1
Khi tôi tỉnh dậy, như thói quen đưa tay xuống chạm vào bụng mình
Phẳng lỳ!! Con tôi ở đâu?
Bên tai tôi cất lên một tiếng kêu nỉ non.
"A Dữ, tỉnh lại đi, đừng có việc gì. Anh nói muốn bù đắp và chiều chuộng em cả đời mà."
Tôi mở mắt ra và nhìn thấy khuôn mặt kinh tởm của Hồ Duyệt.
Người phụ nữ này là bạn gái cũ của Chung Dữ, trong thời gian tôi mang thai, cô ta đã quay lại với Chung Dữ, và cô ta vẫn luôn dương oai biểu đạt thắng lợi của mình trước mặt tôi.
Có lần tôi tức giận cô ta, mà bị động thai
"A Dữ! Anh tỉnh rồi!"
Tại sao cô ta gọi tôi là A Dữ?
Mấy tên thuộc hạ ở bên cạnh cũng vội vàng chạy tới: "Ông Chung, ông tỉnh rồi? Ông thấy thế nào rồi?"
Ông Chung???
Tôi ngồi dậy, nhìn hình ảnh chính mình trong tấm gương của căn phòng.
Mái tóc ngắn cắt tỉa gọn gàng, tôn lên gương mặt điển trai, sắc sảo.
Tôi là Chung Dữ?
Tôi đập vào đầu mình.
Không, tôi là Lâm Kiều.
Tôi nhìn mình trong gương.
Không thể tin được, nhưng tôi buộc phải nhìn vào sự thật trước mắt: Tôi đang ở trong cơ thể của Chung Dữ.
Nhưng Chung Dữ thì sao?
Tôi nhớ rằng mình đã đến công ty Chung Dữ để tìm anh ta và tình cờ thấy anh ta với Hồ Duyệt.
Sau đó, anh ta để Hồ Duyệt đi trước, đóng cửa phòng, rồi chúng tôi đã cãi nhau to ở văn phòng!
Lát sau, tòa nhà báo cháy, Chung Dữ đẩy tôi ra, vội vàng đi kiếm Hồ Duyệt khắp nơi. Rồi như thế nào sau đó, tôi không thể nhớ ra nữa
Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy mạnh ra.
Tôi nhìn thấy chính mình, ôm cái bụng lớn chật vật xông vào.
"Tôi" sắc mặt tái nhợt, nắm lấy tay tôi, nghiến răng nghiến lợi: "Lâm Kiều, cô đã làm gì tôi? Trả lại thân thể cho tôi!"
Gần như ngay lập tức, tôi đã hiểu ra!
Chung Dữ đang ở trong cơ thể tôi.
2.
Tôi đưa mắt quan sát, Chung Dữ đỡ lấy cái bụng bự, mồ hôi nhễ nhại chật vật.
Trong đầu tôi bỗng hiện lên một ý nghĩ.
Ông trời để tôi và hắn hoán đổi thân xác, chính là để hắn tự mình chịu đựng những đau khổ mà tôi đã từng phải trải qua kia sao? Làm sao tôi có thể bỏ qua cơ hội tuyệt vời này?
Tôi đưa tay ra ôm Hồ Duyệt, nhìn Chung Vũ một cách lạnh lùng: "Lâm Kiều! Đừng có phát điên nữa, cô đang làm Duyệt Duyệt sợ hãi đó! BIẾN ĐI!"
Ban đầu, Hồ Duyệt còn hơi ngượng ngùng, nhưng khi nghe tôi nói câu này, cô ta sững người, rồi ngọt ngào ôm tôi thật chặt.
Cô ta quay đầu nhìn Chung Dữ, trong mắt cô ta đầy sự đắc ý, nhưng vẫn cất giọng rụt rè, thỏ thẻ nói:"Huhu, A Dữ, Duyệt Duyệt sợ lắm, mau đuổi người đàn bà điên này ra ngoài, được không?"
Chung Dữ mở to mắt, như thể không biết cô ta là ai. Đương nhiên, hắn sẽ thấy không quen, Hồ Duyệt trong trí nhớ của hắn luôn dịu dàng trong sáng mà.
Và bây giờ hắn đã trở thành tôi, với ánh mắt ác ý nhìn mình chằm chằm bây sao mà khớp với trí nhớ của hắn.
Chung Dữ không hiểu, nhưng hắn không muốn nghi ngờ người trong lòng, vì thế hắn nhìn tôi tức giận quát: "Lâm Kiều!!! Cô muốn làm cái quái gì vậy?"
LÀM CÁI GÌ???
Làm những gì mà anh đã từng làm với tôi đó.
Tôi ngoáy tai, nói với thuộc hạ: "Cô ta điên rồi, lôi cô ta ra ngoài".
Tên thuộc hạ ngập ngừng: " Ông Chung, chúng tôi làm sao dám động đến Bà chủ?"
Tôi xoa đầu Hồ Duyệt như âu yếm một con cún con: "Nhìn cho kỹ, ai mới chính thức là bà chủ!"
Tên thuộc hạ rất có mắt nhìn, nhanh chóng hiểu ra liền xông tới, lôi Chung Vũ ra ngoài.
"Buông tôi ra! Tôi mới là Chung Vũ! Các người buông tôi ra!"
Chung Dữ vội vàng hét lên, tuy nhiên, tất cả mọi người đều cho rằng hắn đang phát điên.
Thuộc hạ sợ hắn làm phiền tới tôi, nhanh chóng chặn,rồi bịt miệng hắn lại.
Một lát sau, một người vội vàng chạy vào: "Ông Chung, bà... Lâm Kiều hình như đang chảy máu."
Ồ, hình như, là sắp sinh rồi!!!