Cậu Có Nhận Ra Tôi?

Chương 1: HỌP LỚP




Ngân Hà ngồi vị trí gần cuối bàn tiệc. Thế giới nội tâm dường như có chút kháng cự với sự ồn ào náo nhiệt bên ngoài. Xung quanh tiếng nói cười ồn ã như muốn bù lại khoảng thời gian mười năm chưa gặp.

Họp lớp mà! Họp lớp sau 10 năm nên hội trường biến thành nơi tạp pí lù những chưng diện, khoe khoang, tò mò, thích thú, chân thành.

“Cậu nhìn Giang Nam kìa, sao càng ngày cậu ấy càng quyến rũ đến thế thế!”. Anh Đào huých vào tay Ngân Hà, mắt nheo nheo nhìn về phía người đó. Thật ra từ khi ngồi xuống đến giờ cô vẫn kín đáo liếc nhìn về phía ấy. Không phải cậu ấy chính là lý do cô thu nép hết việc cơ quan lẫn việc nhà để có mặt ở đây sao? Tòa soạn đang chất đống bản thảo chờ cô biên dịch, bố mẹ không giục nhưng nghe qua điện thoại đã biết rất mong con gái về để cùng dọn dẹp sang nhà mới. Bàn tiệc bày biện hình chữ nhật chạy dọc hội trường. Ở giữa chữ nhật đó là những lẵng hoa tươi rực rỡ gồm hồng, lan, cẩm chướng xen lẫn những cành hoa baby nhỏ xíu như những chùm sao nhỏ. Giang Nam ngồi ngay trên phía đầu cách Ngân Hà một khoảng cách khá xa. Ở giữa hai người là một huyện người ồn ào chuyện trò chúc tụng. Giang Nam luôn là trung tâm của đám đông, mỗi lần cậu ấy xuất hiện đều như thỏi nam châm thu hút hầu hết sự chú ý. Ngân Hà có phần yên tâm, cậu ấy còn đang bận bịu tiếp chuyện mọi người nên sẽ khó phát hiện ra cô đang âm thầm nhìn cậu ấy. Mười năm qua mà cậu ấy dường như không mấy thay đổi, vẫn đôi mắt sáng lấp lánh như những vì sao, vẫn mái xoăn tự nhiên bồng bềnh như sóng nước, thi thoảng đôi ba lọn rũ xuống trán.Thời gian trôi qua nét trưởng thành của người từng trải càng làm cho vẻ đẹp ấy trở nên say đắm hơn.

“Ừm, ừm”. Ngân Hà như kẻ trộm tưởng bị bắt quả tang.

“Tự dưng bây giờ thấy tiếc, người đẹp thế kia mà để lọt vào tay đứa con gái khác”. Anh Đào cười khúc khích, ánh mắt tinh nghịch nhấp nháy với Ngân Hà.

“Thế sao ngày xưa không theo đuổi đi?”.

“Chết nỗi ngày xưa lão béo của tớ theo nhiệt tình quá, đến nỗi trời đất này tớ không nhìn thấy một ai, chỉ nhìn thấy lão ấy. Giờ mới thấy mình dại dột”. Cô vờ thở dài một cách não nề. Nhưng Ngân Hà biết tỏng, là miệng cô ấy nói thế thôi, chứ ai có thể thay thế được hoàng tử bóng đêm Văn Mạnh, vừa tâm lý vừa chung tình. (Ngày xưa đi học cậu ta được gọi là hoàng tử bóng đêm, vì cậu ấy có làn da đen như Bao Công)

“Nói thế mà không sợ lão béo nghe thấy buồn lòng à?”

“Tớ không sợ. Tớ chỉ sợ theo đuổi soái ca của lớp sẽ có người khác buồn hơn thôi”. Anh Đào lại cười khúc khích, cứ như cô ấy đang nắm giữ một bí mật gì đấy ghê gớm lắm.

“Chắc là vậy”. Câu nói bâng quơ cố tình loại bản thân ra khỏi nhóm người mà Anh Đào vừa nhắc tới .

