1.
Tôi là một hồn ma.
Vừa mới chết chưa được mấy ngày.
Thật ra tôi đã chấp nhận chuyện này ngon lành rồi. Thế nhưng mà thời điểm tôi hùng hổ từ bên cầu Nại Hà trở về tìm đồ khốn Túc Du kia, phát hiện anh ta đi xuyên qua thân thể tôi, vặn chìa khóa mở cửa, đi thẳng vào.
Tôi vẫn không nhịn được sững người một phen.
Mẹ nó.
Uổng công lúc tôi nghe được tin tức đã nổi điên ném bát canh Mạnh Bà, khiến cho những kẻ xếp hàng phía sau giật hết cả mình.
Rồi thì giờ đây tôi vô cùng phiền muộn.
… Đồ khốn này không nhìn thấy tôi, vậy tôi quay lại để làm gì cơ chứ?
2.
À đúng rồi, có phải tôi nên tự giới thiệu trước một chút không nhỉ?
3.
Tôi tên… mà thôi, tên là gì không quan trọng. Tôi là ma mới. Lúc chết cách đây mấy ngày vừa qua 26 tuổi. Nguyên nhân chết cũng chẳng phải kịch bản máu chó gì, chỉ là bị bệnh, một căn bệnh nan y khó chữa.
Tôi xếp hàng vài ngày bên cầu Nại Hà, hôm nay rốt cuộc đến lượt tôi. Kết quả tôi vừa mới nhận bát canh từ tay Mạnh Bà thì con ma đứng sau báo cho tôi một tin. Tôi nhất thời xúc động, ném đi canh bà Mạnh, điên máu hùng hổ quay đầu trở về.
Túc Du sắp kết hôn.
Chính là vào ngày thất đầu của tôi.
4.
Tên Túc Du ngu ngốc này và tôi thực ra có quan hệ rất phức tạp.
Nói xa tí, anh ta là bạn học của tôi, làm màu xíu nữa, mối tình đầu.
Nói gần thì, tên bạn trai cũ ngu ngốc.
Gần thêm chút nữa, bạn chịch, hoặc là nói tôi vô cùng hào phóng bao dưỡng anh ta. Lúc đấy tôi hất cao đầu vẻ mặt dũng cảm nói ra, tên ngu ngốc này nhướng mày, rồi sau đó vui vẻ đồng ý.
Lại gần gần nữa mà nói, là người đã ở bên cạnh cùng tôi trải qua đoạn thời gian cuối cùng của đời người.
Thật ra dựa vào phần giao tình cuối cùng ấy thì lẽ ra tôi không nên quay về tìm anh ta. Tôi biết rõ anh ta có kết hôn hay không cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Dẫu sao tôi cũng đã chết rồi, quan hệ bao dưỡng tự động kết thúc, anh ta kết hôn hay không là quyền tự do của anh ta.
Nhưng tôi vẫn rất tức giận, cực kỳ tức giận, tức đến nỗi lá phổi không tồn tại của tôi sắp nổ tung.
Tại sao chứ?
Đây là vấn đề mà chính tôi cũng không hiểu được.
5.
Suốt một đường trở về từ cầu Nại Hà tôi vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này, nghĩ tới nghĩ lui, tôi cảm thấy hẳn bởi vì tôi là con ma thường ngày có đạo đức và chính nghĩa, tôi thấy không đáng để cô gái kia như vậy.
Suy cho cùng anh ta ăn ở với tôi mấy tháng nay còn chưa từng nghe anh ta nhắc tới người đó nữa chứ nói chi chuyện cưới xin, làm gì có người chồng nào vô trách nhiệm thế chứ.
Thật quá đáng, cho nên tôi mới tức giận.
Ừm, nhất định là vậy.
6.
Túc Du đã vào nhà, tôi giương mắt nhìn bốn phía, không có bảng hướng dẫn đến suối vàng. Lúc đấy đầu óc quá nóng giận đã quên mất đường đi, than ngắn thở dài một hồi vẫn không thể quay lại, chỉ đành đi theo tên ngu ngốc này vào nhà.
Đây là nhà tôi, sau đó Túc Du chuyển đến, sống cùng nhau ở đây rất lâu.
Trước khi chết tôi nói với tên ngu ngốc, phòng này ông đây cho anh, chung quy đã ở đây lâu vậy rồi, giữ lại cho anh sau này làm sính lễ.
Tên ngu ngốc này cười, nói, phòng này đã sống cùng tôi lâu như vậy, sao còn có thể cho người khác vào ở nữa.
