5 giờ sáng của một ngày đầu tuần giữa thu, mặt trời lười biếng tỉnh lại sau một đêm dài và lộ mặt sau các dãy núi xa. Tại vườn cây nhà họ Dạ, những chiếc lá xanh mát chứa đựng từng giọi xương long lanh, những bông hoa đủ loại màu sắc phơi phới nở rộ, tạo nên một khung cảnh đẹp đẽ đến lạ thường.
Rồi đến bất thường, Dạ Nguyệt Linh tay trên tay cầm chiếc rỏ nâu hơi cũ bên trong chứa đựng cái kéo đỏ sắc nhọn. Mái tóc rối loạn xõa ngổ ngang trên vai, đôi mắt thâm đen híp lại, chiếc miệng nhỏ tái nhợt vẻn ra nụ cười độc địa.
Tuy ta đây thích trồng hoa ươm cây nhưng việc cắt hoa phá cây cũng không tồi nha ahaha... phụ phụ.. úy nhộn.
Thật ra chỉ là muốn cắt vài bông hoa dùng để trang trí thôi mà. Tối qua mất ngủ giờ cả người cứ đơ ra không, tỉnh dậy cũng chưa kịp chải đầu rửa mặt đánh răng nên mới bếch vậy đó.
Hôm nay đúng lúc là hôm cô trực nhật, má lớp trưởng nửa đêm rồi còn gọi điện thoại réo cả buổi nhắc nhở, hại cô không ngủ được, tức đến phát điên.
Hít hít vài cái, hương hoa Thơm ngát như một liều thuốc bổ xâm nhập vào cơ thể, khiến cô tươi tỉnh hẳn. Cô nhanh chóng chọn vài bông rực rỡ nhất mà cắt xuống, nhẹ nhàng cẩn thận xếp ngay ngắn vào rỏ. Tiếng bước chân khẽ tới gần, cô ngẩng đầu.
"Chào buổi sáng, anh hai".
"Ừ".
"Người anh toàn mồ hôi, mau đi tắm đi, trời chuyển lạnh rồi". Cô tỏ ra trách cứ, thập tâm lo lắng.
Dạ Anh Tuấn xoa đầu cô, cười mỉm: "nhìn lại em kìa chẳng khác nào bang chủ cái bang".
"Em không có mặc áo rách..." quần có mèo nó cào tý thui hà, tóc có chút loại thui hà.
"Tiểu Linh~~ bang chủ~~~" Lục Lục con vẹt mà Dạ Anh Tuấn nuôi cất tiếng ca ngàn vàng.
"A, con vẹt thối nhà ngươi. Mau xuống đây cho ta"
................
Trường J.K là một ngôi trường tư, không có nhiều quy tắc học, thích đến thì đến thích nghỉ thì nghỉ. Ngưng cứ đến khi kiểm tra hay thi học kì tuyệt đối phải có mặt, điểm trung bình mỗi môn phải đạt từ 60 trở lên mới có thể tiếp tục học, dưới 60 mời anh chị lại hè góp chút công sức tới trường phụ đạo, dưới 50 mời anh ở lại lớp thêm năm nữa, dưới 40 mời chị lộp đơn xin thôi học.
Học ở đây coi như cũng được, điểm số với cô vớt vát cũng chẳng thể chết đuối được. Không cao hơn 65 không thấp hơn 60, vẫn đủ sức vượt ải màn thi học kì.
Lớp 11-D, Dạ Nguyệt Linh ngồi ở chỗ của mình, rải tấm báo to bằng 4 tờ A4 cộng lại, đặt từng bông hoa lên. Lúi húi cắt tới cắt lui, đo đạt từng ly từng tí mới gật đầu thỏa mãn với tác phẩm của mình. Vuốt nhẹ giọi mồ hôi, thở phào: "Quả nhiên việc cắm hoa mất thật nhiều tinh thần lực mà"
"Ư, phụt, khục khục khục. Cậu cắm hoa.. thật dị"
Cô như ra đa tìm ngay kẻ đang chê cười tác phẩm nghệ thuật nghìn năm mới có của mình. Không nhìn sẽ rất tức giận, một khi đã nhìn thì...."Có phải thiên sứ giáng trần không?"
Cô gái đứng ở cửa lớp nổi bật với mái tóc bạch kim dài ngang hông, thân hình chuẩn ba vòng mặc trên minh bộ đồng phục trường J.K bó sát cực gợi cảm. Khuân mặt góc cạnh tinh tế, đôi mắt to tròn gập nước được che phủ bởi hàng lông mi dài cong vút. Môi đỏ mọng, gợn sóng nhấp lên nhấp xuống khiến người ngắm như cô cũng bị quấn hút vào nó.
Giọng nói thanh thanh, như dòng suối chảy róc rách khiến người nghe như mê đắm, tâm hồn thanh thản như được ngồi trước dòng suối.
"Mình không phải thiên sứ, là người đó".
Cô lộ ra vẻ mặt rất là không tin truyền lại. Cô ấy lại nói.
"Tới đây sờ thử liền biết".
Dóm dém lại gần, cảm thụ được mùi hương hoa lan nhè nhẹ, cô dương đôi mắt kính mê muội nhìn thiên sứ. Cô ấy bất ngờ lắm lấy tay cô, hỏi.
"Tin mình là người chưa?"
Gập đầu, ngu ngốc cười theo cô ấy.
"Mình là Hạ Thủy, chúng ta làm bạn nhé."
"Mình là Dạ Nguyệt Linh, rất vui khi.." khoan Hạ Thủy? Này này, không phải vị nữ phụ số báo danh 02 được nữ chủ ưu ái cho nghỉ học khi chưa được ba tuần sao. kết bạn với vị nữ phụ chói mắt này sẽ không sao chứ, thôi mà kệ được mỹ nhân kết bạn cùng là sung sướng lắm rồi, đến đâu thì đến thỏa con mắt trước đã. "Đã làm bạn của cậu"
"Mình gọi cậu là Linh Nhi nhé".
"Được, Mỹ Thủy"
"Sao lại Mỹ"
"Viết tắt của từ Mỹ Nhân a".
"Coi như tạm được" Hạ Thủy nhìn tới bình hoa được cắm theo kiểu dị hợp liền nổi hứng "cái kia mình cắm thử nhé"
"A, mời mĩ nhân đi nối này"
Tay nghề cao siêu, chỉ thấy cô ấy nhổ mấy cành hoa ngổng ngang cầm cái kéo thuần thục cắt, chẳng mấy chốc từ bình hoa "tả tơi" đã biến thành tác phẩm nghệ thuật đáng được khen ngợi. Lúc này cô mới ngộ cái mắt tó của mình quá kém cỏi, còn nhận tác phẩm ngàn năm có một, thật hổ thẹn, ông bà ơi con.. à hình như ông bà chưa mất, các cụ ơi con có lỗi với người.