Quả nhiên, buổi tối vừa về đến ký túc xá, khi nghe nói Ôn Viễn đã bị kéovào hội liên kết, Xuân Hỉ và Chu Nghiêu đều nói cô đã bị lừa.
Ôn Viễn có chút lo lắng bất an: “Không có đáng sợ như vậy chứ?”
Xuân Hỉ liếc cô một cái: “Cái hội này là hội đi ra bên ngoài xin tài trợ,nhưng lại không có kết quả tốt, cậu cũng không suy nghĩ xem tại sao hộiđó lại ít người nhất sao? Hội liên kết tuy rằng là hội lớn nhưng vì saochỗ bọn họ lại không có người tới chứ?”
Ôn Viễn cảm thấy không được bình thường: “Hình như cũng đúng, vậy các cậu ở chỗ nào?”
Chu Nghiêu cùng Xuân Hỉ lộ ra vẻ mặt vui mừng: “Ở văn phòng, mặc dù cũngphải đóng góp sức lực nhưng không phải đi xin tài trợ lại còn có traiđẹp nha.”
Ôn Viễn: “………………”
Ở trước mặt hai người thấy sắc quên bạn cô biết mình không được an ủi, Ôn Viễn không thể làm gì hơn là đi tìm Ôn tiên sinh rồi. Hiện tại Ôn Hành Chi đang công tác ở London,cô phải xem chênh lệch múi giờ mới được. Bên kia hiện tại là chín giờsáng, mặt trời rực rỡ.
Giọng nói bên kia truyền đến có chút buồn bực làm cho Ôn Hành Chi phải dừng công việc đang làm: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Ôn Viễn bắt đầu kể khổ.
“Cũng không xem là quá tệ với em.” Lúc Ôn Hành Chi mới bước chân vào ngânhàng cũng làm công việc xin tài trợ: “Coi như là rèn luyện bản thân đi.”
“Em đâu có giống như anh.” Ôn Viễn oán trách nho nhỏ một tiếng nằm sấp trên giường.
“Vậy thì tốt, đừng nghĩ nhiều nữa. Hiện tại cũng tối rồi, đi ăn cơm đi.”
“Không đói bụng.” Tuy là nói như thế nhưng Ôn Viễn vẫn nghe lời cầm phiếu đixuống nhà ăn mua cơm, trước khi cúp điện thoại cô hỏi: “Anh nói, nếu emthật sự không xin được tài trợ thì làm thế nào?”
Cô muốn đem vấnđề ném lại cho anh, chiêu này lúc còn học lớp mười Ôn Viễn đã dùng rấtthành thạo. Có gì khó khăn phiền toái liền tìm anh giải quyết hậu quả.
Ôn Hành Chi nhìn xe cộ dưới đường, nói: “Em muốn anh giúp em cũng khôngphải là không thể.” Anh nói không nhanh không chậm: “Nhưng mà Ôn Viễn,ngân hàng, nhất là ngân hàng gia đình, cũng không thể nói đến lấy làlấy.”
Không biết tại sao, sau khi nghe thấy câu nói này cô chợtnhớ tới hôm trời mưa, anh ôm lấy cô rồi nói một câu: “Anh có chút thiệtthòi nhỏ.”
Nói xong anh liền…....
Ôn viễn bỗng dưng đỏ mặt lên, làm bộ nghiêm túc nói: “Anh không có nghiêm chỉnh.”
Bị cúp điện thoại, Ôn tiên sinh sửng sốt sau đó lông mày chợt động, khóemôi nhếch lên. Không tệ lắm, cô cũng không đến nỗi quá ngốc.
Lịch học đã bắt đầu, hội liên kết cũng đã mở hội nghị thường kỳ họp mặt mấylần. Là cán bộ mới nên Ôn Viễn phải tích cực tham gia mấy hội nghị này.Tránh không được thì không cần tránh, giống như lời nói của người nàođó, học tập một chút kinh nghiệm cũng tốt.
Cũng may mắn vì mớikhai giảng cho nên mọi hoạt động cũng chưa có triển khai nhiều, Ôn Viễncũng chưa biết thực chất công việc của mình là cái gì. Mỗi lần gặp mặtthì cũng chỉ là tiệc trà.
