Cậu Có Nhận Ra Tôi?

Chương 22: CẬU ẤY KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI XẤU




“Hôm nay tôi có tiệc, cậu có thể tan làm sớm 30 phút”

Bình An vừa nói, vừa chỉnh sửa đầu tóc trước chiếc gương lớn. Ngân Hà đang đứng gần đó dọn dẹp bàn làm việc của tổng giám đốc, cô sắp xếp tài liệu gọn gàng, các cuốn sách đang đọc dở cô lấy dải lụa đánh dấu, gấp lại cất lên kệ.

“Như vậy cũng có thể được sao?”. Cô ngẩng lên nhìn Bình An.

“Có thể!”. Cậu ấy không nhìn cô, tay vẫn đang vuốt những sợi tóc mái còn chưa tuân theo quy tắc.

“Thật cám ơn tổng giám đốc!”. Ngân Hà không giấu được sự phấn khởi. Anh Đào mấy hôm trước muốn rủ cô cùng đi trung tâm thương mại mua sắm mà cô không thể đi được, ngày nào Bình An cũng tan làm rất muộn. Đúng là tổng giám đốc mẫu mực!

“Giúp tôi mặc lễ phục!”

Ngân Hà thoạt đầu hơi sững người lại, nhưng một lúc sau đã hiểu ra đó là công việc của một thư ký cô liền đi lấy bộ lễ phục màu đen treo trên mắc mang lại chỗ Bình An. Cậu ấy lười biếng đưa từng cánh tay một ra để cô có thể khoác lên người cho cậu ấy. Ngày thường Bình An rất ít mặc vét, chỉ những dịp họp hành hay tiệc tùng mới đóng bộ nghiêm túc như thế. Nhưng phải nói trời sinh ra cậu ấy đúng là mang một ánh hào quang đặc biệt, mỗi khi cậu ấy bận lễ phục mọi vật xung quanh dường như đều lu mờ hết thảy. Cậu ấy và Giang Nam thì ai đẹp hơn nhỉ? Cả hai đều là tuyệt tác. Nếu Giang Nam là ánh dương ấm áp rực rỡ thì Bình An lại là núi cao, là tuyết trắng cô độc lạnh lùng. Một người mang lại sự dịu dàng ấm áp người kia thì đem đến sự kiêu ngạo xa cách. Ngân Hà bỗng giật mình. Từ lúc nào mà cô lại đem so sánh cậu ấy với Giang Nam? Có phải suốt ngày quanh quẩn bên cậu ấy khiến cho cô đến cả lúc suy nghĩ cũng bị ám ảnh? Giang Nam là ai chứ? Giang Nam với cô chính là hơi thở, là lẽ sống, là một thứ tôn giáo linh thiêng vĩnh cửu!

“Có chuyện gì?”

Ngân Hà giật thót mình, cô quên bản thân đang đứng đối diện Bình An.

“Ồ không, không có gì”. Cô vội vã thoát ra khỏi những suy nghĩ vẩn vơ, lảng tránh câu hỏi bằng cách cầm chiếc cà vạt định giúp đeo vào cổ cho cậu ấy, nhưng cậu ấy thật là cao khiến cô không thể với tới. Thế mà Bình An cứ đứng nguyên ở khoảng cách như thế không nhúc nhích, anh nhìn cô chăm chăm, có chút không vui.

“Là không thể nói hay không muốn nói với tôi?”

“Không có gì thật mà, tôi đâu có nói dối cậu”

“Là chuyện với Như Ý sao?”

“Không, không phải vậy. Mà cậu đừng quan tâm quá đến tôi, là con gái ai chẳng có một vài bí mật cho riêng mình”

Bình An cúi thấp người xuống, Ngân Hà cầm dải cà vạt quàng qua cổ cậu ấy, nắn nót thắt từng nút một. Lúc cô ngước nhìn lên bỗng vô tình gặp phải ánh mắt Bình An ở một khoảng cách rất gần. Ánh mắt cậu ấy sắc lẹm như hai lưỡi dao đâm sâu vào tận cùng trí não, có cảm giác, cô như sắp bị lột trần. Ngân Hà hoảng sợ vội cúi mặt xuống trốn chạy thì bị bàn tay của Bình An không chần chừ nâng cằm cô lên, bắt cô phải tiếp tục nhìn vào mắt cậu ấy.

