Câu Chuyện Tình Yêu Của Hai Giáo Bá

Chương 5




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khương Nghệ sau khi tách khỏi mấy người Vương Thiếu Dương, trực tiếp trở về quán cơm nhỏ nhà mình ăn trực, nhân viên xin nghỉ đã trở lại, cũng không cần cậu trợ giúp, mấy bàn ăn cơm đều đã kín chỗ, cậu không muốn xuống sau bếp lại bị dạy dỗ này nọ nên liền tới quầy thu ngân, chờ tới hơn tám giờ, lượng khách đã không còn đông, cậu vừa định bước ra khỏi quầy liền thấy Lưu Hổ lắc lư bước vào trong, Lưu Hổ thấy Khương Nghệ liền bắt chuyện một câu: “Giúp bố mẹ à?”

“Phải, anh muốn ăn gì?”

“Một phần bánh xào đi.”

chapter content



“Tám tệ, trả tiền trước đã.”

“Ơ hay cái thằng nhãi này, tám tệ mà tao còn nợ mày được chắc.”

“Mau trả tiền đi, không thì không còn bánh xào mà ăn đâu.”

Lưu Hổ lườm cậu môt cái, móc ra mười tệ: “Không cần trả lại, mày tới đây ngồi cùng tao.”

Khương Nghệ ném tiền vào ngăn kéo, cùng Lưu Hổ tìm một chỗ ngồi xuống: “Có chuyện gì.”

“Anh Hổ bị người bắt nạt.”

“Là làm sao.”

“Hôm nay sau khi chúng mày đi rồi lại có một nhóm người nữa tới, nhìn qua thì chính là lưu manh thành đông, tao thấy cái sân bóng rổ này xây lên đúng là tạo điều kiện để tranh chấp gây sự mà, đám người kia rất lợi hại, tao đấu với chúng nó nửa ngày mới vào rổ được hai quả, tao giận quá liền hẹn chúng mai lại đến nữa.”

Khương Nghệ bĩu môi: “Tôi nói chứ, anh chơi bóng dốt như vậy cũng đừng thể hiện nữa.”

Lưu Hổ đưa tay lên tát một phát lên đầu cậu: “Đừng có vô lễ với tao.”

Khương Nghệ vội gạt tay gã ra, vuốt lại tóc mình: “Đừng có động vào tóc tôi.”

Nhân viên phục vụ đã bưng bánh xào tới, đặt lên bàn, Lưu Hổ cầm đũa lên, cắn hai miếng: “Mày tìm mấy đứa giúp anh chơi một trận?”

“Tôi cũng không biết ai cả, không phải tôi thổi phồng chứ ở trường tôi trừ tôi ra cũng chẳng có ai biết chơi bóng đâu.”

“Thằng nhãi buổi chiều kia thì sao.”

“Đó không phải là học sinh trường tôi, là Nhất trung.”

“Được lắm, mày còn quen được cả học bá cơ đấy?”

Khương Nghệ nhìn Lưu Hổ, con ngươi đảo tròn mang theo ánh nhìn có chút giảo hoạt: “Mấy lần đều tranh chấp địa bàn với nhau, việc này tôi có thể giúp anh nhưng Tần Tống tôi không mời nổi, anh tự đi mà nói với người ta.”

“Có lai lịch gì mà còn phải đi mời? Mày tùy tiện tìm mấy người không phải là được rồi sao.”

Khương Nghệ nghiêm túc nói bậy nói bạ: “Anh không tìm Tần Tống chắc chắn sẽ thua, thật chứ tôi chẳng nói dối anh Hổ làm gì, có Tần Tống với tôi, ván này anh đã thắng hơn phân nửa, anh đã hẹn người ta chơi bóng, nếu lại thua nữa thì không phải là xấu hổ lắm sao, tôi coi anh là anh trai nên mới giúp anh, giới thiệu cho anh người như vậy, anh yên tâm, chỉ cần Tần Tống có thể tới, lại tìm thêm hai người chơi không tệ nữa, ta thắng chắc rồi.”

Lưu Hổ nghĩ thấy cũng đúng: “Thế mày bảo nó đi.”

Khương Nghệ lại gây khó dễ: “Đã bảo tôi với cậu ta không quen thân rồi mà, cũng mới chỉ cùng chơi mấy trận, anh tự tìm cậu ta đi.”

Lưu Hổ nhai bánh xào, nhồm nhoàm đáp: “Làm sao mà tao tìm được nó đây chứ.”

Khương Nghệ móc điện thoại ra: “Tôi cho anh số điện thoại.”

“Mày giở trò gì đấy? Có số điện thoại mà còn bảo là không quen?”

“Anh có biết câu ‘Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng’ không, thằng đệ tình báo đại ca Nhất trung đã sớm trình lên cho tôi, chút nữa gọi điện thoại, anh cứ nói anh tự tìm cách để có được số, không phải là rất oách sao.”

“Mày không phải nịnh tao.”

Khương Nghệ cung kính đầy mặt: “Tôi nói thật.”