Hội trưởng của hội liên kết cũng chínhlà vị nữ sinh lừa gạt Ôn Viễn vào hội đó là Mạc Vi Vi, cũng là người ởmiền Bắc. Theo như các cán sự cũ thì cô ta là một người giống đàn ônghơn phụ nữ (…………) mà theo Ôn Viễn thì có vẻ hào phóng ngay thẳng hơn.Trời sinh cô vốn cởi mở thích kết giao bạn bè, không phải dạng kiểu cách làm bộ, không cần vì phải suy đoán lòng dạ nhau mà phiền não. Cho nênđối với chuyện Mạc Vi Vi kéo mình vào hội này, Ôn Viễn cũng bỏ quachuyện cũ.
Hội nghị thường kỳ kết thúc, hội trưởng Mạc triệu tậpmọi người ra ngoài ăn một bữa ngon. Ôn Viễn lấy lý do còn chưa làm xongbài tập muốn trở về ký túc xá để làm bài, không ngờ khi đến gần tới kýtúc xá lại nhìn thấy một bóng người đang đứng dưới cây đại thụ.
Người kia là Ôn Kỳ, đã ba tháng cô không gặp anh.
Ôn Viễn sửng sốt một chút. Mặc dù mới ba tháng không gặp nhưng cảm giácnhư Ôn Kỳ thay đổi rất nhiều. Anh mặc một cái áo khoác, khoanh tay đứngyên, bộ dạng này với bộ dạng khi dễ người trước kia của anh không hềgiống nhau.
Ôn Kỳ hơi ngẩng đầu, anh cũng nhìn thấy cô, khuôn mặt vốn không có biểu cảm gì khẽ cười lên, anh nâng cánh tay lên, hướngphía cô vẫy vẫy, hình ảnh này khiến không ít nữ sinh phải ngoái lạinhìn.
Ôn Viễn lầu bầu đi về phía anh.
“Sao anh lại tới đây?”
Ôn Kỳ làm ra bộ dáng nghiêm túc: “Anh không thể tới sao?”
Từ lúc vào đại học đến nay chỉ có Ôn Hành Chi đến thăm cô cho nên Ôn Viễnkhông quen nhìn thấy người nhà ở trong trường, cô hơi lung túng.
“Anh nói, em cứ như vậy để anh đứng ở chỗ này sao?”
Ôn Viễn nghe thấy Ôn Kỳ hỏi. Ôn Viễn liếc mắt nhìn anh, Ôn Kỳ cười cườigiơ tay xoa xoa đầu của cô: “Đi thôi, anh nhìn thấy ở cổng trường em cóquán cà phê, em mời anh uống ly cà phê nhé?”
“Mời thì có thể.” Ôn Viễn nói: “Nhưng anh là người trả tiền.”
Ôn Kỳ hừ lên một tiếng, bắt đầu đi về phía cổng trường.
Trong quán cà phê cũng không có đông người, hai người tùy tiện ngồi xuống một bàn. Vừa ngồi xuống Ôn Kỳ dường như nhớ ra cái gì đó liền đứng lên: “Em gọi nước uống trước đi, anh để quên chút đồ.”
Anh nói xong thìbay ra ngoài tựa như làn gió. Ôn Viễn hết ý kiến nổi, cô không thể làmgì khác là gọi hai ly cà phê, cà phê vừa mới bưng lên thì Ôn Kỳ đã trởlại, thấy Ôn Viễn nhìn mình, anh nhíu mày đem đồ đang cầm trong tay đưacho cô.
“Cho em.”
“Đây là cái gì?”
“Laptop, hiện tại đi học không phải là cần dùng sao? Em không có phải không?”
Ôn viễn ngơ ngẩn nhìn anh, cúi đầu kéo khóa túi laptop kéo ra nhìn. Là một cái laptop rất đẹp, tuy chỉ là một cái laptop cho sinh viên nhưng nórất đặc biệt.
“Có đẹp không?” Ôn Kỳ đắc ý nhìn cô, “Vốn là muốnmua cho em cái của thương hiệu lớn, nhưng nghĩ lại em vẫn còn là sinhviên không nên để người ta bàn tán, như thế nào, thấy anh quan tâm emkhông?”
