Câu Chuyện Tình Cũ Rích

Chương 34




Mẹ tôi nói là tới công tác, thì thật sự là tới công tác, nói không sai một chút nào.

Từ ngày thứ hai mẹ tới đến trước khi mẹ đi một ngày, tổng cộng tôi chỉ ăn với mẹ có hai bữa cơm, về cơ bản đều là lúc tôi thức dậy, mẹ đã ra ngoài, lúc tôi đi ngủ, mẹ còn chưa trở lại.

Hoàn toàn lệch thời gian.

Tôi không thể nói với mẹ mình, mẹ sắp năm mươi rồi, còn làm việc gì nữa, làm một cái vườn trồng rau trồng trái là được rồi, nếu thấy chán thì nuôi mấy con gà, nếu vẫn còn chán thì nuôi nhiều con hơn một chút.

Nhưng nếu tôi nói vậy, nhất định mẹ sẽ bảo tôi phân biệt đối xử.

Ai nói sắp năm mươi tuổi rồi thì không thể theo đuổi sự nghiệp, không thể theo đuổi giấc mơ nữa?

Kể từ khi xuất ngoại tôi và mẹ đều thân ai nấy lo, kể từ khi tôi lập trình kiếm được những đồng bạc đầu tiên, đã bắt đầu độc lập về kinh tế.

Dù sao tôi cũng có cuộc sống của mình, mẹ cũng có cuộc đời của mẹ, mẹ nói với tôi qua mười năm nữa sẽ về hưu, không phải muốn xin ý kiến của tôi, mà là mẹ đã quyết định như vậy, chỉ thông báo với tôi một tiếng.

Làm con trai, tôi chỉ có thể lặng lẽ ủng hộ.

Công ty ở thành phố B, quy mô tầm trung, mẹ tôi rất bận rộn, đi công tác xong sẽ quay về.

Ngày hôm ấy mẹ tôi về thành phố B, tôi bận rộn nấu cho mẹ một bàn ăn, ngồi đối diện nhìn mẹ gắp món này, gắp món kia, chỉ ăn có mấy miếng, ăn không nhiều, chỉ nếm thử mùi vị, cứ như lão phật gia.

“Mẹ ơi, không nán lại hai ngày nữa được à?”

Nữ sĩ Chân tao nhã ăn miếng ớt trong đĩa thịt kho tàu, ăn xong rồi nói, “Công ty nhiều việc quá, để lần sau đi.”

Tôi nghĩ tới hồi xưa mẹ phải đi công tác, tôi khóc lóc om sòm không cho mẹ đi, mẹ dỗ dành tôi bảo, Hoài Hoài à, mẹ đi kiếm tiền mua nhiều đồ ăn ngon cho con.

Mẹ luôn dùng câu nói ấy để dỗ dành tôi.

Giờ thì đã thay đổi.

Lúc tôi hoàn hồn lại, phát hiện mẹ đang nhìn mình, ánh mắt vừa phức tạp lại vừa phiền muộn, giống như tôi là đứa con gái sắp về nhà chồng, mẹ lo lắng gả tôi đi rồi nhà chồng đối xử không tốt.

“Mẹ à, có chuyện gì thì mẹ nói đi.” Tôi run rẩy da gà da vịt nổi hết lên, “Đừng nhìn con như vậy.”

Nữ sĩ Chân đặt đũa xuống đứng dậy rời khỏi bàn ăn, lúc quay trở lại trong tay có thêm một chiếc hộp gỗ hình vuông, đưa nó cho tôi bảo, “Con cầm lấy cái này.”

Tôi nhận lấy chiếc hộp gỗ mở ra nhìn, bên trong là một chiếc vòng ngọc, sắc ngọc trong trẻo sáng rỡ, cũng có dấu vết của thời gian.

Lần này tôi hoàn toàn sửng sốt.

“Mẹ à, Thời An không đeo vòng tay này được đâu, cổ tay tên ấy thô lắm.”

