Lại một ngày chủ nhật khi mọi sóng gió dường như đã qua đi, Bình An lái xe đưa Ngân Hà đến một nơi nào đó, cô hỏi ở đâu, ạnh ấy không nói gì mà chỉ tủm tỉm cười ra điều rất bí mật. Khoảng ba mươi phút lái xe cuối cùng cũng đến nơi.
"Chỗ này là đâu mà đẹp thế này?"
Ngân Hà ngơ ngác nhìn quanh, một khu đô thị mới rộng đẹp bao quanh, nhiều biệt thự mới xây xen lẫn những biệt thự cũ hơn trong bối cảnh thiên nhiên hài hòa, những con đường cắt nhau kiểu bàn cờ đầy hoa hai bên đường. Ngay phía trước mặt hai người là một khu vực quá rộng còn đang hoang cỏ, khu đất này có vị trí dường như đẹp nhất ở đây vì ngoài việc nó không xa khu mua sắm, khu vui chơi, trường học mà còn có địa thế tựa vào một chiếc hồ xinh đẹp, xung quanh hồ ngợp hoa sao nhái, loài hoa mong manh nhưng rực rỡ đủ sắc màu hình như cũng đang bắt đầu khoe sắc. Thế là cuối hè sắp sang thu rồi! Loài hoa này nở là báo hiệu đang sắp hết một mùa hè đầy kỷ niệm. Nếu như là những ngày xưa Ngân Hà sẽ chẳng để ý nhiều lắm đâu! Chỉ là thời gian cứ qua đi đếm số tuổi của cô ngày một lớn, cô đâu có tâm trạng để ý gì nhiều đến chuyện hoa cỏ. Nhưng mùa hè năm nay thật khác! Mới có ba tháng thôi mà có bao nhiêu điều xảy ra, bao nhiêu điều cũ qua đi cùng bao nhiêu điều mới mẻ đã đến, có biết bao bí mật bị khui ra rồi lại chôn vùi vào dĩ vãng. Lợi ích lớn nhất có lẽ là được ở bên anh ấy! Ngân Hà ngước nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh, khuôn mặt đẹp trai ngời ngời, dáng người dong dỏng cùng bờ vai rộng vững chãi khiến cô như muốn ỉ lại cả đời. Trong sóng gió cô càng hiểu hơn về anh ấy, càng thấy anh ấy trở nên hữu thực và gần gũi. Có lúc cô đã mơ, thật sự đã mơ về việc một ngày nào đó cùng anh cầm hoa bước vào lễ đường!
"Sao lại nhìn anh như vậy?". Bình An khẽ nhíu mày khi thấy ánh mắt Ngân Hà nhìn anh chăm chú, khuôn miệng tủm tỉm, ánh mắt ngời lên hạnh phúc. Cô khẽ ôm cánh tay tựa đầu vào vai anh, anh đứng bên hôn lên mái tóc thơm mùi oải hương.
"Em thấy chỗ này thế nào?"
"Sao lại có chỗ đẹp thế, đây là đâu mà em chưa định hình được?"
"Không để ý à, là khu đô thị Hải Giang!"
Ngân Hà à một tiếng, nhưng thực sự cô không quan tâm lắm, cũng thật sự chưa hiểu anh đưa cô đến đây làm gì.
"Cảnh hồ ở đây thật đẹp, trông thật bình yên, nếu ở đây xây một biệt thự có vườn cây, có không gian nhìn ra hồ sẽ thật là lãng mạn, ở trong một không gian như thế thì bao nhiêu mệt mỏi sẽ chẳng còn tồn tại nữa. Người chủ của mảnh đất này hẳn phải rất giàu có, anh xem, không có chỗ nào thuận lợi để cất nhà phù hợp hơn chỗ này đâu!"
"Sao em lại nghĩ thế?". Bình An không nhìn xuống, chỉ đứng bên thầm thì vào tai cô, mắt nhìn phía trước. Giờ vẫn là cô đang khoác tay anh tựa mình vào chiếc Audi màu đen.
"Thì em thấy phía đằng kia là trung tâm mua sắm, rồi lúc mình còn đi qua cả khu vui chơi, trường học nữa. Em chưa thấy chỗ nào vừa lãng mạn riêng tư lại gần những khu tiện ích như thế. Em nghĩ đây là khu vực lý tưởng để sinh sống, nhất là những người mới lập gia đình, người không sành như em mà còn nhìn ra thì hẳn không thiếu người đã nhìn ra điều đó, thế nên chắc chắn rằng đất đai ở đây sẽ thuộc hàng đắt đỏ top đầu đó!"
