95.
Những người đi qua con đường này hôm nay thật có phúc.
Suy cho cùng thì không phải lúc nào cũng có cơ hội bắt gặp mấy cảnh tượng ảo ma đủ đô lên trang nhất như là bộ xương chạy loạn trên phố.
96.
Phía sau tôi là mái tóc giả bảy sắc cầu vồng tung bay theo gió, phía sau nữa là anh chàng Túc Du mặc áo sơ mi siêu đẹp trai dí theo sát nút, vừa dí vừa hét kêu tôi đứng lại.
Người qua đường đều trợn mắt há mồm nhìn bọn tôi.
Cảnh này thú vị hết chỗ chê.
97.
Giày rớt mất một chiếc, mũ không biết đã bay đến nơi phương trời nào. Tôi sống hơn hai mươi mấy năm cuộc đời còn chưa bao giờ chạy nhanh đến nhường này. Cảm giác bản thân như sắp hóa thành tia chớp, ngay cả tên Túc Du từng giành quán quân cuộc thi chạy đường dài kia cũng bị tôi bỏ lại phía sau.
Con ma bay bên cạnh tôi, nhăn mũi nói, giờ anh giãy dụa được gì đâu?
Tôi cũng không hiểu kiểu gì. Chỉ cần vừa thấy Túc Du là adrenalin vọt lên nóc, biến thành chú chó Bolt chạy như điên. Chung quy ra vẫn là chưa biết phải đối mặt với Túc Du như thế nào.
Ít ra sinh thời tôi cũng đã từng là một anh chàng khá đẹp trai, giờ đã thành ra tình cảnh này, không muốn mang bộ dạng này đi gặp tên chó Túc Du kia đâu.
Tôi vẫn còn ôm ấp một xíu ảo tưởng, giả dụ, nếu tôi về nhà trước Túc Du, đặt mọi thứ về vị trí cũ, thì có thể nào Túc Du sẽ cho rằng mấy thứ bắt gặp trên phố vừa rồi đều chỉ là ảo giác thôi không?
Con ma không do dự trợn trắng mắt.
98.
Sự thật cho thấy tôi chạy quá là nhanh, về nhà như một cơn gió, cất mấy thứ còn sót lại trên xương về lại vị trí cũ, lại chạy lại dây móc phía Đông Nam, cuối cùng còn bày ra cái tư thế ngu ngốc tay chống nạnh ngửa mặt lên trời cười to kia. Mười phút trôi qua, Túc Du mới về đến nơi.
Nhưng khác với tưởng tượng của tôi, khứa Túc Du này không cảm thấy bản thân gặp tai nạn giao thông, cũng không cảm thấy tất cả chỉ là ảo giác.
Trong tay anh cầm theo chiếc mũ đã bay đi kia, phía trong đựng mấy thứ linh tinh tôi làm rớt dọc đường, vừa mở cửa lập tức lao thẳng về phía tôi.
Con ma thở dài, che mắt lại không nỡ nhìn thẳng.
99.
Vốn dĩ Túc Du cũng không phải người tốt tính gì cho cam, lúc bấy giờ nhìn chằm chằm vào tôi không khỏi khiến ruột gan tôi quặn lại.
Lồng ngực anh phập phồng dữ dội, chắc là vì vừa mới vận động mạnh xong, song cũng có thể là do đang đè nén dòng cảm xúc nào đó.
Anh nhìn tôi đăm đăm, một lúc lâu sau, mới khàn giọng lên tiếng: Em trở về rồi, em về để tìm anh… đúng không?
Rõ ràng trông qua vẫn rất bình tĩnh, thế nhưng khi anh mở miệng, trong giọng nói lại mang theo vẻ cầu xin, ngay cả mấy chữ cuối cùng còn run rẩy.
Trái tim tôi đau nhói khôn nguôi.
Ài, đồ chó này.
100.
Một lát sau, Túc Du đưa tay chạm nhẹ vào mặt Tiểu Bạch, nhẹ nhàng như thể sợ chạm phải sẽ hỏng, cẩn thận nói: Anh biết là em, vừa nãy bên cạnh bồn hoa, tư thế y hệt như năm ấy, anh biết ngay em đã trở về. Em động một chút đi, không phải mới vừa chạy nhanh lắm sao?
Tôi không nhúc nhích.
Túc Du lặng im trong thoáng chốc, chậm rãi buông tay xuống, nhỏ giọng nói: Được rồi, em không muốn để anh biết em đã trở lại, em không muốn dùng bộ dạng này để gặp anh. Anh sẽ coi như em chưa về như ý em muốn. Em đừng đi, chỉ cần em không đi, em muốn gì cũng được.
Sau đó anh xoay người đi mất.
Tôi thở phào trong nỗi niềm phức tạp.
101.
Con ma vươn cổ nhìn Túc Du về phòng ngủ treo chiếc mũ về chỗ cũ, rồi xoa cằm khó hiểu nhìn tôi, nói, anh tính làm gì vậy?
Tôi giữ nguyên tư thế chống nạnh ngu xuẩn, liếc nó một cái, bực bội đáp, cậu không hiểu đâu.
Nếu nhất quyết đòi giải thích, thì chắc là, càng tới gần quê lòng càng ái ngại?
Khi Túc Du từ phòng ngủ đi ra đã khôi phục trạng thái bình thường, giống như lời anh nói, coi như tôi vẫn chưa trở về, cũng không nhìn Tiểu Bạch nữa.
Nhưng cái tên này lại bắt đầu lầm bà lầm bầm.