Mười năm mới họp lại một lần, số người tham gia cũng vắng ít nhiều. Vắng ai thì Ngân Hà không rõ lắm, chỉ biết khi xưa 45, mà giờ chỉ có 30.

“Các cậu ơi, hôm nay tụ họp lại đây, lớp cũng vắng nhiều người. Một số bạn đang đi công tác nước ngoài, một số ngươi ở trong Nam chưa kịp ra. Mười năm chúng mình không giữ liên lạc nhiều, nhưng từ giờ trở đi, tớ và nhóm cán bộ lớp đã nghị quyết năm nào chúng ta cũng sẽ tổ chức họp mặt một lần. Hơn nữa, có nhóm zalo lớp rồi, chúng mình sẽ thường xuyên cập nhật thông tin vào nhóm nhé”. Lớp trưởng Quỳnh Nga đứng lên nói lớn.

“Nhất định thế rồi!”.Nhiều giọng nói tranh nhau.

“Mà Giang Nam này, lâu rồi còn liên lạc với An không? Nguyễn Bình An ấy, tớ không có cách nào liên lạc được với cậu ấy”. Quỳnh Nga quay sang hỏi.

Có tiếng thủy tinh rơi vỡ xuống sàn.

Mọi ánh nhìn đều đổ về một phía. Lúng túng, Tiểu Yến cười gượng.

“Xin lỗi, mình lỡ tay”

Mấy đứa con gái xúm lại giúp Tiểu Yến nhặt các mảnh vỡ.

“Cẩn thận chút kẻo vào tay”

“Một năm nay tớ cũng ít liên lạc. An giờ công việc bận rộn lắm nên cũng khó lòng gặp được cậu ấy”

“Giờ cậu ấy làm gì rồi?”

“Tớ nói chắc mọi người sẽ rất ngạc nhiên. An giờ làm CEO của tập đoàn Jezz..”

“Thật sao? Tập đoàn Jezz đình đám trên thị trường mấy năm nay đó á? Cậu ta tài quá”

“Không nghĩ cậu ta có thể làm được. Chẳng phải ngày xưa cậu ta…”

Đến đoạn này tất cả bỗng im bặt. Một không khí vừa mập mờ vừa u ám lướt qua. Có lẽ có một đoạn ký ức mà ai cũng không muốn nhắc tới.

“Có số di động của cậu ấy không, add vào nhóm lớp đi”

Giang Nam cầm điện thoại rồi ngón tay làm vài thao tác. “Được rồi”



“Giang Nam này, chúng tớ đang rất tò mò về cậu đấy!”. Giọng nói cuối phòng vang lên, kèm theo là tiếng cười tinh nghịch.

Giang Nam đưa mắt nhìn về phía giọng nói vô tình bắt gặp ánh mắt Ngân Hà cũng đang nhìn về phía mình.Trái tim Ngân Hà bỗng thốt lên hoảng hốt. Cô vội vã dấu ánh mắt đi, hy vọng cậu ấy không nghĩ người vừa hỏi là mình. Anh Đào bên cạnh tủm tỉm cười, giơ cao tay.

“Là tớ đây, tớ đang muốn nói hộ tiếng lòng của nhiều nàng trong lớp. Soái ca Giang Nam của lớp giờ thế nào? Có khác xưa nhiều lắm không?”

Giang Nam cười, để lộ nguyên chiếc má lúm nhỏ nhỏ bên má, anh đưa tay vuốt mấy lọn tóc đang rủ xuống trán ra sau. Nụ cười ấm áp như nắng xuân.

“Tớ tốt nghiệp Học viện Tài Chính, giờ sống và làm việc tại Hà Nội, và vẫn còn độc thân”

“Vẫn độc thân sao?”. Những lời Giang Nam nói vào tai Anh Đào chỉ còn chừng ấy. “Còn cái đuôi ngày xưa đâu rồi?”