"Nghe em nói cũng có lý". Bình An giả ngốc gật đầu.
"Nhưng sao anh đưa em đến đây?". Ngân Hà ngô nghê nhìn anh hỏi. Không phải là hẹn hò trong phố chán quá rồi anh ấy đưa cô ra đây để có cảm hứng hẹn hò lãng mạn đó chứ?
"Chỉ để thay đổi không khí thôi, muốn xem cảm giác hôn em ở những nơi thế này có khác gì hôn em khi ở trong phòng không. Em không cho anh hôn em công khai anh phải đưa em đi đến những nơi không ai quen biết chúng mình chứ!". Anh ấy nhìn cô tinh nghịch. Đúng là từ khi bên nhau nơi hẹn hò chủ yếu của hai người chỉ là trong căn hộ của anh, trong căn hộ của cô, hay thỉnh thoảng là những giây phút vụng trộm trong văn phòng tổng giám đốc. Cứ như là hai người đang cặp kè lén lút vì sợ bị ai đó bắt quả tang đánh ghen vậy, chẳng giống hai người đang yêu nhau chút nào!
"Ai bảo anh là tổng giám đốc của em!". Ngân Hà đỏ mặt.
"Anh biết rồi!". Bình An mỉm cười khẽ thầm thì, rồi đưa tay nâng khuôn mặt đang ngại ngùng cắm xuống đất, từ từ cúi người đặt lên cô một nụ hôn nhẹ. Hai người đang đứng khuất sau chiếc Audi gầm cao nên Ngân Hà cũng không mấy lo bị ai đó nhìn thấy mất. Anh ấy hôn cô mới đầu là rất nhẹ sau sâu dần, dịu dàng và say đắm, khác hẳn những nụ hôn cuồng nhiệt những khi vừa bước vào nhà nhau sau một ngày làm việc. Cô cũng ôm lấy eo anh ấy thật chặt, ngất ngây thưởng thức rồi đáp lại nụ hôn dường như bất tận đó. Làn gió mát từ phía hồ thổi vào khiến cho không gian bỗng rộng rãi mênh mông, khiến cho nụ hôn thêm dịu dàng và ngọt ngào. Cứ giống như là hai người đang ở cõi thần tiên vậy!
Lại một ngày chủ nhật khi mọi sóng gió dường như đã qua đi, Bình An lái xe đưa Ngân Hà đến một nơi nào đó, cô hỏi ở đâu, ạnh ấy không nói gì mà chỉ tủm tỉm cười ra điều rất bí mật. Khoảng ba mươi phút lái xe cuối cùng cũng đến nơi.
"Chỗ này là đâu mà đẹp thế này?"
Ngân Hà ngơ ngác nhìn quanh, một khu đô thị mới rộng đẹp bao quanh, nhiều biệt thự mới xây xen lẫn những biệt thự cũ hơn trong bối cảnh thiên nhiên hài hòa, những con đường cắt nhau kiểu bàn cờ đầy hoa hai bên đường. Ngay phía trước mặt hai người là một khu vực quá rộng còn đang hoang cỏ, khu đất này có vị trí dường như đẹp nhất ở đây vì ngoài việc nó không xa khu mua sắm, khu vui chơi, trường học mà còn có địa thế tựa vào một chiếc hồ xinh đẹp, xung quanh hồ ngợp hoa sao nhái, loài hoa mong manh nhưng rực rỡ đủ sắc màu hình như cũng đang bắt đầu khoe sắc. Thế là cuối hè sắp sang thu rồi! Loài hoa này nở là báo hiệu đang sắp hết một mùa hè đầy kỷ niệm. Nếu như là những ngày xưa Ngân Hà sẽ chẳng để ý nhiều lắm đâu! Chỉ là thời gian cứ qua đi đếm số tuổi của cô ngày một lớn, cô đâu có tâm trạng để ý gì nhiều đến chuyện hoa cỏ. Nhưng mùa hè năm nay thật khác! Mới có ba tháng thôi mà có bao nhiêu điều xảy ra, bao nhiêu điều cũ qua đi cùng bao nhiêu điều mới mẻ đã đến, có biết bao bí mật bị khui ra rồi lại chôn vùi vào dĩ vãng. Lợi ích lớn nhất có lẽ là được ở bên anh ấy! Ngân Hà ngước nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh, khuôn mặt đẹp trai ngời ngời, dáng người dong dỏng cùng bờ vai rộng vững chãi khiến cô như muốn ỉ lại cả đời. Trong sóng gió cô càng hiểu hơn về anh ấy, càng thấy anh ấy trở nên hữu thực và gần gũi. Có lúc cô đã mơ, thật sự đã mơ về việc một ngày nào đó cùng anh cầm hoa bước vào lễ đường!
