Kể ra làm thư ký cho tổng giám đốc cũng không quá vất vả nếu so với những công việc cũ, hoặc là do Bình An không làm khó cô nhiều. Những việc mà Anh Tuân nói, như là sáng đến nhà đón cậu ấy đi làm, hoặc tối đưa cậu ấy về, hoặc làm bảo mẫu hoặc nhân viên vệ sinh gì đó chắc sẽ không đến lượt cô. Chỉ là sẽ có ít thời gian cho đồng nghiệp hơn. Phòng làm việc chỉ có một mình cô, cậu ấy ngồi ngay phía trong, tính ra thì phần lớn thời gian cô chỉ quanh quẩn bên cậu ấy, ngay cả bữa trưa, cô cũng không thể ngồi ăn cùng Lý Hải và Tình Nhi như mọi hôm. Khi vội vàng mang bữa trưa từ canteen vào phòng tổng giám đốc cũng là lúc cậu ấy vừa bàn xong công việc với Đức Tài. Ngân Hà biết ý dọn đồ ăn ra một chiếc bàn nhỏ sát bức tường kính, sáng nay tưới cây cô đã quan sát thấy bên góc trong này có một chiếc bàn nhỏ, nếu kéo tấm rèm ra sẽ có view nhìn xuống toàn bộ đường phố. Xem ra cũng có một góc dùng cơm lãng mạn.
“Ngồi xuống ăn cùng tôi”
Bình An lạnh lùng nói khi Ngân Hà định quay người bước đi.
“Tôi…tôi, tôi chỉ lấy một phần cơm cho cậu!”
“Ngồi xuống đi, tôi không ăn hết được chừng này đâu”
Thấy ánh mắt Ngân Hà vẫn còn chần chừ Bình An liền hỏi.
“Anh Tuân không nói với cậu công việc bao gồm ăn cơm trưa với tôi à?”
“Không, cậu ấy không nói!”
Ngân Hà ngơ ngác, rõ ràng cô chưa từng nghe thấy điều đó, nhưng thấy nét cương quyết trong ánh mắt Bình An thì có vẻ những điều ấy là thật, biết mình không thể từ chối nên cô đành ngồi xuống, lấy thêm một bộ bát đũa.
Ban đầu không khí rất lặng lẽ. Thật ra Ngân Hà rất ngại ngùng. Nếu vô tình một ai đó biết, hay là Như Ý biết cô dùng cơm riêng với tổng giám đốc trong không gian thân mật như thế này khéo cô không sống nổi mất. Có phải vị trí cô đang ngồi này, trước mặt người đàn ông đáng khao khát nhất công ty là ước vọng của bao nhiêu cô gái?
Chỉ nghĩ đến thế thôi cũng khiến cô không thể nào tự nhiên được.
“Vì sao lại ngại ngùng đến thế?”. Một lúc sau cậu ấy cất tiếng, lấy đồ ăn để vào bát cô. “Nếu cứ thế này có phải cậu sẽ chết đói vì tôi không?”
“Ồ, không phải, tôi vốn dĩ ăn ít”. Ngân Hà lí nhí, mắt không dám nhìn thẳng người đối diện.
“Nếu không muốn bị trừ lương thì ăn uống nhiệt tình lên. Tôi không muốn thấy một cái xác ốm đói”
Gì mà xác ốm đói, gì mà trừ lương? Việc cô ăn uống thế nào đâu có liên quan đến cậu ấy, đâu có liên quan đến công việc? Nhưng nói đến trừ lương đúng là cậu ấy đang đánh trúng vào điểm yếu của cô, cô đã lên kế hoạch tài chính rõ ràng thời gian trả nợ hết tiền nhà cho bố mẹ, nếu trừ lương có phải tất cả sẽ bị phá vỡ?
Không biết là thật hay là đùa, nhưng cô thật sự không muốn bị trừ lương. Chỉ có điều nghĩ đến những lời cậu ấy nói cô cũng hơi ấm ức. Cậu ấy thật vô lý khi không phân biệt công tư. Đúng là chẳng được mấy lời tử tế. Vô lý và bá đạo thật sự là bản chất của cậu ấy. Ngân Hà ngẩng mặt lên nhìn Bình An, bắt gặp ánh mắt sắc bén.
“Tôi ăn, tôi ăn là được chứ gì”.
Thấy cô nhận thua cuộc Bình An khẽ kéo khóe miệng cười nhẹ.
“Ngoan thế là tốt!”
“Vậy còn cậu?”. Ngân Hà chợt chú ý cậu ấy cũng ăn rất ít. “Không phải cậu đang nhường tôi đó chứ?”. Cô liền gắp lại đồ ăn vào bát cậu ấy.
Bình An không trả lời, lặng lẽ ngồi ăn. Ngân Hà thoáng chốc bần thần. Mặc dù không thật dễ nghe nhưng những lời nói và hành động vừa rồi có phải cậu ấy đang quan tâm cô? Cô là thư ký của cậu ấy, nên là người trợ giúp cậu ấy. Tình hình trước mặt, là cô đang chăm sóc cậu ấy hay là cậu ấy đang chăm sóc cô? Cô chợt nhớ lại lời Như Ý nói ngày hôm nọ. Liệu có phải cậu ấy đã đưa cô về Jezz, rồi còn cố tình sắp xếp để cô làm thư ký riêng? Nghĩ đi nghĩ lại việc cô có mặt ở đây có nhiều điểm không bình thường, cô đâu có tài cán gì hơn người khác. Liệu có bao giờ…? Chắc chẳn không thể như vậy được?
