Rốt cuộc ý nghĩ rằng Bình An sẽ không tha cho cô cũng là không đúng. Cả ngày cậu ấy không hề nhắc về chuyện đó. Buổi trưa đi ăn cơm cùng chủ tịch Hoàng Phúc cậu ấy yêu cầu cô thay ngay bộ quần áo công sở nếu không cậu ấy sẽ tự đi mua đồ cho cô. Ngân Hà cuối cùng đã thay sang bộ đầm hoa màu xanh vàng cô đã mua mấy hôm trước tại trung tâm thương mại khi đi cùng Linh Đan. Bộ đầm hoa rực rỡ dài quá gối bỗng biến cô thành đóa hoa rực rỡ giữa biển trời, trông thật quyến rũ và hút mắt. Chủ tịch Hoàng Phúc cứ ngỡ cô là bạn gái của Bình An, luôn miệng khen cô xinh đẹp và khen cậu ấy khéo chọn bạn gái. Ngân Hà không biết phản bác làm sao đành chỉ ngượng ngùng không nói, còn Bình An cứ khẽ cười tủm tỉm, Ngân Hà biết thừa những suy nghĩ không mấy tốt đẹp đẽ trong đầu cậu ấy. Ngài chủ tịch quý mến cô đến mức yêu cầu buổi chiều Bình An phải đưa cô đi chơi golf cùng họ. Cả một ngày hết ăn rồi nói chuyện, hết nói chuyện lại cười khiến Ngân Hà hết sức mệt mỏi, buổi tối về cứ nghĩ sẽ được nghỉ ngơi, cô định tối nay đi dạo phố cùng nhóm Linh Đan. Nhưng khi vừa ăn mặc trăng điểm đẹp đẽ thì có tiếng gõ cửa. Khi cửa vừa mở Bình An đã lập tức bước ngay vào phòng nhanh đến mức cô chưa kịp ngăn cản.
“Có chuyện gì sao?”. Ngân Hà ngơ ngác khi nhìn thấy cậu ấy, không phải tây y đóng bộ như mọi khi mà đã thay chiếc áo màu ghi và quần sóc đen, dáng cậu ấy cao gầy với nước da rất trắng khiến cậu ấy trông rất đẹp, đẹp kiểu phóng khoáng và thanh lịch.
“Thư ký của tôi có sắp lịch cho tôi tối nay đi hẹn hò với cậu, tôi không biết phải làm sao”. Khuôn mặt cậu ấy giả vờ nghiêm túc.
“Tôi… tôi… là tôi muốn đuổi Tiểu Yến đi giúp cậu thôi”. Ngân Hà đỏ mặt.
“Tôi đâu có cần đuổi cậu ấy đi đâu, hôm nay cậu ấy trông rất đẹp mà, có vẻ cậu ấy còn rất thích tôi, lẽ ra tôi đã có người đi chơi cùng rồi, giờ cậu đã đuổi cậu ấy đi thì cậu phải có trách nhiệm”. Cậu ấy hờn dỗi.
“Cậu đấy, đồ háo sắc!”. Nghĩ đến sáng nay khi cậu ấy nhìn Tiểu Yến mắt lấp lánh mà tự nhiên Ngân Hà thấy khó chịu.
“Tôi háo sắc bao giờ?”. Bình An cãi, ánh mắt nhìn Ngân Hà hơi kỳ lạ nhưng Ngân Hà không để ý.
“Không phải cậu cứ nhìn chằm chằm cậu ấy à, hóa ra sở thích của cậu cũng tầm thường như vậy thôi, tôi cứ tưởng gu của cậu cao sang hơn chứ, ít nhất cũng phải như Thanh Mai!”.
“Lại Thanh Mai nào nữa?”. Bình An ngơ ngác
“Thì Thanh Mai em gái của Giang Nam đó, không phải em ấy mới là bạn gái của cậu à?”. Ngân Hà mặt nóng bừng, cứ nhắc đến chuyện bạn gái của cậu ấy là cô khó chịu. Chẳng ai làm thư ký khổ như cô, suốt ngày phải lo đối phó với bạn gái hoặc các cô gái muốn làm bạn gái của cậu ấy.
Bình An không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn cô đang ghen tức. Bỗng cánh tay chắc chắn mảnh dẻ của cậu ấy kéo Ngân Hà lại, đặt lên môi cô một nụ hôn khiến cô không kịp chống đỡ. Trời ơi, tức chết mất. Sao chuyến này cậu ấy toàn dùng chiêu trò này, cứ tự động hôn cô mà không xin phép, cô là thư ký của cậu ấy chứ đâu phải bạn gái của cậu ấy? Ngân Hà giãy dụa muốn thoát ra, cậu ấy lấy bàn tay mạnh mẽ khóa tay cô lại khiến cô chỉ biết ú ớ. Một lúc sau khi Ngân Hà đã mềm nhũn trong tay cậu ấy thì cậu ấy mới tách cô ra, nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt đầy thương yêu nóng bỏng.