Lúc đó anh đang pha thuốc bột cho tôi, tôi không nhớ tên thuốc, chỉ nhớ rõ đắng gần chết. Anh mở cửa tủ lấy nước trái cây hòa chung vào, ngón tay thon dài trắng nõn cầm ly thủy tinh lắc lắc, đưa qua nói, hôm nay là vị táo.
Cảnh tượng kia tựa như ở ngay trước mắt, vô cùng chân thật. Lúc này tôi đang lơ lửng ở huyền quan, nhìn trong nhà vẫn giống như mọi ngày, không nhịn được ngây người một lát.
——Mẹ nó, nếu tôi biết tên ngu ngốc nhà anh có thể kết hôn ngay ngày thất đầu của tôi thì tôi tình nguyện thiêu sạch phòng này để xuống dưới ở cũng không thèm để lại cho anh.
7.
Túc Du bước vào nhà nhìn đồng hồ, 10 giờ kém 5 phút.
Sau đó anh vào phòng, mà tôi như siêu chó săn canh giữ lãnh thổ, xông vào từng ngóc ngách trong nhà, nhạy bén đánh hơi từng mùi một.
Trên bàn còn đặt ảnh chụp chung của cả hai, rất tốt, không đổi thành cùng vị hôn thê của anh ta.
Mô hình Tiểu Bạch tôi yêu thương nhất vẫn còn đứng bên tường một cách hết sức thần thái, rất tốt, không bị anh ta vì sợ dọa con gái người ta mà ném mất.
Phong cách trang trí nhà vẫn là đen trắng xám mà tôi thích, rất tốt, không bị anh ta dán chữ Hỉ đỏ thẫm lên.
Từ từ.
Tại sao ngay cả cây bút máy tôi đặt trên bàn trước kia vẫn chưa thay đổi vị trí?
Từ từ.
Bịch snack khoai kia tôi mở ra lâu vậy rồi sao vẫn chưa vứt?
8.
Tôi nhìn căn nhà so với thời điểm tôi rời đi không có một xíu khác biệt nào, trong chốc lát có chút khó hiểu.
Rồi sau đó lại hoàn toàn tỉnh ngộ.
Hoàn cảnh gia đình Túc Du không tệ, trước đó cũng là tự mình làm công ăn lương, không cần phải dùng nơi này làm nhà cưới. Về phần chuyện đồ đạc chưa bị đổi chỗ, có thể chỉ là lúc dọn dẹp không để ý đến mà thôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, bỗng dưng lại thấy trong lòng có chút cô đơn, trở thành một con ma thật sự khiến người ta dễ đa sầu đa cảm. Vì thế tôi nhìn đồ đạc trong nhà tính dời đi một chút lực chú ý, vừa quay đầu đã thấy tấm ảnh chụp chung nọ của đôi ta trên bàn.
Ảnh chụp khi chúng tôi còn học cấp 3. Ngày hôm ấy, tôi lôi kéo con người lần đầu trốn học đi xem một trận bóng rổ chẳng hiểu gì một hồi, trong ảnh trông tôi cười hệt như thằng ngu, Túc Du vẫn là vẻ mặt vô cảm trước sau như một ngàn năm không đổi, như hơi sương lạnh.
Nhưng không thể không nói, loại hình như anh ta quả thật được rất nhiều con gái thích, từ cấp 3 đến bây giờ, thư tình quà cáp cho anh ta chưa bao giờ dứt.
Hai người trong ảnh tựa vào nhau, người mặt như hoa sương kia bị người cười tươi như đóa hoa hướng dương ôm lấy, thân mật khăng khít, như thể vĩnh viễn sẽ không bao giờ xa cách.
Ai có thể nghĩ đến hiện tại hai người trong ảnh cùng tồn tại trong một căn nhà, nhưng lại bị ngăn cách bởi khe rãnh xa xôi nhất trên thế gian này, chính là sinh tử.
Từ khoảnh khắc tắt thở đến nay tôi vẫn luôn chấp nhận tốt đẹp, nhưng lúc bấy giờ, rốt cuộc không khống chế được có một chút khổ sở.
9.
Đúng 10 giờ, chuông báo thức điện thoại của Túc Du vang lên.
Tôi nghe thấy tiếng chuông quen thuộc theo bản năng nghía qua phòng bếp một cái, quả nhiên Túc Du đã đứng ở đấy.
Anh như thường lệ mở tủ lấy ra cái thứ thuốc mà tôi không thể đọc hết tên trong một hơi kia ra, dùng nước ấm pha, sau đó lấy nước trái cây trong ngăn tủ pha theo tỉ lệ 1-1, ngón tay thon dài đẹp đẽ cầm ly thủy tinh lắc lắc rồi để sang một bên.
Ừm, hôm nay thứ tư, là vị dâu tây.