Nữ sĩ Chân quay trở lại ghế ngồi, “Mẹ có bảo con cho nó đeo đâu.”

Tôi còn chưa phản ứng lại, đã nghe thấy mẹ tôi nói, “Ý mẹ là, có thể giữ lại, nhưng không cần đeo vào tay.”

“Ồ,” Tôi cẩn thận nâng niu hộp gỗ, “Thế con giữ lại nhé.”

“Tốt nhất là đừng để nó nhìn thấy.”

Nữ sĩ Chân cầm đũa, “Với tính tình của nó mà thấy, không đeo vào tay được sẽ tìm sợi dây đeo lên cổ mất.”

Tôi giúp Hoắc Thời An cứu vãn lại chút thể diện, “Vòng ngọc sao đeo như vậy được? Không thể nào, tên ấy không làm vậy đâu.”

“Người khác thì không, nhưng nó thì có thể đấy.”

Nữ sĩ Chân từ tốn nhìn tôi, giống như đang nói, con trai à, không cần mẹ nói toạc ra, con hiểu mà.

Khóe miệng tôi không ngừng co giật, Hoắc Thời An đã nhây đến mức ngay cả mẹ tôi cũng khó mở lời.

Qua hai ngày, tôi dẫn lớp trưởng tới bệnh viện.

Lớp trưởng lái chiếc BYD mới mua không bao lâu, dọc đường đi rất căng thẳng, “Phương Hoài à, cậu bảo tôi mua giỏ hoa quả thôi có qua loa quá không?”

Tôi bảo không đâu, “Tôi đến thăm cậu ấy cũng chỉ mua như vậy.”

“Thế à.”

Lớp trưởng suy nghĩ một chút nói, “Hay là tôi mua một bó hoa?”

“Hoa hồng không được, hoa cẩm chướng cũng không được, hoa bách hợp? Hình như cũng không hợp lắm, hoa oải hương? Cũng không hợp.. thôi bỏ đi, mua giỏ hoa quả đi vậy.”

“……….”

Tôi nhận được tin nhắn wechat của Hoắc Thời An, hỏi tôi đi tới đâu rồi, trước đó cũng có một tin nhắn với nội dung y hệt, gửi chưa tới năm phút.

Chân bị gãy, hắn không cần làm việc, từ sáng tới tối mơi tôi, đúng là xứng danh rảnh đến độ đau trứng.

“Phương Hoài này,” lớp trưởng gọi tôi, cảm thán rằng, “Hoắc Thời An bận rộn như vậy, cậu ấy nhận lời tham dự hôn lễ của em trai tôi nhất định là vì nể mặt mũi cậu, tôi biết hai người vẫn thân thiết như trước mà.”

Tôi đút điện thoại vào trong túi, cười bảo, “Vẫn không giống nhau, hồi trước tùy tiện chơi sao cũng được, bây giờ cậu ấy chơi với tôi, sẽ bị cánh phóng viên chụp ảnh, lên mặt báo ngay.”

Lớp trưởng bảo tôi nghĩ thoáng ra một chút, “Hoắc Thời An là đại lưu lượng, trong giới ngoài giới đều sợ làm bạn với cậu ấy, trong giới thì sợ bị nói là dựa hơi, sợ không dưng lại bị ăn mắng, ngoài giới thì sợ vì cậu ấy mà cuộc sống riêng tư bị soi mói, hết cách rồi, cậu ta cũng không dễ dàng gì.”

Tôi nói trong lòng, con đường tự chọn, có lăn cũng phải lăn xuống.

Có lẽ lớp trưởng muốn tán gẫu với tôi chuyện mấy hôm nay Hoắc Thời An bị bôi đen, nhưng lại không biết mở lời thế nào, lắp bắp nửa ngày mới nói, “Giới showiz rất tàn khốc.”

Tôi quay đầu nhìn lại.

