Câu Chuyện Tình Cũ Rích

Chương 36




Tôi nhìn Hoắc Thời An như vậy, cảm động muốn làm trọn vẹn với hắn, lại muốn ‘hôn lấy’ hắn.

Mới xuất viện đã nhây rồi.

Thầy Lưu ngồi bên cạnh đột nhiên ló đầu sang, tò mò nói, “Thầy Phương à, cậu nói xem 28 có nghĩa là gì?”

Tôi làm như đang suy tư, thực ra đang nhớ lại.

Hồi đó Hoắc Thời An bổ não ra trò này, tôi hỏi hắn sao không gọi thẳng là 88 đi, hắn nói 88 là bye bye, không may mắn.

28 thì được, 28 muốn phát.

Hắn còn bảo nếu tương lai có tiền, sẽ dùng con số kia làm nhãn hiệu, tặng cho tôi.

Khi đó hắn có rất nhiều ý tưởng.

Tôi nhanh chóng hoàn hồn lại, “Chắc là ý muốn phát?”

Ánh mắt thầy Lưu sáng lên, “Tôi còn lấy làm lạ sao cậu ấy lại lấy tên nhãn hiệu của mình như vậy, nghe thầy Phương giải thích thế đúng là đã xuôi được, 2828, muốn phát muốn phát, làm ăn hy vọng điềm lành.”

Tôi chỉ có thể cười cười.

Thầy Lưu vuốt mặt, “Cái mũ bạn học cũ của cậu có tổng cộng ba màu trắng đen hồng, em tôi mua mỗi màu một cái, mỗi ngày đổi một chiếc, còn quần áo thì con bé không mặc được, đưa cho tôi mặc, tôi ba mươi rồi, đâu có hợp với mấy kiểu quần áo theo trào lưu như vậy.”

Anh ta thở dài, “Tên nhãn hàng còn gần gũi, nhưng một chiếc mũ tận mấy trăm tệ, quần áo thì đến mấy ngàn, nếu đắt hơn nữa, tôi vốn không có tiền cũng bị em gái móc hết.”

“…….”

Tôi tiếp tục xem video, người quay là một cô gái, lúc trước quay hình ảnh còn rõ ràng, sau khi Hoắc Thời An lên xe, cô bé chạy suốt cả dọc đường, hình ảnh rung rất dữ.

Không xem tiếp được rồi.

Trong phòng làm việc chỉ có tiếng thầy Lưu ho sù sụ, tiếng sau lớn hơn tiếng trước, ho như muốn rớt phổi.

Tôi ho theo phản xạ có điều kiện mấy cái, “Thầy Lưu này, chiều nay anh có tiết không?”

Thầy Lưu nói không có.

Tôi quan tâm bảo rằng, “Hay là anh tới bệnh viện truyền nước đi?”

Thầy Lưu ho khan xua tay, “Chiều tôi phải đi xem mắt, hẹn người ta rồi.”

Tôi ngạc nhiên, “Xem mắt?”

Thầy Lưu còng lưng than thở, “Mẹ tôi quen một đại gia con dâu ông ấy có một người em gái.”

Khóe miệng tôi không ngừng co giật, “Nghe hơi hư cấu.”

“Hư cấu cũng phải tới, mẹ tôi ra tối hậu thư rồi.”

Thầy Lưu như mọi khi hâm mộ tôi bảo, “Thầy Phương đẹp đẽ như vậy, nhất định không cần đi xem mắt, đám sinh viên không theo đuổi ngôi sao, đều coi thầy là thần tượng.”

Tôi không quen nghe người ta dùng từ “đẹp đẽ” để hình dung mình như vậy, về cơ bản đều sẽ đen mặt.

Nhưng tôi nhìn bộ dạng đáng thương kia của thầy Lưu mà không đen mặt nổi, đưa một viên kẹo cho anh ta.

Cuộc sống quá cay đắng thì nhấm nháp vị kẹo, tự kiếm tìm điều ngọt ngào cho bản thân.

Buổi chiều tôi có một cuộc họp video rất lâu với bên Anh, bàn bạc về phương án phát triển và sáng tạo của dự án, định bụng tháng sau sẽ bay qua đó thảo luận với bọn họ.