Tôi vui vẻ nhận lấy như trước kia, bàn tay xuyên qua tay Túc Du, tựa như sương mù, cái gì cũng không chạm tới được.
Tôi ngẩn ngơ.
Nhưng thật ra Túc Du không có phản ứng gì hết, nói một câu
uống chậm thôi, tiếp đó đặt ly thủy tinh ở vị trí mà tôi vẫn thường hay ngồi đung đưa chân.
Tôi cho rằng tên này giống tôi, đều là do thói quen, tôi chờ anh ta xấu hổ. Nhưng hai phút sau, anh ta lại một lần nữa cầm lấy cái ly thủy tinh kia, nói “Không hổ là vị dâu tây, đều uống hết sạch sẽ”.
Tựa như vô số lần anh ta đã từng nói như vậy.
Sau đó anh ta đổ thuốc vào bồn.
Tôi lại lần nữa ngẩn người.
Mẹ nó.
Không phải tôi đã chết rồi à, sao trái tim lại đột nhiên đau đớn thế này.
Còn nữa vị bạn học này, bạn có biết thuốc nhập khẩu kia một hộp hơn mấy chục ngàn tệ không vậy?
10.
Thôi kệ, tuy rằng thuốc đắt thật, nhưng Túc Du không thể uống được, muốn đổ thì cứ đổ đi.
Chỉ là dù sao cũng từng có giao tình bao dưỡng anh ta, hiện tại tôi có hơi lo lắng cho tâm lý khỏe mạnh của vị bạn học này.
Trước khi chết tôi từng hỏi qua anh ta, chờ tôi chết rồi thì anh sẽ làm gì.
Lúc đó tôi dùng chút lương tâm để lo lắng tí, lỡ chăng anh ta quen thói làm tiểu bạch kiểm cho tôi mất rồi, đợi tôi chết anh ta không có năng lực mưu sinh thì phải làm sao bây giờ. Vậy chẳng phải tôi đây đã hủy hoại một người thanh niên rất tốt hay sao.
Lúc ấy tên Túc Du ngu ngốc này đang chơi game, nghe xong ngẩng đầu, nghiêm túc suy nghĩ, nói, thế lại tìm một kim chủ khác?
Lòng tôi nói, xong, quả nhiên đã bị hủy hoại rồi.
Thế nhưng tôi nghĩ hẳn là Túc Du sẽ không đến nỗi nào, anh ta thông minh như vậy, hồi đi học suốt ngày nhận giấy khen, sau đó lại thi các thể loại chứng chỉ trâu bò khác, đống giải thưởng chồng chất đấy có thể đè chết người. Cái đầu ưu tú như vậy nên hiểu rằng loại kim chủ không còn sống được bao lâu giống tôi mà còn chịu lấy toàn bộ gia sản đi nuôi anh ta không tồn tại nhiều đâu.
Sau đó, tôi vô tình nghe thấy ông sếp trước của anh ta gọi điện tới, nghe có vẻ muốn anh ta quay lại làm, hẳn là đề xuất thăng chức tăng lương không ít.
Khi ấy Túc Du đang hút thuốc ở ban công, trên ban công sương khói lượn lờ, anh giống như một vị đại tiên đứng bên trong ấy, giọng nói khàn khàn theo hơi thở oi bức giữa hè truyền vào, “Tạm thời không cân nhắc, sau này hẵng nói.”
Tôi vừa nghe thấy hai chữ “tạm thời” đấy thì cảm thấy chắc còn cảnh kế, về sau cũng chưa hỏi lại anh ta.
Nhưng nhìn tình huống hiện tại, nói không chừng là tính kết hôn xong đi tuần trăng mật về rồi mới đi làm lại.
Còn xin sếp thời gian nghỉ để kết hôn nữa, vô tư ghê nhỉ?!
11.
Tôi nhìn bóng lưng vô cùng bình tĩnh của anh ta, lặng im suy nghĩ trong chốc lát.
Lúc ấy, thời điểm yêu cầu quan hệ bao dưỡng, chúng tôi đã chia tay rất nhiều năm. Tuân thủ nguyên tắc “Người yêu cũ đủ tư cách để gửi thiệp đám tang cho người kia”, mấy năm nay chúng tôi ai cũng không liên hệ đối phương, tựa như thể trong sinh mệnh chưa từng có sự xuất hiện của người kia vậy.
Giây phút lần nữa tìm được anh, có hơi lúng túng. Người đã có tuổi rồi, nói nhiều làm màu, tôi đập cái hợp đồng bao dưỡng ẩu tả lên ngực anh, nhướng mày, hết sức cool ngầu nói, chỉ cho thân thể không cho trái tim.