Khẽ một nét gượng cười trên gương mặt đẹp trai không tì vết, xong rất nhanh đã trở lại bình tĩnh. Chắc Giang Nam không chuẩn bị cho những câu hỏi kiểu này. Suy cho cùng cũng đã 10 năm rồi. Nhưng cậu ấy không biết, hình ảnh cậu ấy và Minh Thùy đã ăn sâu vào trong tiềm thức của bạn bè, vì ngày xưa ai cũng thấy Minh Thùy bám dính lấy cậu ấy như thế nào, và sự xứng đôi của hai người họ còn làm cho những người còn lại cảm thấy vừa ghen tị vừa hãnh diện thay. Từ khi Minh Thùy xuất hiện trong cuộc đời cậu ấy, các cô gái khác dường như chỉ có thể vây quanh ngưỡng mộ và tán dương, không dám bất chấp mà tán tỉnh vì biết thừa rẳng bản thân không có cửa.

“À, bọn tớ chia tay lâu rồi”

Hội trường bỗng yên lặng trong phút chốc. Sự yên lặng che dấu một chút bất ngờ, một chút khó tin. Ai cũng tưởng họ đã cưới nhau rồi chứ?

“Các cậu biết không, Giang Nam đã có bằng tiến sĩ, giờ là chuyên viên cao cấp của Bộ Tài Chính. Bạn nào cần giúp đỡ tư vấn về tài chính thì cứ liên lạc với cậu ấy”. Quỳnh Nga nhận ra không khí hơi kỳ lạ bèn chuyển câu chuyện sang hướng khác.

Ngân Hà khẽ thốt lên trong lòng. Là thật sao, cậu ấy đã chia tay, là cậu ấy bỏ người ta hay người ta bỏ rơi cậu ấy? Liệu có phải mười năm qua cậu ấy đã không hạnh phúc? Có một thứ gì đó nghèn nghẹn nơi cổ, có một bàn tay nào đó vô hình bóp chặt lấy trái tim. Cô đến đây cũng chỉ để nhìn cậu ấy một chút, để chắc rằng mười năm qua cậu ấy vẫn sống tốt. Vậy mà…Mười năm trước, cô đã phải lòng người con trai ấy, người con trai đôi mắt lấp lánh như những vì sao. Bắt đầu từ chính cái ngày đứa con gái quê xách ba lô vội chạy vào cổng khi chuyển từ trường huyện đến ngôi trường điểm của thành phố. Sáng hôm ấy mẹ đã vội vàng phóng chiếc xe cup 50 cũ nát đưa cô đến cổng trường, khi con gái chạy rời đi còn gắng với theo.

“Ngân Hà, đến trường mới nhớ chịu khó học tập, lễ phép với thầy cô, khiêm tốn học hỏi bạn bè.”

“Vâng. Mẹ về đi làm kẻo muộn”

Ngân Hà ba chân bốn cẳng chạy vì lúc đó chiếc đồng hồ lớn bên ngoài tòa nhà chính đã điểm 7 giờ đúng. Khi hớt hải chạy qua hành lang khối 10 bỗng “Rầm”, cả người ngã người xuống đất, ba lô văng xa hai mét, sách vở vương đầy sàn.

“Tớ xin lỗi. Cậu không sao chứ?”

Một giọng nói dịu dàng bên tai, Ngân Hà khi đó đầu óc còn choáng váng, lồm cồm bò dậy. Khi chân còn chưa kịp vững vàng trên mặt đất đã có một bàn tay nắm lấy cánh tay cô đỡ dậy. Ngân Hà loạng choạng một hồi, khi định thần lại ngước nhìn lên vô tình bắt gặp một gương mặt thanh tú trên nước da ngăm ngăm nâu, một chiếc má lúm nho nhỏ bên khóe miệng tươi tắn, và một đôi mắt sáng vô cùng.

“Cậu mới chuyển trường đến à? Cậu chuyển đến lớp nào?”.

Cậu ấy nhìn tờ giấy chuyển trường trên tay cô.

“Lớp 11A3”. Ngân Hà trả lời như cái máy. Giây phút nhìn thấy cậu ấy cô như bị thôi miên, bao nhiêu trí khôn bỗng chốc bay biến hết, chỉ còn ngây ngốc và trống rỗng.