Tôi lên giường nằm, trong lúc sắp thiếp đi, đột nhiên trợn trừng mắt ra như thằng thần kinh.

Không biết vì sao, tôi có linh cảm Hoắc Thời An lại làm trò gì rồi.

Tôi cầm điện thoại lên weibo, liếc mắt thấy đứng đầu hot search là “Hoắc Thời An like bài”.

“………..”

Tuy rằng bây giờ tôi không còn căng thẳng như trước, nhưng vẫn không chịu được tần suất gây chuyện của Hoắc Thời An.

Tôi ấn vào weibo của hắn, quét qua một vòng, biết được đại khái đã xảy ra chuyện gì.

Buổi trưa fan CP của Hoắc Thời An và một nữ nghệ sĩ khác tranh cãi với nhau, một làn sóng bôi đen như đổ thêm dầu vào lửa đưa họ lên hot search.

Không có gì bất ngờ khi hắn bị các “người qua đường” chế giễu.

Có một tài khoản V đăng ảnh chụp màn hình, đại khái là hồi mới debut hắn có trả lời phỏng vấn, nói sau này nửa sau của mình tuyệt đối không phải người trong giới.

Hắn like weibo kia.

Tự hạ màn cho cặp đôi ấy.

Tôi xuống giường rửa mặt, rót tách cafe ngồi trước bàn đọc sách, gọi một cú điện thoại.

Hoắc Thời An cúp máy, qua mấy phút hắn gọi lại, giải thích với tôi, “Ban nãy lão Lưu ở đó.”

Tôi từ tốn nói, “Giờ thì sao? Đánh anh xong đi rồi à?”

Hắn ho khan hai tiếng, nở nụ cười xấu xa, “Thầy Phương à, em chỉ không cho anh đăng weibo, chứ không bảo anh không được like.”

Tôi không chút lưu tình bỏ lại hai chữ: “Cúp máy đây.”

“Đừng mà, anh sai rồi.” Hắn lập tức quay ngoắt thái độ, hết sức đáng thương nói, “Anh sai thật rồi.”

Tôi không nhanh không chậm tiếp lời hắn, “Lần sau anh vẫn như thế nữa.”

“……….”

Tôi uống cafe, “Anh thấy có bình luận nói anh làm như vậy là đang giúp nhà gái thoát nạn không.”

Hắn ngứa đòn kéo dài giọng, “Đúng là không nhìn ra, thầy Phương biết không ít từ đấy nhỉ.”

Tôi không thèm để ý.

“Thực ra chuyện này không có gì để nói, không đáng kể, vốn là ban đầu anh ký hợp đồng với công ty đã ra điều kiện, không ghép cặp đôi.”

Hoắc Thời An cười giễu, “Bình thường toàn ghép cặp nam chưa vợ với gái chưa chồng, nhưng đó giờ anh vẫn luôn có gấu, ghép cái quái gì.”

Tôi đặt cốc xuống, “Hai chúng ta chia tay năm, sáu năm rồi.”

Hắn trẻ con hừ lạnh, “Không tính cái đó.”

Tôi day hai bên thái dương, “Năm, sáu năm không liên lạc.”

“Chỉ không liên lạc thôi mà,” Hắn nói một tiếng, cố chấp lầm bầm, “Nhưng mà em vẫn xuất hiện trong giấc mộng của anh, như chưa hề có cuộc chia ly.”

Tôi nghe hắn nói vậy trong lòng thấy cay cay, mắng theo bản năng, “Được rồi, anh nói không tính thì không tính.”

Hắn thỏa mãn, nói với tôi chuyện ban nãy, “Studio thấy anh từ chối gán ghép cặp đôi, lúc anh bị blogger chém gió định hướng dư luận vẫn đứng ra làm rõ, nhưng không có tác dụng gì, fan cp cảm thấy anh để bảo vệ nhà gái nên mới nói như vậy, đồng thời mù quáng tin nó, hoặc không nghe không nhìn, tiếp tục dựa vào hình photoshop để sống tiếp.”

“Vấn đề là anh chỉ hợp tác giao lưu với người ta một chút, hợp tác xong thì không liên hệ gì nữa, thậm chí còn chưa từng nói gì.”

