cho nhân lực cao trong khu công nghiệp quanh đó hay cho những người trẻ đang miệt mài công tác trong một trong những thành phố năng động phát triển bậc nhất cả nước.

Phó tổng giám đốc Huy Bình dẫn Bình An đi tham quan kiểm tra các hạng mục, Anh Tuân và Ngân Hà cũng đội mũ và mặc quần áo bảo hộ đi theo sau. Đi đến mỗi nơi Huy Bình lại dừng lại báo cáo còn Bình An thì chăm chú lắng nghe. Anh ấy đúng là khi làm việc rất say sưa quên hết thảy, quên cả cô đang vội vã bước chân chạy theo anh mỗi lúc di chuyển. Sau khi kiểm tra công trường Bình An và phó tổng giám đốc Huy Bình có cuộc gặp kín với chủ đầu tư trong phòng điều hành trung tâm. Anh Tuân và Ngân Hà ngồi chờ ngoài phòng dành cho khách.

“Vậy bao giờ cậu về?”. Ngân Hà nhìn chàng trai trẻ đã đen đi mấy phần vì nắng gió.

“Có lẽ tháng sau, giờ mọi thứ đã gần như hoàn tất nên công việc cũng vãn nhiều. Tháng sau có lẽ anh Huy Bình cùng hầu hết các quản lý, kỹ sư công nhân sẽ rút khỏi đây, chỉ để lại một vài người ở lại làm thủ tục bàn giao”

Ngân Hà gật gù. Thực ra có rất nhiều điều cô muốn hỏi Anh Tuân mà không biết bắt đầu từ đâu. Dù gì mối quan hệ giữa cô và Bình An đối với mọi người trong công ty vẫn là bí mật.

“Chị và anh Bình An đến đâu rồi?”. Cậu ấy bất ngờ hỏi khiến Ngân Hà giật mình.

“Sao cậu hỏi vậy? Tôi và tổng giám đốc chỉ là quan hệ công việc" Ngân Hà thấy mặt nóng bừng.

"Có lẽ người anh ấy quan tâm là một cô gái khác, ví dụ như cô Thu Thủy nào đó chẳng hạn”. Dừng lại một lúc cô mới nói tiếp, dù không muốn lộ liễu nhưng quả tình cô vẫn muốn biết lắm.

“Chị Thủy về rồi ư?”. Mắt Anh Tuân sáng như sao, phản ứng này của cậu ấy cũng khiến Ngân Hà hết sức bất ngờ. Có lẽ nào Anh Tuân cũng biết Thu Thủy trước đó? Chỉ điều đó cũng có thể thấy Thu Thủy là một cô gái rất đặc biệt.

“Hẳn cô ấy là người đặc biệt với anh ấy lắm?”. Ngân Hà nhìn Anh Tuân người mà trên khuôn mặt không giấu nổi sự vui vẻ, hỏi đầy tò mò.

“Phải rồi, rất đặc biệt. Chị ấy chính là con gái duy nhất của chủ tịch”

Ngân Hà mở to mắt ngỡ ngàng. Thu Thủy chính là con của vị chủ tịch tập đoàn Jezz kín tiếng đó ư? Người bố mà cô ấy hay nhắc tới hóa ra chính là chủ tịch! Nói như vậy thì cô ấy đích thị là nữ chủ nhân tương lai của tập đoàn rồi. Hẳn nào cô ấy lại đến văn phòng tự nhiên như ở nhà vậy. Hẳn nào Bình An không thể từ chối yêu cầu nào của cô. Và, hẳn là… hẳn là… cô ấy mới chính là người cuối cùng tương xứng với anh ấy. Không phải Bình An kết hợp với cô ấy chính là chàng có quyền nàng có thế đó sao? Không phải chủ tịch Jezz ưu ái cho anh chính là đã có hàm ý để anh ở bên cạnh cô ấy đó sao? Nếu hai người đó mà kết hợp với nhau không phải sẽ tạo thành một sức mạnh vô song khiến Jezz càng phát triển? Là ai cũng có thể nhìn thấy hai người họ chính là đẹp đôi nhất và vừa ý với định mệnh nhất!

“Chị ấy rất thích anh Bình An, nhưng anh Bình An chỉ coi chị ấy là em gái thôi, hai người họ không có quan hệ gì hết”. Anh Tuân thấy nét sửng sốt trên gương mặt Ngân Hà liền nói, cứ như là cậu ấy hiểu rõ những suy nghĩ trong lòng cô.

“Ồ, đó là việc cá nhân của tổng giám đốc”. Ngân Hà thấy hơi xấu hổ vì những suy nghĩ trong lòng mình, hoặc là không phải trong lòng, có lẽ nỗi thất vọng tràn trề đang viết ra rõ nét trên chính gương mặt cô. Là ai cô có thể tự tin, nhưng là tiểu thư trâm anh thế phiệt, học vấn cao rộng như Thu Thủy thì cô thấy rõ ràng mình không có chỗ để sánh được rồi. Cho dù có đôi lúc cô ấy hơi trẻ con, cho dù có đôi lúc cô ấy tiêu tiền bừa bãi. Có hề gì, vì cô ấy đang tiêu tiền của bố mình mà!

“Chị không quan tâm đến anh ấy ư?”. Giọng nói của Anh Tuân khiến Ngân Hà thức tỉnh.

“Tôi...tôi...tôi nghĩ sẽ có nhiều người quan tâm đến anh ấy lắm, hễ là con gái chưa có gia đình đều có thể thần tượng anh ấy, tôi chắc cũng là một trong số đó. Chỉ có điều trái tim anh ấy hướng về ai mới là điều quan trọng, hoặc là ai mới là người có thể giúp anh ấy thăng hoa trong sự nghiệp mới là điều quan trọng”. Ngân Hà khẽ thở dài.

“Chị không nhận ra trái tim anh ấy hướng về đâu à?”.

“Làm sao có thể biết được, điều đó có lẽ chỉ một mình anh ấy mới biết được thôi!”.

Anh Tuân lại nhìn cô một hồi, rồi thở dài. Thực sự cậu không hiểu trong bốn tháng qua Bình An đã làm những gì nữa?