Lưu Hổ đặt đũa xuống, nhìn nhìn điện thoại di động Khương Nghệ đưa một chút, sau đó nhìn dãy số trên màn hình, bắt đầu ấn gọi, bên kia vang lên vài tiếng tút tút, sau đó có một giọng nói lạnh nhạt vang lên: “Ai vậy?”

“Lưu Hổ.”

“Không quen.”

“Chiều nay chúng ta đã cùng chơi bóng.”

“Có việc gì?”

“Nhờ cậu giúp một việc.”

“Không rảnh.” Nói xong liền thẳng thừng cúp máy, Lưu Hổ nghe tiếng tút tút, nhìn Khương Nghệ: “Thằng ranh này chảnh thật.”

Khương Nghệ thở dài ra vẻ tiếc nuối: “Tôi cũng không còn cách nào nữa rồi, Tần Tống không chơi, phần thắng thấp lắm, anh Hổ, hay là anh đành hoãn lại với người ta đi, cho đỡ mất mặt.”

“Đừng có xúi tao mấy chuyện vớ vẩn như thế, chúng mày không phải là đối thủ của nhau sao? Sao tao cứ cảm thấy mày đang tán thưởng nó thế?”

Khương Nghệ nói dối không biết ngượng: “Anh hùng tiếc anh hùng.”

“Nhãi ranh, anh hùng cái rắm ấy.”

Lưu Hổ lại cầm điện thoại lên, gọi thêm lần nữa, hai tiếng tút tút vang lên rồi kết nối được luôn, Lưu Hổ nghĩ kĩ lời giải thích, nói thẳng vào vấn đề: “Này này, cậu đừng gác máy, anh nghe nói cậu là đại ca Nhất trung có phải không? Anh thấy Nhất trung, trường lớn lại còn oách, đại ca như cậu sao lại hẹp hòi thế? Hôm nay cậu cũng phải học theo Khương Nghệ ấy, cái thằng Khương Nghệ kia, trượng nghĩa lắm nhé, anh vừa mới điện cho nó một cú, nó không nói hai lời đã giúp anh đây ra mặt, cậu nói xem, hai người các cậu đều là vua của trường học, sao lại khác nhau nhiều thế chứ? Khương Nghệ ấy mà, từ nhỏ anh đã nhìn nó lớn lên, nó làm đại ca từ tiểu học đến tận cấp ba, chỉ cần bạn bè gặp nạn, không nói hai lời đã xắn tay áo lên lao vào, mình có bị đánh vỡ đầu chảy máu cũng không buồn hé răng nửa chữ, chưa nói tới chút trượng nghĩa này, cậu học giỏi lắm phải không, ừ thì khuyết điểm duy nhất của nó chỉ ở đường học hành, nó học, rắm chó cũng không kêu, mới không vào được Nhất trung, cậu mới có cơ hội làm đại ca cái trường ấy đấy nhé, anh nói này, cậu không sánh được với Khương Nghệ đâu! Giúp anh đây chơi một trận bóng, đừng ít tuổi mà đã hẹp hòi, dễ giận như vậy, học tập Khương Nghệ một chút đi!”

Lưu Hổ chế giễu một hồi, nói liên thanh như súng máy, gã gạt bàn tính vang lách cách, mấy đứa tuổi này chỉ sợ thiếu chỗ để thể hiện, gã cố sức khen ngợi Khương Nghệ một phen, chính là muốn dùng chiêu khích tướng, kết quả Tần Tống bên kia lại thật sự hỏi lại một câu: “Khương Nghệ có đi?”

“Phải.”

“Nhắn thời gian cho tôi.” Sau đó quyết đoán dập máy.

Lưu Hổ vừa đặt điện thoại di động xuống bàn vừa đắc ý nói: “Xong, cũng chỉ là một thằng nhãi ranh thôi mà, còn tự cho là mình thông minh, mới nghe có vài câu như vậy mà đã dao động rồi.”

Khương Nghệ thấy Lưu Hổ khen loạn mình lên như thế, trái tim đang bay vèo vèo chìm thẳng xuống dưới, đây đúng là đạp vào chỗ yếu của Tần Tống, Khương Nghệ mắng thầm Lưu Hổ diễn trò quá đáng nửa ngày, có điều cũng may là Tần Tống đồng ý cùng chơi bóng, Khương Nghệ vừa vui vẻ vừa thấp thỏm, cảm thấy kéo hảo cảm thật là khó quá à, ngoại trừ cố gắng chải chuốt cho bản thân đẹp trai lên một chút, làm cho giá trị nhan sắc có thể hấp dẫn sóng thị giác lên một chút thì cũng không biết phải làm gì với các phương diện khác đây.

Khương Nghệ nghĩ mà cảm thấy con đường phía trước khó khăn chồng chất khó khăn, cậu tự nhắc mình trong lòng: Về nhà phải lấy Đại Bảo ngay ra mới được, ngày mai trước khi ra khỏi nhà, nhất định không được quên đắp mặt nạ.