“Vậy à?” Cậu ấy khẽ mỉm cười. “Cậu không cần phải vội, trường mình 7giờ 15 mới truy bài”

“À, ừ…” Ngân Hà chợt tỉnh. “Cám ơn cậu”. Cô vội vã nhặt sách vở đang vương dưới đất cho vào ba lô. Cậu ấy cũng cúi xuống giúp cô nhặt đồ.

“Của cậu này” Cậu ấy đưa cho cô mấy quyển sách vừa nhặt được. “ Hẹn gặp lại cậu sau”.

Cậu ấy rời đi. Ngân Hà đứng như trời trồng nhìn theo bóng dáng dong dỏng cao khuất dần sau dãy lớp học.

“Đừng nhìn mãi thế, người ta có bạn gái rồi”. Một nữ sinh đi ngang qua. Lời nhắc nhở khiến Ngân Hà bừng tỉnh, lúng túng đeo ba lô vội vàng định chạy đi tìm lớp học.

“Cậu tìm lớp 11A3 à? Đi theo tớ”. Cô bạn gái không biết từ đâu ra này hất hàm ra hiệu cho Ngân Hà, rồi không kịp chờ câu trả lời đã rời đi. Sau này cô mới biết tên bạn ấy là Anh Đào học cùng lớp.

Hóa ra người bạn vô tình va phải ở cổng trường hôm đó là Giang Nam, học cùng 11A3. Sau cuộc gặp gỡ vô tình đó Ngân Hà phát hiện hình như trong cô có một tình cảm khác lạ, hình như cô luôn muốn nhìn thấy cậu ấy, luôn để ý đến mọi việc có liên quan đến cậu ấy. Nhưng càng biết cậu ấy nhiều, cô càng nhận ra khoảng cách giữa hai người rất xa. Cậu ấy cái gì cũng giỏi: học giỏi, chơi thể thao giỏi, gia đình cậu ấy còn là một gia đình gia giáo, mẹ là giảng viên đại học còn bố là trưởng khoa của một bệnh viện lớn, đúng như lũ trẻ giờ hay nói, cậu ấy là con nhà người ta đích thực. Dần dà cô tự hỏi, một người xuất sắc cái gì cũng tốt như cậu ấy sẽ thích một cô gái như thế nào? Ai cũng nói bạn Minh Thùy lớp bên cạnh là bạn gái của Giang Nam, liệu một cô gái quê mùa còn nhiều khiếm khuyết như cô có thể lọt vào mắt cậu ấy? Dù là yêu thầm, cô vẫn cảm thấy mình cần cố gắng hơn để được sánh đôi với cậu ấy trong tưởng tượng, hoặc nói khác đi một chút, chỉ có cố gắng hơn cô mới xứng đáng được tiếp tục yêu thầm cậu ấy. Dần dà, mọi chuyện quanh cô cũng trở nên tốt hơn, cô đã kết thân với một vài người bạn, việc học hành cũng dần tiến bộ. Nhưng tình cảm thầm kín, giống như một cục than hồng được bọc trong tờ giấy, sợ rằng có ngày không thể dấu kín. Nếu mà đến một ngày thầy cô bạn bè biết, nếu mà cậu ấy biết, cô thật xấu hổ không có chỗ nào chui. Cô đã tưởng tượng ra bao nhiêu sự chỉ chỏ, bao nhiêu lời đàm tiếu. “Ngân Hà là con nhỏ nào?”, “Đây á? Có phải không vậy?”, “Gì cơ? cậu ta xem mình là ai mà dám mơ tới Giang Nam?”. Dần dà, cô cảm thấy đó là thứ tình cảm vụng trộm tội lỗi khiến cho cô vừa hạnh phúc vừa lo lắng. Giang Nam đối với cô như một chiếc bình pha lê trong tủ kính, đẹp đẽ và tỏa sáng lấp lánh. Tình yêu với cậu ấy cũng là một chiếc bình pha lê mà cô sợ khi chạm bàn tay thô ráp của mình vào sẽ khiến nó vấy bẩn hoặc vỡ tan.