Lớp trưởng đánh tay lái, “Cậu nghĩ xem, nổi tiếng rồi, có tiếng tăm rồi thì không có cuộc sống riêng tư nữa, cảm giác hít thở không thông, ý thức trách nhiệm cũng rất lớn, quá mệt mỏi, đợi đến khi truyền thông không chú ý tới nữa, lại lo không có phim để đóng, không có quảng cáo để nhận, không có giá trị thương mại, đến khi đó lại phải lấy chuyện riêng của mình ra để lăn lộn.”

Tôi nhìn con đường phía trước, “Ngành nghề nào cũng phải học cách tự mình điều tiết.”

“Nhìn bộ dạng Hoắc Thời An có lẽ vẫn điều tiết được.”

Lớp trưởng nói đùa, “Hồi còn đi học cậu ấy được đám con gái gọi là đóa hoa cao lãnh mà đều làm ngơ, tôi không ngờ thế mà cậu ấy lại dấn thân vào showbiz làm ngôi sao, còn làm tốt như vậy.”

Tôi nhìn thoáng qua chiếc xe tải lái qua trước mắt, giống như tài xế uống say, vội vã bảo lớp trưởng đánh tay lái.

Lớp trưởng khó khăn tránh chiếc xe tải kia ra, suýt chút nữa bị dọa són đái, dọc đường phía sau không lải nhải với tôi nữa.

Tới bệnh viện, tôi dựa theo mong ước của lớp trưởng mà khuấy động bầu không khí, nói chuyện hồi còn trẻ trâu.

Năm tháng thanh xuân ngu ngốc chúng tôi cùng trải qua bên nhau, đây là đề tài chung duy nhất không nhàm chán mà tôi có thể nghĩ ra được.

Dòng hồi ức được tôi cẩn thận kéo ra ngoài, phủi lớp bụi mờ bao trùm lên nó, để nó được đón lấy ánh dương rực rỡ.

Lớp trưởng thả lỏng người, không kiềm chế được mà trò chuyện cùng tôi.

Tôi cũng nói say sưa.

Hoắc Thời An không nhịn được mà bật cười mãi, lúc cười ngoác miệng còn thấy cả răng hàm.

Dám cá 80% hắn định lấy lý do lớp trưởng đi rồi tôi ở lại chơi với hắn đi, buổi tối ngủ lại trong phòng bệnh.

Nên lúc tôi đứng dậy ra về theo lớp trưởng, đôi con ngươi của hắn trừng như muốn rớt ra.

Tôi tìm cớ với lớp trưởng để quay lại phòng bệnh, nhân lúc hắn vẫn còn trố mắt ra nhìn mà hôn một cái thật sâu và thật dịu dàng.

“Chiều nay đồng nghiệp dọn nhà, nhờ em giúp đỡ, mấy hôm trước anh ấy đã nhờ em rồi, em cũng đã nhận lời, không tiện từ chối.”

Tôi ôm đầu Hoắc Thời An, hôn lên mấy sợi râu lởm chởm của hắn, “Anh ngoan ngoãn, cố gắng dưỡng thương chân mình đi.”

Hắn vẫn còn đần người ra.

“Có thời gian em sẽ tới thăm anh.”

Tôi như cha già vuốt mái tóc hắn, sau đó thì vội vã chạy ra khỏi phòng bệnh.

Nếu như tôi chạy chậm một bước, hắn tỉnh lại sẽ đè tôi xuống giường, xử tử tôi mất.

Ngày hôm sau Hoắc Thời An nấu cháo điện thoại với tôi, “Bác sĩ bảo anh ở trên giường phải làm vận động, một mình anh không làm được, em tới làm với anh đi.”

Tôi vừa về văn phòng, giảng bài suốt bốn tiết, cổ họng sắp bốc khói tới nơi, còn chưa phản ứng lại tên dở hơi này.

Lại nói trong nhà tôi có một mảnh đất, vấn đề là đã bỏ hoang mấy năm, đóng mạng nhện rồi.