“Tôi chỉ thích người này thôi, cậu thấy có được không?”. Tiếng nói thầm thì khiến Ngân Hà thấy lạc lõng. Đây có thể hiểu lời cậu ấy nói yêu cô không? Hay là lời nói nhất thời rằng cậu ấy thích cô cũng được.
“Cậu thật sự thích tôi chứ?”. Ngân Hà cũng khẽ khàng thầm thì.
Bình An không trả lời, chỉ mỉm cười nhìn cô đầy ám muội. Cậu ấy đúng là con cáo già luôn tìm cách nắm giữ tất cả mà không muốn mất mát, là tuýp người ta có thể hẹn hò mà tuyệt nhiên không nên cưới làm chồng. Ngân Hà biết rõ mình là con thỏ non đang tìm cách vùng vẫy nhưng không thể thoát nổi bàn tay của cậu ấy. Sự mê hoặc từ cậu ấy khiến cô muốn thử một lần hẹn hò với cậu ấy, như trước đó cô đã quyết định rồi, cô sẽ yêu cậu ấy để lấy kinh nghiệm, ít ra một lần cô cũng muốn được vùng vẫy trong một thứ gọi là tình yêu để sau này không hối tiếc.
“Còn tôi thì rất thích cậu!”. Ngân Hà nhìn thẳng vào đôi mắt đang quyến rũ cô kia, hôm nay khác những lần trước, cô bị mê muội bởi ánh mắt ấy nhưng vẫn giữ được lý trí, cô vẫn ý thức được mình đang nói gì. “Tôi đã suy nghĩ kỹ lời đề nghị của cậu”.
Bình An đang đắm đuối nhìn Ngân Hà bất chợt tỉnh mộng, mắt trở nên đăm chiêu rồi sắc lẹm và hình như tai bắt đầu dỏng lên. Có lẽ cậu ấy không nghĩ rằng trong không khí mê hoặc như thế này Ngân Hà lại nhắc tới lời đề nghị đó, lời đề nghị anh đã nói trong khi tuyệt vọng để làm đau trái tim cô.
“Nghĩ kỹ rồi à, vậy quyết định sao?”. Anh đột ngột buông cô ra, trên khuôn mặt hơi có chút thất vọng.
“Tôi nói rồi, tôi rất thích cậu. Tôi nghĩ hẹn hò với cậu sẽ là một kinh nghiệm tuyệt vời, vậy chúng ta hãy thử một lần xem”.
“Rồi sao nữa”. Bình An cười khẩy.
“Vì chúng ta còn có quan hệ công việc nên tôi không muốn việc hẹn hò của mình làm tâm điểm chú ý, tôi muốn chúng ta hãy giữ kín mối quan hệ này”.
Bình An vẫn giữ ánh mắt ấy nhìn Ngân Hà. Quả tình anh cũng có thất vọng. Cô ấy thừa nhận cô ấy có thích anh, nhưng hình như cô ấy không muốn trao trái tim mình cho anh. Sao anh đang cảm thấy mình chính là con lừa đang được cô ấy xỏ dây vào mũi và dắt đi. Bình An sành sỏi và luôn làm chủ cuộc chơi mà bị xỏ mũi dắt đi nghe có buồn cười không? Nhưng anh vẫn muốn. Cô gái này đúng là có một ma lực níu giữ trái tim người khác. Cô gái này đúng là rất biết chơi trò mèo vờn chuột với tình yêu. Cũng thú vị đấy chứ! Chỉ có điều anh yêu cô ấy chân thành. Anh muốn chính cô ấy là người chủ động bước vào tình yêu, chính cô ấy tự nguyện dâng hiến trái tim mình cho anh, đó chính là cách anh có thể có được cô ấy mãi mãi.
“Còn gì nữa không?”.
“Còn nữa, tôi không muốn chúng ta bị giàng buộc bởi một thứ gọi là trách nhiệm, tôi nói tôi thích cậu không có nghĩa cậu phải có trách nhiệm thích tôi hay có trách nhiệm với tôi, bất cứ khi nào cậu tìm được chân ái cậu có quyền kết thúc, tôi sẽ không trách móc hay níu kéo cậu đâu”
Bình An ngạc nhiên nhìn Ngân Hà, cô gái này có phải kỳ quặc quá không?