Nói không cảm động chính là giả.
Lần phát bệnh thứ hai của Kiều Vũ Phân có liên quan đến cô, cho nên khi nhìn thấy Ôn Kỳtừ xa cô không khỏi nghĩ anh đến hỏi tội mình. Lại không ngờ là như thếnày....
Cô sụt sịt, ngẩng đầu cắt ngang lời nói của anh: “Em nghĩ anh đang tiết kiệm tiền.”
Ôn Kỳ dĩ nhiên biết miệng cô nói vậy nhưng trong lòng lại không nghĩ nhưthế, anh bưng ly cà phê lên nhàn nhã uống một hớp: “Anh tiết kiệm tiền?Em coi thường anh quá, dù gì chúng ta cũng là người một nhà.”
Ôn Viễn trừng mắt nhìn anh, đem mấy thứ này trả lại: “Em không cần, em có thể kiếm tiền tự mua được.”
Ôn Kỳ không tỏ vẻ tức giận chỉ ghé sát gảy gảy tóc mái của cô, thấy cô xấu hổ đẩy tay anh ra thì mới cười cười: “Ồ, đây là tiểu Viễn nhà ta sao?Em không phải thích nhất là cướp đồ của anh à?”
“Không giốngnhau.” Cô không để ý đến sự chế nhạo của anh mà nghiêm túc nói: “Em hiện tại đã ra ngoài thì không muốn dùng tiền của nhà, như vậy là khôngtốt.”
Ôn Kỳ nghe rõ ý tứ trong lời nói của cô, nụ cười bên môicũng biến mất, anh nhìn Ôn Viễn, nghiêm túc hỏi: “Ôn Viễn ý của em là gì đây, em nghĩ em lên đại học là không cần tới gia đình nữa phải không?”
“Em không có ý đó.” Ôn Viễn vội vàng giải thích, cũng có chút không chắc chắn: “Ý em là, em có thể tự mình kiếm tiền.”
“Em kiếm tiền bằng cách nào, em vẫn còn đang là sinh viên, ai cho em nghĩtới việc kiếm tiền rồi hả?” Ôn Kỳ không khách khí giáo huấn cô: “Cái này anh để lại chỗ em, em dùng hay không thì tùy.”
Ôn Viễn không có lên tiếng.
Hai người giằng co một lúc Ôn Viễn mới lặng lẽ nhận đồ. Hành động này củacô xem như là thỏa hiệp, Ôn Kỳ hắng giọng một cái nói với cô: “Không cógặp qua ai như em, người tặng quà còn tích cực hơn người nhận quà.”
“Cũng chưa từng thấy qua người đưa quà mà mạnh bạo như anh.”
“Anh nhiều chuyện được chưa, đang vui vẻ bị em làm mất hứng.” Dường như nhớtới cái gì đó, Ôn Kỳ chợt cười gian trá: “Anh dời trụ sở về thành phố Brồi, cách em cũng gần, anh biết em không muốn gặp anh nên ngày ngày đềutới quấy rầy em.”
Một lúc sau Ôn Viễn mới hiểu được anh đang nói cái gì: “Anh không ở thành phố S mà trở về thành phố B rồi hả?”
Ôn Kỳ lười biếng tựa lưng vào ghế salon: ‘Ừ.”
“Tại sao vậy? Không phải anh ở thành phố S phát triển rất tốt sao? Anh không phải còn nói khoác không tới mấy năm nữa công ty có thể niêm yết trênsàn chứng khoán rồi hả?”
Ôn Kỳ cười nhạt: “Khoác loác mà em cũngtin? Anh còn đang nghĩ là thành phố B tốt, có người quen biết, làm việccũng dễ dàng hơn. Hơn nữa, cách em không xa, mỗi lần lễ tết đều có thểtới gặp em, như vậy không tính là quấy rầy chứ?”
Nghe anh nói nhẹ nhàng như thế, giống như không có chuyện gì. Nhưng dù Ôn Viễn có dốtnát đi nữa cũng biết, sử dụng quan hệ trong lúc này phải dùng biết baonhiêu tiền. Mấu chốt là, anh làm như vậy rốt cuộc là tại sao? Ôn Viễnkhông dám nghĩ nữa, chỉ cảm thấy khóe mắt bỗng ẩm ướt.