“Cậu làm gì vậy?”. Ngân Hà đỏ mặt gạt tay Bình An ra.

“Có thật muốn giữ bí mật gì đó với tôi không?”



“Không, tôi đùa vậy thôi. Tôi thì làm gì có bí mật, nếu có thì tôi hứa cậu sẽ là người đầu tiên mà tôi khai báo”. Vì muốn nhanh chóng thoát khỏi Bình An nên cô nói bừa một câu không suy nghĩ.

Bình An cười khẩy, đứng thẳng người lên buông tha cho cô.

“Nhớ lời cậu nói đấy!”

Ngân Hà lập tức thoát ra chỗ khác. Bình An cậu ta liệu có phải mắc bệnh đa nhân cách? Có những lúc cô thấy cậu ấy thật tốt bụng, quan tâm cô, nhưng có những lúc cậu ấy rất lạnh lùng, còn có những lúc có những hành động thật sự khiến người ta sợ hãi!

Khỏi phải nói, Anh Đào rất vui khi Ngân Hà có thể tan làm sớm và đi mua sắm cùng cô ấy. Anh Đào có gặng hỏi vì sao hôm nay sếp của cô lại mát tính thế nhưng Ngân Hà chỉ cười ậm ừ cho qua chuyện. Ngân Hà không định cho cô ấy biêt cô tạm thời đang chuyển công tác, và Bình An tạm thời chính là sếp mới của cô.

Hai cô đi lòng vòng quanh trung tâm thương mại, Anh Đào mua sắm rất nhiều thứ từ giày dép đến các loại váy áo.

“Tớ không hiểu vì sao trước khi cưới người ta phải mua sắm nhiều thế, vậy là sau khi lấy chồng váy áo cũ vứt hết đi à?”

“Không hẳn vậy, nhưng với riêng tớ, hôn nhân là khởi đầu của một cuộc sống khác, tớ muốn bước vào hôn nhân với một con người hoàn toàn mới mẻ”

“Thật lãng phí, nếu là vậy có lẽ tớ chẳng bao giờ dám kết hôn”. Ngân Hà lắc đầu.

“Không phải người đàn ông nào cũng vậy đâu, nhưng Mạnh muốn tớ được vui, cậu nhìn này, thẻ lương anh ấy đã đưa tớ quản hết”. Anh Đào chìa tấm thẻ ngân hàng trong ví cho Ngân Hà xem, ánh mắt rất là hãnh diện.

“Nhất cậu rồi. Nhưng tớ cũng lo không biết bà vợ này có thể giữ gìn được tiền bạc cho chồng không đây?”. Ngân Hà nháy mắt cười với cô ấy. “Cậu thật hạnh phúc!”

“Vậy còn cậu? Không phải đã hớp hồn chàng trai ấm áp nhất hệ mặt trời rồi sao? Nói cho tớ biết, hai người đã đến bước nào rồi?”. Anh Đào khoác tay cô, đưa mắt sang nhìn cô cười tủm tỉm.

“Nói ai đây, tớ thì làm gì có ai”. Ngân Hà đỏ mặt lảng tránh.

“Đừng giấu tớ, tớ có thể nhìn ra cậu rất thích người đó. Không phải mới đây mà đã rất lâu rồi, tớ còn đang nghĩ có thể thời gian qua cậu không yêu ai vì lòng vẫn luôn yêu người đó”.

“Đừng nói linh tinh, tớ không có ai cả. Thời gian qua người tớ vẫn yêu mến và qua lại chính là cậu đấy, biết chưa?”. Ngân Hà muốn hoàn toàn thoát ra khỏi cái bẫy mà Anh Đào đã giăng sẵn, cô không biết cô ấy có biết hay không, nhưng Giang Nam là bí mật của riêng cô, cô không định chia sẻ với một ai khác. Người mà Anh Đào nói đến có thể là một ai đó, có thể là Minh Hải, việc anh ta say mê cô không phải bạn bè cô đều biết sao?

“Ngân Hà, Anh Đào, thật là hay lại vô tình gặp hai người ở đây?”

Ngân Hà và Anh Đào mải nói chuyện không để ý một cô gái ăn mặc thời thượng trang điểm tinh tế đang đi đến từ chiều ngược lại, đã nhìn và cười với các cô từ lúc nãy.