Anh không để ý tới tôi, bởi vì lúc ấy anh đang xem hồ sơ bệnh án của tôi.
Ngón tay vừa gầy vừa thon dài, khớp xương rõ ràng, đang run.
Tôi cười anh, người gì mới hơn hai mươi tuổi mà đã bị Parkinson.
Anh gục đầu thật lâu cũng chưa nâng lên lại, giọng nói khàn khàn run rẩy nói “Câm miệng”.
Hơi hung.
Năm đó lúc chia tay cũng không có hung như vậy.
Chậc, sao lại nói chuyện với kim chủ thế chứ.
Sau đấy Túc Du ký tên lên bản hợp đồng ẩu tả kia, coi như hai bên cùng có lợi. Mấy năm nay tôi không dành dụm được bao nhiêu, nhưng tốt xấu gì cũng có chút tích lũy, lại có phòng ngay trung tâm thành phố, đều để lại cho anh ta, cũng đủ làm lương hai năm. Khi đó tôi còn cố ý chạy ra tiệm copy làm hai bản, chuẩn bị xong lại lặp lại một lần, chỉ cho thân thể không cho trái tim ha.
Túc Du ừ một tiếng, vẫn cao lãnh như xưa.
Mặc dù Túc Du này có khi rất ngu ngốc. Nhưng từ trước đến nay đều nói được làm được, nếu đồng ý rồi sẽ không nuốt lời.
Nếu đã nói không cho trái tim, vậy có cho hết gan tỳ phổi thận thì tim vẫn sẽ còn nguyên.
Cho nên khi chết tôi rất yên tâm.
Nhưng nhìn hiện tại có vẻ tôi yên tâm hơi sớm.
Anh ta sắp kết hôn còn cho tôi uống thuốc, chẳng lẽ là đang xung hỉ để hoàn toàn thoát khỏi tôi?
Xung hỉ là làm như vậy á hả??
12.
Túc Du pha thuốc xong lại tiếp tục chơi game, không hề phát hiện trong nhà có thêm một người.
À không, ma.
Tôi không chơi game, không thèm lại gần máy tính. Thường thì giờ này tôi đang nằm phè phỡn trên sô pha chơi điện thoại xem phim đọc tiểu thuyết. Nhưng mà hiện tại cái tay này của tôi không mở khóa được, chỉ có thể ăn không ngồi rồi trong nhà, lượn lờ chán chết, chạy tới phòng khách mắt to trừng mắt nhỏ với Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch là một bộ xương, anh minh thần võ, gầy gò, chiều cao chuẩn 180cm không tính móc nối, nam giới, một báu vật được mua về.
Tôi không phải biến thái, tôi học y.
Một kẻ học y lại không cứu được mạng của chính mình, có phải rất mỉa mai hay không.
Thật ra cũng tốt, học y kiến thức nhiều, đối với loại chuyện chết chóc này ngược lại thấu đáo hơn so với người thường nhiều. Chẳng hạn như khoảnh khắc tôi nhận được chẩn đoán bệnh từ thầy tôi, bàn tay cũng không run rẩy giống Túc Du.
Tuổi còn trẻ mà bị Parkinson, chậc, còn chả mạnh mẽ được dường như tôi.
Tôi vươn tay chọc xương gò má của bộ xương kia: “Tiểu Bạch à, rốt cuộc ông đây cũng cao hơn anh rồi, bây giờ tôi mà muốn cao thì sẽ rất cao, sẽ biến hình đó nha!”
Tiểu Bạch lơ tôi.
Tôi chọc tiếp, “Anh ở nhà tôi lâu như vậy, không biết nếu làm thần kinh cơ bắp của anh phục hồi như cũ thì sẽ trông như thế nào, xem cái xương cốt này, chắc hẳn là rất đẹp trai.”
Tiểu Bạch vẫn lơ tôi.
Tôi lại chọc: “Dù sao cũng không đẹp trai bằng ông.”
“Victory——!”
Giọng nữ vang lên như sấm, dọa tôi sợ đến mức run cầm cập.
Tên Túc Du ngu ngốc này chơi game thắng rút tai nghe!
Ngay sau đó, tôi liền cảm thấy toàn bộ thân mình bỗng chốc nặng xuống, so với lúc làm người còn nặng nề hơn. Sau gáy có cái gì móc vào, cảm giác chính mình giống như thịt treo bán trong chợ.
Góc nhìn đột nhiên xoay chuyển, nhìn thấy đồ đạc thay đổi phương hướng.
Tôi ngu ra hết nửa phút, cuối cùng lấy lại phản ứng.
——Tôi mẹ nó nhập vào khung xương khô này!