Trải qua hai ngày tôi đọc hết đống tài liệu mà hắn ta mang về, tôi và hắn cùng đi xem trực tiếp những nơi mà tôi chọn lọc để tổ chức đám cưới, tới nơi rồi tôi tôi mới hiểu đây là cách mà tên Dakaha kia làm việc.
"Em thấy ở đây ổn đó Dakaha, anh xem sao?"
Tôi tính đi xem thêm mấy chỗ nữa mà nhìn thấy chỗ nào thực tế cũng to đùng thế kia, đi khảo sát chỉ mới ba nơi muốn hết nguyên một ngày làm tôi cảm thấy hoang mang ngang.
"Ta theo ý em."
Ểeeeeee?
Tên Dakaha này, hắn đang nghĩ cái gì vậy?
Nếu như theo ý tôi tất cả thì khác gì một khu vườn thần tiên cho đám cưới của chúng tôi, tự nhiên tôi cũng muốn hắn ta tham gia một phần nào đó trong kế hoạch này một cách nghiêm túc. Suy đi nghĩ lại đây là một chuyện vô cùng đường hoang đường khi tôi chấp nhận điều hắn làm cho tôi một cách vô lý, đùng một cái tôi đã quen cách xưng hô anh-em, còn thêm việc tôi đang khoác tay hắn đường hoàng mà hắn cũng chả nói năng gì khi đi khảo sát địa điểm tổ chức.
Ahhhh, mọi nguyện vô cùng phi lý từ lúc tôi chấp nhận cuộc hôn này và hắn cũng chịu gặp mặt anh trai tôi để lễ cưới này có thể diễn ra, và cái mà tôi không ngờ thêm đó là anh trai tôi lại tin tưởng giao tôi cho hắn cơ đấy.
Rồi sao tôi lại thấy có chút tủi thân khi nghĩ tới việc anh trai tôi đồng ý cho tôi cưới hắn vậy nhỉ!
Chà cuộc sống của tôi như một hệ thống trò chơi yêu đương giữa cô gái con người và chàng đại quỷ đem lòng yêu cô..
"À mà anh Dakaha? Em có chuyện thắc mắc, tại sao lúc đó anh lại xuất hiện?"
Nom mặt hắn ta xem, chả thèm ngó ngàng gì đến câu hỏi của tôi cả, nhưng tôi có thấy thoáng qua cái cười nhếch mép xuất hiện trên mặt hắn, dù chỉ một giây.
"Lời cầu xin của em, có lẽ tôi bị thu hút bởi nó."
Chà, dù tôi đã biết trước câu trả lời nhưng nghe hắn ta nói vậy tôi cũng đỡ bực phần nào, tôi cảm thấy cơn bực tức với tủi thân ban nãy dịu hẳn, ha, quả là đại quỷ Koe mà.
"Vậy nếu không phải em mà là cô gái khác, anh vẫn hiện lên rồi làm điều tương tự vậy à?"
Tự nhiên tôi có cái suy nghĩ chả đứng đắn mấy khi hỏi hắn câu đó, không hiểu sao tôi lại cười một cách mất soát như thế, khóe miệng tôi cứ thế cong lên kèm theo đó cái suy nghĩ tà dâm hiện lên. Chắc do tôi không để ý hay tôi vô ý khi thấy hắn ta nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu.
"Chắc chắn ta không hiện lên rồi, trừ khi người đó là em."
Ặc!
Hắn ta thừa nhận là cố tình phá đám tôi đấy, tôi sực nhớ ra món quà mà tôi mua cho hắn vào tối hôm trước ngày tôi bị bệnh, dòng suy nghĩ chợt thoáng qua khiến tôi muốn tặng hắn món quà đó. Không do dự, tôi đeo chiếc ghim cài áo ấy lên người hắn, mặc dù hắn ta có chút bất ngờ nhưng vẫn đứng yên cho tôi cài.
"Đẹp chứ? Quà em tặng anh đó."