“Anh………” Ôn Viễn không biết nên nói chuyện gì nữa: “Anh đừng như vậy.”
“Làm trò hả.?” Ôn Kỳ cười một cách vô lại, xoa xoa trên đầu cô một chút:“Anh không vì ai cả.” Ôn Kỳ nói, ánh mắt nhìn cô rất nhu hòa: “Anh làmlà vì anh.”
Đối với Ôn Kỳ, cảm giác của Ôn Viễn lúc này rất phức tạp.
Hồi nhỏ anh luôn khi dễ cô, có thói quen nhận định anh trở thành người xấu. Ôn Viễn cũng dùng cách như vậy đối xử với anh. Hiện tại Ôn Kỳ thay đổilàm cho Ôn Viễn không biết phải làm sao.
Chỉ là, máy vi tính củaÔn Kỳ đưa cho cô rất được hoan nghênh ở trong ký túc xá. Bình thườngsinh viên năm nhất có rất ít người mang theo máy vi tính đi học. Máy của Ôn Viễn xem như là hàng hiếm, giải trí của cả phòng đều nhờ nó. Thật ra Ôn Viễn không thích lên mạng, lúc mọi người tụ tập lại thì sẽ dùng nóđể xem phim.
Từ Tiểu Hà luôn là người ở ngoài cuộc âm thầm ngồimột bên xem sách, làm như mọi chuyện đều không có liên quan đến cô. ÔnViễn cũng có kêu cô qua nhưng Từ Tiểu Hà luôn xấu hổ cười cự tuyệt. Vìvậy sau đó Ôn Viễn, Xuân Hỉ cùng Chu Nghiêu cũng không có ý rủ cô nữa.
Từ Tiểu Hà cũng phát hiện điều bất thường ày nên âm thầm tìm Ôn Viễn:“Viễn Viễn, có phải tớ ở ký túc xá làm ảnh hưởng đến các cậu không?”
Ôn Viễn lắc đầu: “Lời này nên là tớ hỏi mới đúng.”
Từ Tiểu Hà làm như không có nghe thấy cô nói cái gì chỉ gấp gáp nói: “Ý tớ không phải là vậy, tớ chỉ nghĩ, về sau sẽ đi thư viện đọc sách, như vậy sẽ không làm ảnh hưởng đến các cậu nữa.” Nói xong, cô cũng không đợi Ôn Viễn kịp phản ứng liền nói tiếp: “Ký túc xá chính là nơi để nghỉ ngơi.”
Ôn Viễn cười cười: “Không có chuyện gì, cậu muốn sao cũng được.”
Cô cảm thấy Từ Tiểu Hà nói chuyện với mình có chút thận trọng, mặc dùkhông biết được lý do, nhưng cảm giác này thật khó chịu, cũng may lúcnày Mạc Vi Vi tìm cô ở trên QQ mới làm cô khỏi lúng túng.
Từ Từ Tiểu Hà đi làm chuyện khác, Ôn Viễn cùng Mạc Vi Vi nói chuyện phiếm: “Chị Vi, có chuyện gì hả?”
Mạc Vi Vi gõ lên một bộ mặt nước mắt: “Chuyện đại sự, chuyện lớn.”
Ôn Viễn có dự cảm không tốt: “Chị, chị nói một chút coi.”
Mạc Vi Vi: “Tháng sau các hội muốn mở một buổi tiệc lớn, nghe nói còn cóbên ngoài nữa, cho nên kinh phí không đủ, muốn chúng ta đi xin tài trợbên ngoài.”
Ôn Viễn: “....”
Mạc Vi Vi lại đưa lên mộtkhuôn mặt khóc lóc: “Bảo bối, em hãy nghe chị nói đã, lần này không cầnchúng ta đi xin tài trợ. Hội trưởng bên kia có quan hệ, một người bạncủa anh ta, mấy ngày nay cho chụp quảng cáo nội y, nghe nói có quan hệvới ông chủ cũng không tệ, có thể giúp đỡ chúng ta xin tài trợ. Nhưng là vẫn phải phái người đi theo bọn họ, ký hiệp định thương mại cácloại....Em đồng ý đi với chị không?”