Khai hoang ở đó là tốt nhất.

Hắn cứ tâm tâm niệm niệm như vậy, tôi cũng không biết phải làm sao.

Tôi nghe Hoắc Thời An vẫn còn lải nhải không yên ở đầu dây bên kia, giận dữ nói: “Sắp sang đông rồi đấy, giữ lấy mớ ‘vàng mã’ trong đầu anh để Tết đến đốt một thể đi?”

“……….”

Hắn đổi giọng, “Anh nói thật mà, bác sĩ bảo anh vận động nhiều một chút thật đấy.”

Tôi cầm cốc uống rượu, “Đại ca, bác sĩ bảo anh rèn luyện thân thể, mấu chốt là hoạt động chân tay.”

“Anh không cần chữ “Đại” kia đâu”, Hắn bất mãn nói, “Gọi ca thôi, hoặc là ca ca.”

Tôi ngồi phịch xuống ghế, cởi khuy áo sơ mi cài chặt, “Thôi đừng lải nhải nữa có được không? Bụng em sắp biểu tình đến nơi rồi.”

Hắn tỏ vẻ dễ thương lượng, nở nụ cười biếng nhác, “Thế ăn no rồi gọi nhé? Okay?”

Tôi cho hắn hai chữ, “Lăn đi.”

“Lăn đi đâu mới được, anh vẫn chưa thể tự xuống giường đâu đấy, nếu có thể lăn thì anh đã lăn lên người em rồi.”

Hoắc Thời An đàng hoàng trịnh trọng nói, “Bác sĩ bảo anh cần phải xoa bóp cơ bắp, đề phòng căng cứng, em tới xoa bóp cho anh đi.”

Tôi uống cạn nước trong cốc, vẫn đói bụng, “Hộ lý không xoa bóp cho anh à?”

Hắn chơi xấu, “Không tính cái đó.”

Tôi bới tìm đồ ăn trên bàn, tìm được một gói rong biển thầy Lưu cho.

“Mấy hôm nay em không rảnh.”

“Không rảnh? Bận đi đâu hả? Em đưa thời khóa biểu cho anh rồi còn gì.” Hoắc Thời An cười gằn, “Mai em không có tiết, ngày kia có hai tiết.”

Tôi nhai rong biển rồm rộp, “Nhận dự án.”

Đầu bên kia im lặng hai phút, sau đó truyền tới giọng Hoắc Thời An dịu dàng dỗ dành, “Anh cho em tiền, cho em hết.”

Tôi biết hắn đang cố kiềm chế lửa giận, lúc này không thể cứng ăn cứng với hắn, bèn dịu thái độ lại, “Có thể đặt lời em nói vào lòng không?”

Hoắc Thời An chịu thua trước thái độ này của tôi, tôi dịu dàng rồi hắn không dở chứng nữa, đều chiều theo ý tôi, bây giờ cũng như vậy.

“Được rồi được rồi, em làm không phải vì tiền, vì thích lập trình chứ gì.”

Hắn bất đắc dĩ thở dài, một giây sau liền phiền muộn lẩm bẩm, “Không phải em còn thích anh nữa hay sao? Sao không nhân lúc anh dưỡng thương có thời gian nghỉ ngơi mà ở bên cạnh nhiều hơn một chút.”

Tôi nuốt miếng rong biển trong miệng xuống, “Không phải anh bảo muốn xuất viện về nhà hay sao?”

Hắn kích động như con chó đánh hơi thấy mùi thịt, “Thứ hai xuất viện.”

“Phương Hoài này, trước khi anh xuất viện em qua chỗ anh một chuyến đi.”

Tôi buồn bực, “Qua đó làm gì? Em tới thẳng nhà thăm anh không tốt hơn à?”

“Hai chúng ta còn chưa chụp ảnh ở bệnh viện,” Hắn nghiêm túc nói, anh phải làm kỷ niệm đã.

