Cuối cùng cả buổi cái tên họ Cố kia cũng không vào lớp, cô cảm như không khí trong lớp ấm áp hơn hẳn, cũng đỡ cho một vị nữ chủ xuốt ngày quay xuống.
Một ngày học đầy chông gai cũng đã kết thúc, mệt chết đi được. Có lẽ lên qua cửa hàng mua chút bánh quy tối vừa đọc chuyện vừa gặm nhấm vậy.
Đang tính cho sách vô cặp lại nghe cô nàng Hạ Thủy nói.
"Tiểu Linh, shopping với mình không".
"Được a, lâu rồi chưa mua đồ mới".
"Lâu rồi là nhiêu ngày?".
"Có lẽ là..." mấy năm trước chăng "tháng trước".
"Đi, ngồi xe của tớ".
"Ừ, để mình gọi về nhà báo".
"Vậy tớ trước đợi ở cổng trường".
Vẫy tay với cô nàng, cô mở điện thoại vào danh bạ với những hàng số ít ỏi tìm ngay hai từ anh hai đầu bảng.
Ấn gọi.
...............
Xe nhà Hạ Thủy trở đến khu mua sắm KING, được mệnh danh ông hoàng của giới nhà giàu, mỗi thứ được bán nơi đây cũng phải hơn bảy con số.
Bước chân xuống xe, tòa nhà đồ sộ cao ngút như thể muốn chọc thủng cả bầu trời, một con chưa bao giờ đi vào nơi thế này như cô cảm như mình chỉ là chiếc lá rách học làm con nhà giàu vậy.
"Vào thôi, đừng đứng đờ ra nữa".
"A, ừm".
Ông hoàng của giới nhà giàu quả không sai. Mới bước vào cửa đã có đội ngũ nhân viên quần áo phẳng lì cúi đầu chào đón, một người trong số hai hàng nhân viên đi ra giới thiệu cho các cô về nơi này. Cũng giống hướng dẫn viên du lịch, căn cốt bài bản tốt vô cùng.
Cô nhân viên đi trước mặt cười như chưa từng được cười, miệng liên thanh, nhiều khi cô tự hỏi rằng nói nhiều như vậy không thấy khát nước sao.
Nơi này được trang trí chủ yếu đều là vàng đồng, dẫn đến cho khách hàng cảm giác sang trọng cùng cao quý. Nền nát đá hoa cương trắng nhuần sáng bóng, còn có thể nhìn thấy ảnh mờ của người đi qua. Mỗi một cửa hàng đều có các hình dáng bày trí đặc trưng khác nhau tôn lên vẻ đẹp tự nhiên hài hòa, phóng khoáng.
Nhưng... nó cũng có chút yên ắng vắng vẻ. Cô lại nhớ tới khu chợ ngày xưa, khu chợ đông vui tấp lập người qua lại, những lần mua quần áo mới cô tiếc tiền tiếc của lúc nào cũng phải kì cò mặc cả trả treo đủ kiểu, cướp, dật những ngày giảm giá. Đến nỗi cả khu chợ chỉ cần nhắc tới "siêu tiếc kiệm" liền chỉ có thể nói tới cô. Cứ có ngày giảm giá nhất định cô sẽ có một phần mang về kể cả khi tới muộn.
Cô cũng không phải nhà nghèo đơn giản vì cô không muốn tiêu pha. Giờ lại có người dẫn cô vào nơi cao sang thế này chỉ tiếc cho túi tiền của ông anh bị vơi đi mấy số. Của cho mà việc gì không tiêu chứ.
Thăm quan chán rồi cô cùng Hạ Thủy quyết định dừng chân tại khu bán quần áo hàng hiệu, vào một cửa hàng khá rộng rãi được thiết kế rất đẹp mắt. Nhìn sơ qua cũng nhiều loại đồ cô thích.
Giọng nói lanh lảnh nửa nam nửa nữ khiến cô nghĩ ngay tới người có giới tính thứ ba "Hai vị tiểu thư muốn chọn đồ như nào".
Người này khá cao, trên người mặc bộ đồ nhân viên đen đỏ dành cho nam, mái tóc dài xõa ra, khuân mặt xinh đẹp cười thân thiện với bọn họ. Nhìn thế nào cũng giống con gái hơn con trai, giọng vừa nãy là cô nghe nhầm rồi?
"Để chúng tôi tự chọn".
"Vâng, chúng tôi có vài mẫu mùa đông hai vị tiểu thư có muốn xem không? ".
Không phải cô nghe nhầm, người này nhất định là nam và có vẻ đẹp của một cô gái.
"Cũng được".
Gần tới mùa đông rồi cũng nên mua vài bộ để mặc, thế nên cô cũng chọn vài bộ khá tối màu đơn giản.
"Tiểu Linh lại đây mặc bộ này cho mình".
Chiếc váy hồng nhạt dài quá gối, viền váy có thêu hình hoa lan, ống tay lửng toàn bộ đều là vải rem trắng. Đơn giản nhưng cũng không thiếu phần trang nhã, nhẹ nhàng. Cô ưng rồi đấy.
Cầm bộ váy vào phòng tay đồ, đứng trước gương lớn thân hình thon thả chuẩn chữ S chỉ tiếc rằng bộ ngực hơi có chút nhỏ. Cô vừa sờ vừa tự nhủ, tuổi dậy thì vẫn chưa hết không lo ngực sẽ không to, thế nên chẳng việc gì phải tự ty.
Bộ váy mặc vào người vừa khít như thể chỉ dành cho cô vậy, cô xoay trái lại xoay phải nhìn tới nhìn lui mới dám đi ra ngoài.
"Xong rồi nè, có hợp không?"