"Sao lại nhìn anh như vậy?". Bình An khẽ nhíu mày khi thấy ánh mắt Ngân Hà nhìn anh chăm chú, khuôn miệng tủm tỉm, ánh mắt ngời lên hạnh phúc. Cô khẽ ôm cánh tay tựa đầu vào vai anh, anh đứng bên hôn lên mái tóc thơm mùi oải hương.
"Em thấy chỗ này thế nào?"
"Sao lại có chỗ đẹp thế, đây là đâu mà em chưa định hình được?"
"Không để ý à, là khu đô thị Hải Giang!"
Ngân Hà à một tiếng, nhưng thực sự cô không quan tâm lắm, cũng thật sự chưa hiểu anh đưa cô đến đây làm gì.
"Cảnh hồ ở đây thật đẹp, trông thật bình yên, nếu ở đây xây một biệt thự có vườn cây, có không gian nhìn ra hồ sẽ thật là lãng mạn, ở trong một không gian như thế thì bao nhiêu mệt mỏi sẽ chẳng còn tồn tại nữa. Người chủ của mảnh đất này hẳn phải rất giàu có, anh xem, không có chỗ nào thuận lợi để cất nhà phù hợp hơn chỗ này đâu!"
"Sao em lại nghĩ thế?". Bình An không nhìn xuống, chỉ đứng bên thầm thì vào tai cô, mắt nhìn phía trước. Giờ vẫn là cô đang khoác tay anh tựa mình vào chiếc Audi màu đen.
"Thì em thấy phía đằng kia là trung tâm mua sắm, rồi lúc mình còn đi qua cả khu vui chơi, trường học nữa. Em chưa thấy chỗ nào vừa lãng mạn riêng tư lại gần những khu tiện ích như thế. Em nghĩ đây là khu vực lý tưởng để sinh sống, nhất là những người mới lập gia đình, người không sành như em mà còn nhìn ra thì hẳn không thiếu người đã nhìn ra điều đó, thế nên chắc chắn rằng đất đai ở đây sẽ thuộc hàng đắt đỏ top đầu đó!"
"Nghe em nói cũng có lý". Bình An giả ngốc gật đầu.
"Nhưng sao anh đưa em đến đây?". Ngân Hà ngô nghê nhìn anh hỏi. Không phải là hẹn hò trong phố chán quá rồi anh ấy đưa cô ra đây để có cảm hứng hẹn hò lãng mạn đó chứ?
"Chỉ để thay đổi không khí thôi, muốn xem cảm giác hôn em ở những nơi thế này có khác gì hôn em khi ở trong phòng không. Em không cho anh hôn em công khai anh phải đưa em đi đến những nơi không ai quen biết chúng mình chứ!". Anh ấy nhìn cô tinh nghịch. Đúng là từ khi bên nhau nơi hẹn hò chủ yếu của hai người chỉ là trong căn hộ của anh, trong căn hộ của cô, hay thỉnh thoảng là những giây phút vụng trộm trong văn phòng tổng giám đốc. Cứ như là hai người đang cặp kè lén lút vì sợ bị ai đó bắt quả tang đánh ghen vậy, chẳng giống hai người đang yêu nhau chút nào!
"Ai bảo anh là tổng giám đốc của em!". Ngân Hà đỏ mặt.
"Anh biết rồi!". Bình An mỉm cười khẽ thầm thì, rồi đưa tay nâng khuôn mặt đang ngại ngùng cắm xuống đất, từ từ cúi người đặt lên cô một nụ hôn nhẹ. Hai người đang đứng khuất sau chiếc Audi gầm cao nên Ngân Hà cũng không mấy lo bị ai đó nhìn thấy mất. Anh ấy hôn cô mới đầu là rất nhẹ sau sâu dần, dịu dàng và say đắm, khác hẳn những nụ hôn cuồng nhiệt những khi vừa bước vào nhà nhau sau một ngày làm việc. Cô cũng ôm lấy eo anh ấy thật chặt, ngất ngây thưởng thức rồi đáp lại nụ hôn dường như bất tận đó. Làn gió mát từ phía hồ thổi vào khiến cho không gian bỗng rộng rãi mênh mông, khiến cho nụ hôn thêm dịu dàng và ngọt ngào. Cứ giống như là hai người đang ở cõi thần tiên vậy!