“…………”

Tôi xách hộp cơm trong căn tin mang về nhà ăn.

Hôm nay thầy Lưu không có tiết, nếu không tôi sẽ đi với anh ta.

Dù sao thì một mình mua cơm cũng chẳng cô đơn gì, chỉ là thi thoảng có sinh viên đi tới hỏi tôi về vết thương của Hoắc Thời An, hỏi hắn ở bệnh viện thế nào, mỗi ngày ăn gì, tâm tình có tốt không.

Mọi chuyện cứ như vậy.

Cũng có người nhờ tôi chuyển lời với hắn, dù mọi người trên mạng bôi đen thế nào cũng sẽ ủng hộ hắn, chỉ cần hắn vui là được rồi.

Tôi đều chuyển lời lại.

Từ tối hôm qua, phong ba bão táp trên mạng bắt đầu lắng xuống.

Công ty của Hoắc Thời An rất cừ, bị úp sọt tập thể như vậy mà vẫn đứng vững vàng.

Ngoài công ty hắn ra, các fan hâm mộ của hắn cũng có sức chiến đấu kinh người, cũng rất biết cách phân biệt đâu là đám người bôi đen đâu là người giúp đỡ mình.

Tôi vừa ăn trưa vừa lướt weibo.

Fan CP của Hoắc Thời An mấy ngày qua sợ lôi kéo tin không hay cho hắn, nên ai nấy đều yên lặng, cũng thông báo cho bạn bè mình, chỉ bình luận về tác phẩm của hắn, không gây sự.

Ngóng sao ngóng trăng ngóng xem phong ba qua đi, hắn lại dở chứng làm gì.

Rất nhiều fan nữ cố gắng khống chế bình luận, cứ như vậy không còn chuyện gì nữa, chỉ khẩn cầu hai weibo trước đó hắn đăng chỉ vì bị thương, nhất thời biểu lộ cảm xúc, không có ý nghĩa đặc biệt gì.

Các fan lớn tuổi thì hy vọng hắn mau chóng khỏe lại có thể tiếp tục đóng phim, muốn thấy hắn xuất hiện ở các hoạt động mới.

Không chỉ những người hâm mộ, có rất nhiều người qua đường hóng hớt đợi hắn khỏe lại trở về.

Tôi lướt lướt, tốc độ ăn chậm lại, cơm nóng thành cơm nguội.

Lúc ăn cơm không nên lướt weibo.

Ba chữ Hoắc Thời An có thể biến tôi từ một người bình thường trở thành một kẻ ngốc.

Cuối tuần, tôi tới bệnh viện làm người mẫu, để Hoắc Thời An chụp các kiểu ảnh.

Hoắc Thời An chụp xong rồi, hài lòng chỉ huy tôi ở trong phòng bệnh thu thập mấy đồ tình nhân.

Tôi đen mặt rửa sạch cặp đũa cặp thìa của tiệm ăn bỏ vào trong túi.

Hoắc Thời An kéo lấy vạt áo phía sau của tôi, nắm rồi không chịu buông ra, “Anh về dưỡng thương nửa tháng, em phải tới thăm anh nhiều vào nhé, tốt nhất là ngày nào cũng tới, qua đêm cũng không thành vấn đề, ngủ với anh đi.”

Tôi thuận miệng hỏi, “Nhà anh ở đâu?”

“Ở chốn đồng không mông quạnh.”

Hắn thấy tôi quay đầu nhìn lại, lại dùng sức kéo tôi ra trước người, xoa mặt tôi nói, “Ở vùng ngoại ô, biệt thự độc lập, xung quanh là một rừng cây, còn có một cái hồ, không có người khác ở, em tới chỗ anh, chạy khỏa thân trong rừng cây cũng không bị người ta nhìn thấy.”

Tôi trợn trắng mắt.

Sắp đông đến nơi rồi tôi chạy khỏa thân làm cái gì, tôi có điên đâu?