Điện thoại trong túi sách rung lên ba hồi kéo Ngân Hà trở về thực tại. Nhìn màn hình, chữ “Mẹ” nhấp nháy sáng. Không muốn gây sự chú ý của mọi người, Ngân Hà đứng lên lặng lẽ ra ngoài cửa.



“Ngân Hà à, mai con có kịp về không? Nếu không kịp để mẹ và bố tự dọn đồ cũng được”

“Mẹ à, cuối chiều con sẽ về đến nhà. Mai vẫn kịp cùng bố và mẹ dọn đồ”

“Nếu bận quá thì không cần đâu. Con cứ lo việc của con cho tốt”

“Con không bận. Con về được. Bố mẹ chờ con”.

“Vậy cứ từ từ về nhé, không cần vội”

Ngân Hà tắt máy quay lại hội trường. Không biết lúc cô ra ngoài trong hội trường mọi người nói chuyện gì chỉ thấy tất cả cười vang, mấy cô bạn còn đang lôi kéo cậu bạn lớp phó học tập.

Cách nơi diễn ra cuộc họp hớp hơn hai trăm cây số, một chiếc xe Audi sang trọng màu đen đang lướt đi trên đường cao tốc hướng về thành phố Vinh. Bình An mệt mỏi ngả đầu ra chiếc ghế da màu đen phía sau. Cuộc họp đột xuất đêm qua diễn ra muộn, lại kết thúc lúc gần sáng, nên anh hầu như chưa có thời gian để ngủ. Giờ cơ thể đã mệt, nhưng cốc cà phê gần sáng làm cho anh không thể chợp mắt được. Như một thói quen, tay cầm điện thoại lướt kiểm tra hòm thư. Trên màn hình lấp ló biểu tượng zalo. “Bạn đã trở thành thành viên của nhóm 12A3”. Bấm vào kiểm tra. “Giangnamnguyen đã thêm bạn vào nhóm”.

Thư ký Anh Tuân phía trước nhìn qua gương chiếu thấy Bình An khẽ nhíu mày.

“Anh, em quên chưa báo cáo anh. Mấy hôm trước văn phòng nhận được điện thoại của chị Quỳnh Nga gì đó,nói là bạn cũ của anh, mời anh đi họp lớp”

“Bao giờ?”

“Là hôm nay. Em biết hôm nay anh có lịch vào Vinh khảo sát, với lại từ trước đến giờ các cuộc tụ họp kiểu này anh đều không tham gia, nên em đã thay mặt anh từ chối”.

Hai chiếc mày kiếm đen rậm nhíu lại với nhau.

“Từ lúc nào đã thay tôi quyết định?”

Anh Tuân há hốc mồm, sau khi định thần lại khuôn mặt chuyển dần sang lo lắng.

“Em xin lỗi, em sai rồi. Em xin rút kinh nghiệm, lần sau chuyện lớn nhỏ em đều hỏi ý kiến anh”.

Bình An im lặng, nheo mắt nhìn ra cửa kính. Điện thoại đổ tin nhắn liên tục. Bình An đưa màn hình lên, kéo xuống cuộc chat nhóm zalo đã dài một đoạn, ảnh chụp thi nhau nổi. Những ngón tay thon dài chầm chậm mở từng bức ảnh, phóng to lướt nhìn từng gương mặt, rồi dừng lại rất lâu ở một khung hình.

“Công việc ở phòng thư ký đã vãn chưa?”

“Cũng đã vãn vài phần rồi”

Bình An tay vẫn đang chăm chú lướt điện thoại.

Một tiếng “ting” trên điện thoại của Anh Tuân.

“Mai sắp xếp công việc, đi điều tra cho tôi thông tin người này”

Anh Tuân hấp tấp mở điện thoại.

“Là ai vậy? Mà ảnh hơi mờ, anh phóng to từ ảnh tập thể sao? Có thể gửi cho em ảnh nào rõ hơn không?”

“Chỉ có vậy. Có làm được không?”

Anh Tuân vội vã.

“Em làm được”

Bình An không nói gì, thở dài khe khẽ đưa mắt nhìn ra cửa kính. Khung cảnh đường phố thi nhau nối đuôi chạy vút ra phía sau, rồi bé tí, rồi mất hút.