“....” Ôn Viễn hết ý kiến: “Chị Vi, em chỉ là một trợ lý nhỏ thôi mà…”
Mạc Vi Vi tiếp tục khóc: “Đừng như vậy, bọn họ bỏ rơi chị, chẳng lẽ em cũng vậy?”
Ôn Viễn: “....”
Mạc Vi Vi: “Tiền chi trả đi đường cộng thêm khoai lang nướng, như vậy cũng không được?”
Ôn Viễn do dự.
Mạc Vi Vi khóc, lại kêu cô một tiếng bảo bối cộng với khuôn mặt thân ái. Ôn Viễn cảm thấy lạnh đến buồn nôn, cô không thể làm gì hơn là đồng ý:“Được rồi, chị Vi.”
Mạc Vi Vi đưa lên vô số khuôn mặt dễ thương, cả người Ôn Viễn nổi da gà, tại sao cô lại có cảm giác xấu.
Bạn của hội trưởng là một đại mỹ nữ trong truyền thuyết của học viện điệnảnh, thời gian gặp mặt nhau cũng được xác định là chiều chủ nhật. Buổitrưa, sau khi đã ăn cơm trưa xong, Mạc Vi Vi kéo Ôn Viễn lên xe buýt đitới một phim trường trong nội thành.
Lần đầu tiên tới phimtrường, nhìn thấy đạo cụ bày đầy trên mặt đất làm cho Ôn Viễn không biết nên đặt chân chỗ nào. Ngược lại Mạc Vi Vi lại quen thuộc chỗ này, xemra là đã đến đây mấy lần. Cô mang theo Ôn Viễn quẹo trái quẹo phải làmcho Ôn Viễn cảm thấy choáng váng thì Mạc Vi Vi chợt buông tay cô ra, vẫy vẫy tay với một cô gái mặc bộ quần áo phục vụ, ngọt ngào gọi: “Đàn chị, ở chỗ này.”
Ôn Viễn liếc mắt nhìn Mạc Vi Vi, trên đường tới đâycó nói cô hôm nay đến gặp người này cùng học chung ngành với cô, cũngdặn dò Ôn Viễn nói năng ngọt ngào một chút. Ôn Viễn vốn đang định kêumột tiếng học tỷ nhưng không ngờ Mạc Vi Vi đã lên tiếng trước hơn nữamặt còn không biến sắc, tim không đập. Quả thật là…....vì tiền.
Vị có thân hình như người mẫu kia cũng nhìn thấy cô, cô ta nhận lấy khănlông của những người bên cạnh đưa tới cùng với nước suối liền đi qua bên này. Ôn Viễn nhìn thấy khuôn mặt này từ xa liền cảm thấy hết sức quenthuộc.
Ôn Viễn suy nghĩ trong chốc lát cho đến khi vị người mẫucầm theo cái khăn bông lớn đi đến gần. Cả người chợt ngẩn ra, chỉ là vịngười mẫu kia phản ứng nhanh hơn cô, đem đồ vật đặt vào tay Mạc Vi Viđang đưa ra, người mẫu cười cùng Ôn Viễn: “Ôn Viễn, không nhớ tôi sao?”
Ôn Viễn nhìn chằm chằm mặt cô ấy một lúc chợt hai mắt sáng lên: “Cô là....Trần Dao.”
Người mẫu—Trần Dao cười nhạt, kéo khăn lông trên người mình: “Còn tưởng rằng cô quên tôi đấy.”
Ôn Viễn cứng họng, cô rất ít khi nhớ tới cô ta. Cả cô cùng cô ta đều cóliên quan đến Triệu Duy Nhất, mà bây giờ cô ta đã chia tay với Triệu Duy Nhất rồi thì đáng lẽ ra là không còn liên quan gì chứ.
Cũng maycòn có Mạc Vi Vi nên không khí cũng không nên tẻ nhạt. Mạc Vi Vi bất ngờ nhìn hai người cười cười: “Thì ra hai người quen nhau?”
Trần Dao ôn hòa gật đầu, quay đầu chỉ một người: “Đó là người chịu trách nhiệmký hiệp định, ông chủ cũng phân phó xong rồi, cô qua nói chuyện với anhta là được.”