“Thế còn cậu cũng vậy à? Bất cứ khi nào cậu tìm được tình yêu khác cũng sẵn sàng rời bỏ tôi?”
Ngân Hà sững lại, điều này cô chưa nghĩ tới. Đúng là tình yêu chỉ là trạng thái nhưng cô e rằng trạng thái này sẽ kéo dài mãi không thôi. Bình An thật khác với Giang Nam, cậu ấy thật biết cách khiền cho người ta phát cuồng rồi khổ sở, cậu ấy thật biết cách khiến cho người ta yêu cậu ấy đến điên dại. Người như thế thật khó để khiến người ta quên bởi người đến sau có lẽ sẽ không bao giờ bằng được người ấy. Cô biết dấn thân yêu cậu ấy là ngu dại nhưng cô vẫn muốn ngu dại một lần, mặc kệ sau này sẽ ra sao. Liệu sau cậu ấy cô có thể tìm được một tình yêu khác không?
“Có lẽ vậy!”. Ngân Hà trầm tư.
“Vậy chúng ta bắt đầu hẹn hò luôn chứ!”. Bình An nắm lấy tay cô.
“Còn một điều nữa… Còn một điều, tôi sẽ không nhận bất cứ gì từ cậu, chuyện tiền nhà cho bố mẹ tôi, chuyện căn hộ ở Hà Nội, tôi sẽ không lấy gì cả. Nếu cậu cứ nhất quyết tôi sẽ không hẹn hò với cậu đâu!”
Bình An nhìn Ngân Hà, chuyện anh nói lúc đang tuyệt vọng anh đã quên từ lâu rồi, lúc đó anh muốn làm mọi cách để tổn thương cô ấy. Không cần cô ấy phải nói, anh biết quá rõ cô ấy sẽ không bao giờ làm những điều đó. Một cô gái kiêu hãnh, một cô gái lòng tự trong cao ngất làm sao có thể làm những điều đó!
“Tôi biết rồi, vậy chúng ta đi hẹn hò được chưa?”. Bình An âu yếm nhìn Ngân Hà, giọng nói bắt đầu thủ thỉ. Ngân Hà khẽ cúi đầu, sao giờ đồng ý hẹn hò với cậu ấy rồi mà cô thấy ngại ngùng như thế, cứ như là cô gái mới lớn vừa bập vào yêu. Nếu là đang ở Hà Nội cô sẽ bớt lo hơn, hôm nay họ quyết định hẹn hò khi cô và cậu ấy đang ở một nơi xa thế này, một nơi biệt lập với mọi người thế này, hơn nữa hai người còn ở sát phòng nhau, không cần phải nói cô có thể đoán được những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo. Bình An sẽ không bao giờ tha cho cô đâu, và cô cũng không muốn bỏ lỡ điều đó đâu. Nhưng khi nghĩ đến vẫn thấy ngượng ngùng lắm!
Ngày đầu hẹn hò, Bình An đưa cô đi khám phá phố đêm, đưa cô đi xem xiếc, xem nhạc nước, một lúc cậu ấy lại đưa cô đi quanh phố ẩm thực thưởng thức những món ăn của thành phố biển. Ngân Hà vừa đi vừa lo lắng, cô cứ sợ lỡ ai trong công ty thấy hai người đi cùng nhau, Bình An còn toàn nắm tay cô không buông ra, mấy lần cô định lựa cơ hội bỏ tay ra nhưng cậu ấy không rời cô nửa bước. Tuy nhiên tựu chung vẫn là cảm giác hạnh phúc. Không biết cậu ấy cảm thấy thế nào nhưng cô thì rất vui. Không ngờ cảm giác yêu và được yêu lại hạnh phúc đến thế.
Khi hai người vừa về đến khách sạn cậu ấy đã ôm chầm lấy cô, đặt lên môi cô nụ hôn vội vã và cuồng nhiệt cứ như là cậu ấy đã kiềm chế việc hôn cô từ lâu lắm. Tất cả như là thác lũ trên không, như là lửa rừng bùng cháy. Cậu ấy hôn cô vội vã, và cũng vội vã kéo hết đồ cô ra, vội vã thoát khỏi những thứ trên người cậu ấy, rồi sờ soạng, rồi nắn bóp, rồi hôn, rồi bế cô lên chiếc giường khách sạn lớn thơm mùi oải hương, nhưng thứ mùi này đâu thơm bằng mùi cơ thể cậu ấy. Rồi cậu ấy nhập cuộc rất nhanh như thể là đã lâu cậu ấy chưa được làm việc đó, lần này không như lần trước, mạnh mẽ và cuồng nộ, không còn nể nang, không còn kiêng dè. Cậu ấy khiến cho cô tan nát, khiến cho cô mệt mỏi. Ấy thế mà vẫn chưa xong, cả đêm hôm đó cậu ấy còn vần cô thêm hai lần nữa, đến khi Ngân Hà đã cảm thấy mệt nhoài, uể oải, mắt đã buồn ngủ muốn nhắm nghiền lại thì cậu ấy mới buông tha, nằm áp sát người ôm lấy cô khiến cho cô cảm thấy chật chội không một chút kẽ thở, nhưng hạnh phúc. Và cả đêm cô đã để mình ngủ như thế trong vòng tay cậu ấy.