“Ồ, Tiểu Yến à? Cậu cũng đi mua sắm sao?”. Anh Đào liền nhận ra bạn cũ, hồ hởi chào hỏi.



“Phải, tớ đi cùng mẹ”. Tiểu Yến chỉ người phụ nữ sang trọng quý phái đã đi quá vài bước, đang đứng chờ cô ở phía trước.

“Nghe nói cậu sắp cưới rồi đúng không? Chúc mừng nhé!”.

“Cám ơn cậu, chắc chắn tớ sẽ gửi thiếp mời, nhớ đến chia vui cùng tớ nhé!”

“Nhất định rồi! Vậy tớ đi trước, hẹn gặp lại hai cậu sau”. Tiểu Yến nói rồi nhanh chân lên phía trước, khoác lấy tay người mẹ. Mẹ Tiểu Yến cũng lịch sự cười với Ngân Hà và Anh Đào, hai cô lễ phép cúi đầu chào bác ấy.

“Tiểu Yến vẫn xinh như ngày xưa nhỉ, đúng là nhà có điều kiện trông con người và thần thái cũng khác biệt!”. Ngân Hà ngưỡng mộ nhìn hai mẹ con Tiểu Yến đã đi cách đó một đoạn khá xa.

“Cũng không tốt như cậu nghĩ đâu”. Anh Đào nhếch mép cười. “Cậu ta cũng có bí mật và quá khứ không hay đẹp gì đâu.”

“Sao tớ chẳng biết nhỉ?”. Ngân Hà ngây thơ đưa mắt nhìn Anh Đào. “Người hoàn hảo như cậu ấy mà cũng có những điều bí mật kinh khủng nào đó à?”

“Hoàn hảo ư? Cậu đừng nhìn vẻ bề ngoài, bên trong là cả một mớ hỗn độn bẩn thỉu đấy. Cậu biết người hoàn hảo nhất trong mắt mình là ai không?”

“Ai đấy? Nếu không phải Tiểu Yến, thì là lớp trưởng Quỳnh Nga, hay là …, tớ chẳng nghĩ ra ai khác”.

“Chính là cậu đấy, ngốc ạ!”. Anh Đào nhìn Ngân Hà cười sảng khoái, nhưng những lời của cô ấy không phải là lời nói dối.

“Lại trêu tớ rồi, mà nói cho tớ biết đi, bí mật của Tiểu Yến là gì?”

“Còn nhớ Bình An, “con cừu đen” trong lớp ngày xưa không?”

Ngân Hà bỗng dừng bước, tắt nụ cười. Là liên quan đến cậu ấy sao, có chuyện gì mà cô không biết?

“Cái cậu Nguyễn Bình An có lần còn ném bóng suýt nát mặt cậu ấy, có nhớ không?”. Anh Đào tưởng Ngân Hà chậm phản ứng vì cô chưa nhớ ra.

“Tớ nhớ, vậy là có chuyện gì?”

“Cậu có nhớ năm cuối lúc chúng mình chuẩn bị tốt nghiệp không? Năm đó sự cố xảy đến khiến Bình An không thể tham gia thi tốt nghiệp được, cậu ấy còn bị tạm giam mấy tháng liền, nghe nói Tiểu Yến liên quan đến chuyện đó, hình như cậu ta còn chính là nguyên nhân, cụ thể thế nào tớ không rõ, nhưng tớ biết chắc chắn là có. Năm đó Tiểu Yến cũng bị sốc đến suýt không thi được, may mà có bố mẹ cậu ta và thầy giáo động viên, và trên hết cũng là do cậu ta mặt dày mới có thể làm được”

Anh Đào vẫn say sưa nói, trong lời nói không thiếu sự dè bỉu, cô ấy không chú ý vẻ trầm tư trên khuôn mặt Ngân Hà . Thực ra chuyện Bình An đã từng bị tạm giam không phải cô không biết, nhưng cô chưa từng biết nguyên nhân và cũng chưa bao giờ quan tâm đến nguyên nhân. Giờ cô không hiểu vì sao mình lại quan tâm đến chuyện đó đến thế. Cô rất muốn biết thực sự chuyện gì đã xảy ra, cô rất muốn biết thực sự cậu ấy và Tiểu Yến có quan hệ gì. Cô chưa hiểu mấy về con người cậu ấy nhưng trực giác nói với cô rằng cậu ấy không phải là người xấu.