“Cảm ơn chị.” Mạc Vi Vi vô cùng cảm kích, cô đi đểÔn Viễn ở lại chỗ này. Cô rất biết nhìn nhận, cô biết Trần Dao muốn cùng Ôn Viễn nói chuyện.
Khi Mạc Vi Vi rời đi, Trần Dao quay đầu lại nhìn Ôn Viễn chỉ thấy cô đang sững sờ nhìn chằm chằm mình. Trần Dao nhìntheo tầm mắt của Ôn Viễn thì thấy khăn lông bị kéo xuống làm lộ một bênngực tuyết trắng.
Sau khi đợi cô thu hồi tầm mắt thì Ôn Viễn lung túng hỏi: “Cô…..cô không phải là học diễn xuất sao? Thế nào lại ở chỗnày quay quảng cáo?”
Trần Dao cười khẽ: “Học biểu diễn khắp nơiđều là người vừa mới bắt đầu đã có thể lên màn ảnh lớn, cuộc đời tôichưa từng có chữ may mắn này.” Cô quay đầu nhìn Ôn Viễn: “Tôi chụp xongrồi, muốn mời cô đi uống cà phê, cô nể mặt chứ?”
Ôn Viễn có chút do dự: “Cũng không phải là không được nhưng mà chị ấy vẫn ở bên trong.”
“Cái người vừa gặp mặt đã nhắc tới tiền?” Nói đến Mạc Vi Vi giọng nói củaTrần Dao có chút coi thường: “Cô muốn đi cùng cô ta tôi cũng không có ýkiến.”
Ôn Viễn có chút không quen kiểu nói chuyện của Trần Dao,cô suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy để tôi nhắn cho chị ấy một tin, khôngđể cho chị ấy phải chờ.”
Trần Dao dẫn cô đến một quán cà phê caocấp, nơi lần trước Ôn Hành Chi dẫn cô đi ăn thịt nướng là ở bên cạnh.Không quá xa, thành phố T là thành phố lớn phồn hoa, có hẳn đường dànhriêng cho người đi bộ, sau khi tập quân sự xong hai ngày Ôn Viễn cùngXuân Hỉ và Chu Nghiêu cũng đã từng đi qua đây một lần.
Nhớ tới Ôn Hành Chi trong lòng Ôn Viễn không khỏi cảm thấy ấm áp, mà lại có chútmất mát. Anh ấy quá bận rộn, lần này ở London cũng gần một tháng rồi màchưa trở lại.
“Tôi cũng không thường đến nơi này.” Sau khi gọi cà phê, Trần Dao cười nói: “Nơi này quá đắt, chỉ là có ai mời thì mới đi.”
Trong lòng Ôn Viễn thầm nói sao không nói sớm, cô cũng không thích uống càphê, chỉ là cô tới chỗ này cũng không phải vì uống cà phê.
“Cảm ơn.”
“Biết tôi vì cái gì mà mời cô tới đây không?” Trần Dao đột nhiên hỏi cô.
Ôn Viễn mở to hai mắt không hiểu nhìn cô ta. Cô ta cười cười, nghiêngngười chỉ vào một khách sạn đối diện nói: “Còn nhớ không? Năm tôi họclớp 12 cùng cô đi tới thành phố T, bữa cơm đầu tiên là ăn ở nhà hàngkia.”
Ôn Viễn quay đầu nhìn một cái, đúng là có chút quen mắt. Cô quay người lại thì thấy Trần Dao nhìn ra ngoài cửa sổ có hút hoài niệm.
Ôn Viễn nếm thử cà phê, mùi vị có chút ngấy, “Tôi nghe hội trưởng nói, các cô ở học viện phát triển cũng không tệ.”
“Không tệ?” Trần Dao bật cười: “Cô cũng thấy đấy, tôi như vậy mà còn nói không tệ?”
Chỉ là một câu nói nhưng không ngờ Trần Dao lại phản ứng mạnh như vậy. ÔnViễn có chút quẫn bách, không thể làm gì khác hơn là uống cà phê.
“Thật ra thì cô nói cũng có lý.” Trần Dao chợt nói: “Bao nhiêu người tới đây muốn cởi quần áo cũng không có cơ hội.”