Tôi hỏi, “Thế nhà gái không đăng tin đính chính à?”

“Từng đăng, nhưng cũng chưa từng đăng.”

Hoắc Thời An nói: “Không thể nói rõ với em trong thời gian ngắn được, công ty quản lý có hình thức vận hành cố định, nghệ sĩ có nhiều ràng buộc, nếu muốn làm sáng tỏ scandal này, thì cả ekip phải thảo luận để đưa ra phương án, không phải em muốn đăng là có thể đăng, công ty cần kiếm tiến, không có đại lưu lượng chống đỡ, chỉ có thể trà trộn.”

“Ai cũng biết dính vào anh sẽ bị bôi đen, nhưng thế cũng tốt, bởi hắc hồng cũng là một loại nổi tiếng, trong cái giới này chỉ sợ mình có bị bôi đen đủ điều cũng không nổi tiếng được.”

Tôi nghe mà căng thẳng, không tự chủ lầm bầm một câu, “Em thấy anh đăng weibo rất tùy tiện, hết cây phong rồi đến cây cam, muốn đăng gì thì đăng.”

Hắn phát ra tiếng cười hừ, “Biết trong tay anh đang đại diện cho bao nhiêu nhãn hàng không?:”

Tôi trợn trắng mắt, “Hả hê quá nhở.”

“Trước mặt em anh không hả hê nổi, mấy cái lập trình của em anh có hiểu gì đâu.”

Không biết Hoắc Thời An nghĩ gì, phiền muộn thở dài, “Thầy Phương à, anh rất sợ em chê anh trình độ văn hóa thấp.”

Tôi cắn răng, “Lăn đi.”

Hắn không tức, trái lại còn cười hềnh hệch, “Đừng vội, sắp lăn được rồi, chờ anh.”

Tôi đáp lại hắn bằng những tiếng tút dài.

Cúp máy rồi, tôi lại lướt weibo, phát hiện các fan Hoắc Thời An đều đang khống chế bình luận, dùng cùng một đoạn văn giản thích.

“Thấy không, lại một mùa thu nữa rồi” là đang nói với fan hâm mộ, đăng ảnh quả cam chỉ đơn thuần vì muốn ăn cam, dấu tay “2” và “8” là để tuyên truyền cho nhãn hàng của mình, Thời An ca ca đó giờ độc thân, xin đừng tự bổ não, cảm ơn đã hợp tác, chúc vui vẻ.

Tôi nhìn chòng chọc từ “đó giờ độc thân”, leo lên giường tiếp tục ngủ trưa.

Buổi tối ngày hôm sau, tôi xách bao lớn bao nhỏ ra ngoài, đội gió đi tới căn biệt thự ở vùng hoang vu của Hoắc Thời An.

Tôi lái chiếc xe mẹ để lại cho mình, nhất định mẹ tôi cố ý để lại, mẹ đã dụng tâm lương khổ rồi.

(Dụng tâm lương khổ: phải dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại)

Qua một thời gian nữa tôi tự mua một chiếc xe, sẽ trả xe lại cho mẹ.

Tôi đi theo chỉ dẫn, đến trạm thì đổ thêm xăng, gọi điện thoại cho Hoắc Thời An, nói còn bốn mươi, năm mươi phút nữa.

Tiên sư, chỗ hắn ở hẻo lánh thật.

Hoắc Thời An ở trong điện thoại lười biếng nói, “Anh bảo dì với hộ lý về hết rồi, tối nay trong biệt thự chỉ có mình anh thôi, nếu em không tới là anh bị bỏ rơi đấy.”

Tôi ngồi vào trong xe, nghe thấy hắn như sực nhớ ra, “Phải rồi, dọc đường đi nhớ mua một hộp bao nhé, chỗ anh không có.”

“………..”

Tôi đóng rầm cửa xe lại, “Không dùng tới.”

Hắn nghiêm túc nói, “Dùng tới mà.”

Nửa bên kia gương mặt tôi co rút, “Em bảo không dùng là không dùng mà.”

Hắn như đang dạy dỗ một đứa trẻ chậm chạp, nói lời thấm thía sâu xa, “Dùng tới mà, tin anh đi.”