Hắn ta bất ngờ khi tôi chìa tay ra đưa món quà trước mặt hắn, nó chỉ là một chiếc ghim cài áo bé xíu nhưng tôi rất mong hắn sẽ thích món quà mà tôi đã cất công chuẩn bị đến mức ngã bệnh này. Hắn ta nhìn món quà trên tay tôi được một lúc rồi ngẩng mặt lên nhìn tôi như kiểu đây là quà tôi tặng cho hắn thật đấy à vậy.
"Em đeo cho ta được chứ?"
A, lần đầu tiên tôi nghe hắn mở miệng nhờ vả tôi làm một việc gì đó, tôi vui vẻ cài chiếc trâm lên phần giữa cổ áo của hắn ta, điều mà tôi không ngờ đến là việc chiếc trâm cài áo lại hợp với bộ đồ mà hắn ta đang mặc đến lạ. Nó hợp đến mức cả tôi còn không tin vào mắt rằng tôi có lựa thời điểm để ý hắn ta đang mặc bộ đồ này để trao quà hay không luôn cơ.
"Nó.. uhmm.. nó hợp với anh đến lạ đấy."
Tôi nói trong vô thức, chả hiểu sao hắn ta cứ mân mê chiếc trâm cài áo đấy mãi từ lúc tôi đeo lên cho hắn, mặt hắn trông có chút sắc nét hơn nhiều, phong thái làm việc cũng thế mà khác hơn ban đầu hẳn. Việc tôi chủ động tặng quà cho hắn ta khiến hắn ta vui đến vậy sao.
Mọi thứ đã được chuẩn bị chỉn chu dưới sự quan sát và điều hành bởi tôi và hắn ta, cuối cùng ngày mà cả hai bọn tôi chính thức là vợ chồng đã tới, anh trai tôi, người tôi đã rất lâu không gặp – cũng chính là người tôi đang quàng tay, bước từng bước thật chậm cùng tôi tiến vào lễ đường. Tôi trong bộ váy đính đầy những viên sa-phi sáng lấp lánh với thiết kế đuôi cá để lộ rõ những thứ đẹp đẽ của tôi, một mùi hương nhè nhẹ toát ra từ bó hoa tôi cầm trên tay, nhớ mùi hương thoải mái này tôi bớt căng thẳng hơn hẳn.
"Xin mời cô dâu bước vào lễ đường."
Lời nói của vị linh mục vừa dứt, cánh cửa dát vàng cùng họa tiết thiên sứ to lớn trước mắt tôi dần mở ra.
"Quoa, cô ấy xinh quá!"
Những lời bàn tán của các khách mời, những ánh nhìn ngưỡng mộ đều đổ dồn vào tâm điểm đó chính là tôi. Tay tôi bất giác ghì chặt lấy cánh tay anh trai tôi.
"Không sao đâu, em cứ thả lỏng người ra nào."
Đây là lần đầu tiên anh trai tôi nói câu an ủi với tôi như thế, vì lớp trang điểm xinh đẹp trên mặt, tôi không thể khóc. Tôi sợ khóc sẽ khiến tôi xấu xí trong ngày trọng đại của chính mình mất.
Tôi gật đầu, chậm rãi tiến tới gần hơn chỗ hắn, tên Dakaha nó ấy vậy đẹp trai đến chói lóa cả mắt.
Sau hàng loạt các thủ tục và lời thề được thiết lập, sau lời nói của cả hai cất lên ba chữ: Con đồng ý!
Đây chính là khoãng khắc mà hắn ta đã đánh dấu chủ quyền lên tôi, một nụ hôn thật sâu và lâu trước sự chứng kiến của tất cả mọi người có mặt ở đấy.
Và đó chính là câu chuyện giữa tôi và chàng đại quỷ, cũng chính là người chồng hiện tại của tôi đồng thời hắn ta cũng là cha của hai đứa nhóc nhà tôi – Hinara và Kochiro.
HẾT