Hạ Thủy cùng "trụy" nhân viên quay lại nhìn, hai giây sau cô nàng nói vào tai "trụy" nhân viên điều gì đó. "Trụy" nhân viên gật đầu, ánh mắt đầy thâm ý nhìn cô vẫy tay với hai cô nhân viên gần đó. Chỉ thấy hai cô hùng hùng hổ hổ kéo lê cô vào lại phòng thay đồ.
Tiếng hét như lợn đói ăn được truyền ra.
"Oái, cô chạm vào đâu đấy".
"Này đừng có cởi nó"
"Đau đau đau, nhẹ một chút"
........
Sau 30 phút tiếng heo cũng dừng lại, ba cô nhân viên bước ra khẽ vuốt mồ hôi trên trán. Cười tươi rói sau khi đã làm một điều vô cùng tốt.
"Mau ra đây cho gia xem" Hạ Thủy ngồi trên ghế gấp tờ báo lại, ra lệnh.
Thiếu nữ nhỏ nhắn, mái tóc đen dài bồng bềnh, cô khoác trên mình bộ váy màu hồng phấn làm nổi bật lên nàn da trắng mịn. Đôi chân trần khẽ bước ra đứng trước đại gia Hạ Thủy, đôi tay nhỏ nhắn bán nhẹ vào thân váy, đôi mắt to tròn đầy ủy khuất, môi hồng mím chặt. Lúc này ai đi qua cũng phải cảm thán một câu "tiểu thiên sứ".
Hạ Thủy đứng lên tiến lại gần nâng cằm cô:"tiểu mỹ nữ, nàng đẹp lắm".
"Đồ ngốc, cậu còn dám chọc ngẹo mình".
Bỏ qua lời than trách, cô nàng nói với "trụy" nhân viên:"cô chọn cho tôi đôi giầy hợp với bộ váy".
"Vâng"
Rất nhanh chân cô đã có thêm đôi giầy búp bê cùng màu với bộ váy.
"Tiểu thư tôi có thể chụp một bức chứ?" Lý Y Dương (trụy nhân viên) cầm máy điện thoại dơ trước mặt cô hỏi.
"Được" cô đáp.
Cô cũng là dân tự sướng thế lên để tạo một tư thế đẹp là quá đơn giản. Cô ngồi xuống ghế cầm tờ báo, tay trái vuốt mái tóc ra sau tai, Lý Y Dương nhân cơ hội liền chụp luôn.
"Cảm ơn tiểu thư".
"Không có gì".
Lý Y Dương vào một trang web, đăng nhập tài khoản, khung chát hiện lên viết vài dòng còn có gim thêm hình của cô. Ấn gửi, tường có thông báo Vượt Giới đã đăng một bài viết.
....................
Hạ Thủy sau khi nghe điện thoại chạy đi mất dạng, bỏ lại cô bơ vơ một mình với hàng đống con mắt đang nhìn mình chằm chằm. Cô nhanh chân bước vào thang máy lên tầng bán đồ trang sức, đi qua một lượt cô mới quyết định chọn hai bộ trang sức một là cho mình, một là cho ông anh. Nhạc chuông điện thoại vang lên bài của nhóm the piano guy, cô nhấc máy.
"Anh hai".
"....."
"Em xuống liền đây"cô chạy đến thang máy.
"Tiểu thư cô làm rớt đồ".
"Cảm ơn".
Ở một nơi gần đó......
"Thiên Trọng, cậu xem cái này mình đeo có hợp không? " Trịnh Nhược Hoa đeo lên tai đôi bông tai hình hoa sen,quay sang hỏi Cố Thiên Trọng.
Hắn nhìn thoáng qua gật đầu.
"Vậy mình mua nó, phiền cô gói lại".
"Vâng".
Một vài tiếng nói chuyện vang lên làm Cố Thiên Trọng chú ý tới, cũng chỉ là vị tiểu thư nhà nào đó đánh rơi đồ mà thôi hắn đang nghĩ cái gì chứ. Cô gái đưa lưng về phía hắn quay đầu lại, đôi mắt hắn mở to, không phải vì cô xinh đẹp hay dễ thương mà gương mặt của cô khiến hắn không tài nào quên đi được. Gương mặt ấy đã in sâu vào đầu hắn, chỉ khác lần này gương mặt ấy không rơi lệ mà là đang cười. Không sai chính là cô người con gái mà hắn luôn mơ thấy.
Hắn đuổi theo cô, chỉ một chút nữa thôi là hắn có thể biết cô là ai. Chậm mất rồi thang máy đóng lại, gương mặt cô cũng biến mất. Hắn tức giận đấm tay vào cửa thang máy, giọng nói lạnh lùng phun ra hai từ " chết tiệt"
Trịnh Nhược hoa chạy tới lo lắng dớm nước mắt hỏi: "Thiên Trọng cậu không sao chứ? Tự dưng lại bỏ đi cậu không muốn mua đồ với tớ sao?".
Hắn vỗ đầu ả"cậu nghĩ nhiều chúng ta về thôi".
"Ừm".
...............
Bên ngoài khu mua sắm thiếu niên mặc đồ tây, gương mặt anh tuấn dịu dàng khẽ cười với cô gái đang chạy tới làm điên đảo biết bao vị phu nhân tiểu thư đứng gần đó.
"Anh hai, bắt anh đợi lâu rồi".
"Không việc gì, chỉ cần là tiểu công chúa của anh đợi bao lâu cũng được" anh nhìn một lượt từ trên xuống dưới cô "Tiểu Linh rất đẹp nhé".
"Hihi cảm ơn anh hai".
Anh xoa đầu cô" về thôi".
"Vâng".