Đầu tiên là cầm máy tính bảng lên, nhấn mở mấy ứng dụng mà trước đây tôi hay xem, bấm vào lịch sử gần nhất, bắt đầu lẩm bẩm: Lúc mình không có ở nhà hình như có người xem phim, phim này đánh giá không tốt, hơi ngu ngốc, chắc chỉ có người nào đó mới nuốt trôi.
Tôi: ……
Anh ta đưa mắt về bịch khoai tây chiên trên bàn, lắc lắc, nói như thật: Lạ quê, sao khoai cũng ít đi thế nhỉ? Đã mốc meo hết rồi còn ăn, chẳng lẽ tính tình cậu chủ nhỏ được nuông chiều từ bé đã khỏi rồi ư?
Tôi: ……
Sau đó anh ta lại vào phòng bếp, dừng lại giữa đường, ngồi xổm xuống, sờ sàn nhà, nói: Ồ, có người mới uống nước ngọt làm đổ, hầy, không tệ, giờ đã biết lau sàn rồi, không như trước đây, qua loa chiếu lệ đến nỗi cái sàn cũng lau không sạch nổi.
Tôi: ……
Cuối cùng anh ta mở tủ lạnh: À, không phải nước ngọt, uống sữa bò, vị dâu tây.
Tôi: ……
Con ma che mắt không nỡ nhìn thẳng, nói: Tốt nhất là anh nên xử lý sớm đi.
102.
Tôi nghiến răng nghiến lợi, cái tên này quả nhiên vẫn ngứa đòn như mọi khi.
Bây giờ tôi chính là một bộ xương, không thể ăn không thể uống, vì đỡ thèm nên thử một tí, ai dè đều từ miệng xuyên qua xương cốt rơi xuống đất, cũng đâu có làm vương vãi đầy sàn đâu.
Tên Túc Du này chắc chắn là cố ý.
Anh ta vẫn không chịu ngưng, rót cho bản thân một ly sữa dâu tây, rề rà bước đến cạnh cửa sổ đối diện tôi, ngồi xuống, không nhìn tôi, giả vờ giả vịt nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: Có người đã về rồi, nhưng cứ làm như cô bé bẽn lẽn rụt rè mà không chịu cho người khác biết. Bạn nói xem người này có buồn cười không? Bảo quan tâm thì lại không thừa nhận mình đã trở về, bảo không quan tâm ấy thì, tự dưng lại trộm đồ của tôi làm gì nhỉ?
Con ma ngạc nhiên nhìn tôi: Anh trộm gì của anh ta?
Tôi trợn mắt không muốn trả lời.
Con sói Túc Du này nhàn nhã bắt chéo chân, chậm rãi nhấp một ngụm sữa, rốt cuộc cũng nhìn về phía tôi, khóe miệng gợi lên một vòng cung như có như không, thong dong nói: Người bạn vẫn chưa trở về này, xin hỏi, chiếc nhẫn nữ trong hộp của tôi đâu rồi?
103.
Ánh mắt con ma nhìn tôi mở to hơn, kinh ngạc giơ ngón cái, lần thứ ba nói: Người anh em thật trâu bò.
Túc Du không nhận được câu trả lời cũng không sốt ruột: Cặp nhẫn được gửi qua đường bưu điện kia sai thiết kế. Hôm nay tôi tính tiện thể ra đường đi đổi, ai mà ngờ mở ra lại phát hiện, hộp nhẫn vẫn luôn an tọa trên đầu giường tôi kia, nhẫn nam vẫn còn, nhẫn nữ thì mất tiêu. Bạn nói xem không phải là ma làm à?
Dứt lời còn ung dung “Ồ” một tiếng, nói: Hình như có ma thật, còn là một con ma tính nết khó ở khó chiều, hơn nửa đêm lén vào phòng tôi lấy gối đánh tôi bất tỉnh.
Trong lòng tôi thầm nói: Anh xứng đáng.
104.
Tôi vẫn không động đậy, Túc Du cứ thể chậm rãi, rề rề mà nói, giống như chắc chắn tôi sẽ chịu thua trước.
Một chốc thì kể những chuyện xấu hổ nhục nhã mà tôi đã từng làm, một chốc thì ca thán bản thân cô đơn đáng thương biết nhường nào, một chốc thì than thở chiếc nhẫn kia mắc bao nhiêu làm mất thì phải đền bù nhiều thế nào, tóm lại đều là mấy thứ nhảm nhí. Càng nói càng làm quá, tôi càng nghe càng nổi đóa, hận không thể trực tiếp cho anh ta một trận.
Sao hồi trước tôi không biết tên Túc Du này hay lảm nhảm thế này nhỉ?
105.
Ngay lúc tôi sắp không nhịn được nữa muốn tặng anh ta hai cái tát, chuông cửa chợt vang lên.
Bàn tay tôi vừa định nâng lên tức khắc khựng lại.
Túc Du liếc nhìn tôi một cái, sau đó đứng dậy, đi mở cửa.
Có một thanh niên đứng trước cửa, mặc một bộ thường phục rộng rãi, tóc dài hơi rối, được buộc cao trên đỉnh đầu theo kiểu đạo sĩ.
Người đàn ông này trông có vẻ lười biếng, chắp tay chào hỏi Túc Du qua loa, dưới ánh nhìn khó hiểu của Túc Du, hắn từ từ nói: Xin chào thí chủ, tại hạ là đạo sĩ, đến đây để… bắt một con ma.
Sắc mặt Túc Du lập tức đen thui.