“Đừng suy nghĩ nhiều, bất kể là ai tôi cũng đều như vậy”.
Ngân Hà giật thót mình. Cậu ấy đọc được suy nghĩ trong đầu cô sao? Cô bất chợt thấy hơi lo lắng.
“Sao? Đang sợ tôi đọc được suy nghĩ của cậu à?”
“Tôi không sợ”. Ngân Hà gân cổ, ít ra cũng phải có chút khí thế cho cậu ấy biết cậu ấy không tài đến thế đâu. Nhưng sau tất cả, cô vẫn rất tò mò. “Nhưng…cậu thật sự có thể ư?”
Bình An bật cười, gõ nhẹ vào đầu cô.
“Thế nên dẹp bớt những suy nghĩ vớ vẩn đi, ăn uống nhiệt tình lên. Hôm sau nhớ báo nhà bếp thêm một suất cơm nữa, hôm nay tôi nhường cậu nhưng hôm sau không có chuyện đó đâu”
Ngân Hà vô thức gãi đầu chỗ cậu ấy vừa gõ vào. Hóa ra Bình An cậu ấy cũng có khía cạnh tử tế. Hóa ra con người cũng phải tiếp xúc dài lâu mới có thể đưa ra kết luận, không thể dựa vào chút trực giác mà có thể định kiến về một ai đó, vừa thật bất công với người đó, lại vừa bịt hết cơ hội mở lòng của bản thân.
Thế nhưng, miếng cơm với người đàn ông được khao khát nhất công ty không phải là thứ dễ nuốt. Buổi trưa Bình An nghỉ ngơi trong phòng làm việc của cậu ấy, Ngân Hà định xuống can tin ngồi. Những lúc riêng tư cô không muốn ở lại phòng làm việc, dù gì cả tầng điều hành này chỉ có mình cô là con gái. Cô phải lường trước những điều tiếng mọi người có thể nghĩ ra, dù gì việc cô làm thư ký cho cậu ấy cũng đã gây bàn tán rất nhiều rồi.
Vừa từ nhà vệ sinh nữ bước ra cô đã vấp ngay phải Như Ý đã đứng sẵn ở đó.
“Cô dùng cơm với tổng giám đốc phải không?”
“Chị…chị nghĩ gì vậy? Tôi đâu có”. Ngân Hà chột dạ, nghĩ đến tâm trạng Như Ý mấy ngày nay khiến cô không dám nói thật.
“Giờ cơm cô không ở cantin”
“Chị…chị theo dõi tôi sao?”
“Tôi đã cảnh cáo cô rồi. Nếu giữ chừng mực thì công việc sẽ êm đẹp, nếu không thì cô sẽ không lường được những chuyện sẽ xảy ra đâu”
“Chị Như Ý, tôi không có ý đồ gì với tổng giám đốc. Nếu đặt bản thân vào địa vị của chị tôi có thể hiểu vì sao chị lại ghét tôi như thế. Nhưng tôi cam đoan, dù tôi có dùng cơm với tổng giám đốc cũng chỉ là vì tôi là thư ký của anh ấy. Tôi biết rõ mình là ai, tôi biết tổng giám đốc không dành cho tôi.”
“Cô không cần dùng những lời này để an ủi tôi. Cô không đủ tư cách để an ủi tôi. Nói rõ cho cô biết, từ giờ phút này trở đi cô sẽ không bao giờ được yên ổn, nhớ lấy!”
Những lời của Như Ý khiến Ngân Hà không thể yên lòng trong suốt cả buổi trưa. Những va chạm công sở là điều không thể tránh khỏi, nhưng hình như mối hiềm khích của Như Ý với cô đã vượt quá sự va chạm công sở rồi. Chị ta nói sẽ không thể yên ổn, là như thế nào đây? Cô không biết những điều gì sẽ chờ đợi mình vào những ngày sắp tới.
Ngân Hà đẩy cửa phòng tổng giám đốc bước vào.
“Thưa tổng giám đốc, số liệu về công ty Nano Pharmacy tôi đã tổng hợp xong rồi. Tôi đã lấy từ các nguồn có thể tiếp cận được, số liệu tóm tắt tôi đã in ra văn bản, còn cụ thể tôi đã gửi vào mail cho anh, ở mỗi phần thông tin đều có địa chỉ trích dẫn để anh có thể tiện kiểm chứng, xem xét’
“Để đó đi!”. Ngân Hà đặt tập tài iệu lên bàn. “Công việc có gì vướng mắc không?”
“Hiện tại thì… nhưng tôi nghĩ tôi có thể xử lý được”. Ngân Hà thoáng nghĩ ngợi, nếu nói chuyện của Như Ý ra rồi không phải cô chính là một đứa trẻ to xác sao? Đây có lẽ là vấn đề của riêng cô, cô cần phải đối mặt. Để bản thân dựa dẫm quá nhiều vào cậu ấy không phải là một điều đúng đắn.
“Nếu vậy thì tốt”. Cậu ấy nhìn cô. “Cậu nói phòng hành chính sắp xếp phòng họp, sáng mai sau gặp trưởng phòng kế hoạch tôi sẽ họp ban giám đốc”
“Tôi đã rõ”. Ngân Hà lui ra ngoài khép cửa lại.