Ôn Viễn nhìn cô ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu như cô không tìnhnguyện vậy tới đây chụp quảng cáo làm gì, với điều kiện như cô loạiquảng cáo gì mà không thể nhận?”
“Đừng đùa, chờ đến lúc cô đếntrường học của chúng tôi, cô sẽ biết cái gì gọi là ‘nhân ngoại hữunhân’.” Trần Dao bị cô chọc cho bật cười: “Chỉ là cô nói cũng đúng, cơhội, hiện tại tôi chỉ cần một cơ hội.”
Ôn Viễn nhìn ánh mắt TrầnDao, bên trong có chút ngỡ ngàng, nhưng cũng có dã tâm cùng mơ ước. Trần Dao lúc này với người lần đầu tiên cô gặp không giống nhau. Ôn Viễn mởmiệng nói: “Trần Dao, cô còn nhớ Duy nhất sao?”
“Duy Nhất?” TrầnDao hơi mông lung nhìn cô, chợt phản ứng: “À, Triệu Duy Nhất, là tôicùng với cậu ấy không có duyên phận, cậu ấy hiện tại như thế nào rồi?”
“Cậu ấy khỏe, đi học ở trường quân đội, sau khi tốt nghiệp được điều vàodoanh trại bộ đội. Dù thế nào đi chăng nữa trong nhà cậu ấy cũng cóngười làm trong quân đội, không lo cái này.”
“Gia đình cậu ấy có người làm ở quân đội?” Trần Dao giống như lần đầu tiên nghe nói.
“Cậu ấy không nói với cô sao?” Ôn Viễn cố gắng nhìn Trần Dao một cái: “Người nhà cậu ấy đều làm trong quân đội, chỉ có có một người chú là làm kinhdoanh. Ba cậu ấy làm ở căn cứ chính ủy, còn bác cả làm ở tổng tham mưu.” Nhìn nét mặt Trần Dao ngày càng cổ quái, Ôn Viễn vẫn tiếp tục nói: “Cho nên con đường cậu ấy chọn là đúng rồi, khẳng định tiền đồ vô cùng rộngmở.”
Ôn Viễn có thể nhìn thấy vẻ mặt Trần Dao khi nghe cô nóinhững lời này hết sức cứng ngắc. Cô từng nghĩ nếu như Trần Dao thể hiệnmột chút lưu luyến thì cô sẽ giao lá thư cho cô ta. Nhưng hiện tại thìkhông cần thiết nữa rồi.
Trần Dao tái mặt cười cười: “Vậy thay tôi chúc mừng cậu ấy.”
Giọng nói kia chính là không hề tiếc nuối.
Ôn Viễn không muốn ngồi ở chỗ này nữa, cô vội vàng uống hết ly cà phêchuẩn bị kiếm cớ rời đi thì điện thoại bỗng nhiên vang lên. Ôn Viễn lấyđiện thoại từ trong túi ra, biểu hiện trên mặt bỗng nhiên sáng lên, vộivàng nhấn nút nghe: “Alo.”
Giọng nói trầm thấp vang lên: “Em đang ở đâu?”
“Em đang ở bên ngoài, chuẩn bị về trường.”
“Ở quán cà phê trên đường dành riêng cho người đi bộ?”
Ôn Viễn chợt đứng lên nhìn xung quanh, giọng điệu cũng trở nên vui vẻ: “Anh đã về rồi? Hiện tại đang ở chỗ nào?”
“Em quay người, nhìn về phía trước.”
Ôn Viễn quay người liền nhìn thấy một cái xe quen thuộc, đó là chiếc SUVđã xuất hiện ở trước cổng trường cô. Người ngồi trên xe nhìn xung quanhmột chút rồi mở cửa xe ra chuẩn bị bước xuống. Ôn Viễn không muốn đểTrần Dao gặp Ôn Hành Chi, vội vàng tạm biệt Trần Dao: “Tôi có người tớiđón, tôi đi trước.”
Trần Dao cũng vội vàng đứng lên, nhìn rangoài cửa sổ. Ánh mắt chạm đến một người vừa quen thuộc vừa xa lạ, cô ta cơ hồ đứng sững sờ một chỗ.
Ôn Hành Chi.
Thì ra là anh!