Sáng ra khi tia sáng khẽ hắt qua tấm rèm cửa lọt vào mắt Ngân Hà cô mới thức giấc, khẽ cựa mình. Một khối mềm mại vẫn đang phía sau áp sát lấy cô, đôi tay trắng đến xanh xao đang ôm chặt lấy eo cô khiến cô hơi khó chịu. Không biết người phía sau đã thức dậy chưa, cô còn chưa biết nên đối mặt với cậu ấy thế nào, chuyện hôm qua cô vẫn còn nhớ rõ.
“Đã dậy rồi sao?”. Người phía sau khẽ nhấc người cô để cô quay lại nhìn cậu ấy. Nhìn kìa, khuôn mặt mãn nguyện, ánh mắt dịu dàng, đôi môi hồng mọng quyến rũ. Nằm ở đây trong tư thế này cô mới có thể ngắm cậu ấy gần nhất và rõ ràng nhất. Cô vẫn nhớ trước đó cô đã từng ngắm trộm khuôn mạt cậu ấy khi cậu ấy đang ngủ. Lúc đó cô đã ước ao có một lần cô đàng hoàng ngắm nhìn gương mặt đẹp như tạc tượng đó, một lần được sờ vào khuôn mặt đẹp như tạc tượng đó. Ngân Hà lấy ngón tay sờ lên đôi mắt bướng bỉnh thu hút, lên sống mũi cao như điêu khắc và đôi môi cong hồng gợi cảm. Tất cả là thật sao? Giờ tất cả là của cô sao?
“Có hối hận không?”. Bình An khẽ thầm thì, ánh mắt bướng bỉnh có chút hơi mệt mỏi. Ngân Hà khẽ lắc đầu. Đôi môi cậu ấy cứ mấp máy mở ra đóng vào vừa căng vừa mọng khiến cho cô lại muốn hôn cậu ấy. Rồi không kiềm chế được Ngân Hà đưa mặt lại gần đặt lên môi Bình An một nụ hôn nhẹ nhàng. Thật hạnh phúc, được bày tỏ tình yêu với người mình yêu là một loại hạnh phúc, thậm chí còn hạnh phúc hơn rất nhiều khi nhận được tình yêu. Giờ Bình An đã là của cô rồi, cô có quyền thoải mái mà bày tỏ tình yêu với cậu ấy.
“Anh mệt lắm, sợ rằng không thể đáp ứng được em đâu!”. Bình An thì thào.
Gì vậy? Ngân Hà mở to mắt, cậu ấy đã nhanh chóng chuyển qua anh và em lúc nào thế?
“Sinh cùng ngày cùng tháng với người ta mà đòi nhận làm anh á? Cảm giác bị thiệt thòi nhiều quá”. Ngân Hà giả đò hờn dỗi, nhưng trong lòng như đã nở hoa, nghe tiếng gọi khẽ khàng mà cô cảm thấy hạnh phúc.
“Còn muốn bắt nạt anh sao? Có ai trên đời gọi người yêu là cậu tớ không?”. Ánh mắt vẫn mệt mỏi.
“Sức khỏe anh yếu vậy à? Thế sau này em biết phải làm sao?”. Ngân Hà cũng không ngần ngại đáp lại, gọi Bình An như thế cô cảm thấy được yêu và được che chở hơn nhiều.
“Có phải em đang coi thường anh không?”. Bình An lại kéo mặt Ngân Hà lại như muốn chứng tỏ sức mạnh của mình, anh ấy hôn cô, nụ hôn lần này nhẹ nhàng hơn, dịu dàng hơn nhưng không kém phần say mê. Rồi từ lúc nào nơi đó lại bắt đầu nóng lên, vững vàng như tên lửa. Và rồi hai người họ lại chìm vào hạnh phúc, nhưng lần này khác, mọi thứ diễn ra từ tốn và chậm dãi, Ngân Hà tưởng rằng mình đang ở trong mơ, một giấc mơ triền miên không bao giờ sẽ kết thúc.