Câu Chuyện Hồ Đồ

Câu Chuyện Hồ Đồ - Chương 30




Tròng mắt anh màu đen, Ôn Vãn có thể nhìn thấy mình thu nhỏ trong mắt anh. Anh an tĩnh nhìn xuống cô, tầm mắt dần dần trượt xuống, cuối cùng dừng lại ở vùng tư mật của cô.

Nơi đó sớm đã bị anh cởi ra, có thể thấy được độ khép mở, rất đẹp. Nhưng cô cũng rất khẩn trương.

Hạ Trầm cúi đầu trấn anhôn cô, đáy mắt cũngcười: "Xấu hổ?"

Theo anh, đây có lẽ là người phụ nữ truyền thống, cô ở trên giường một chút chủ động cũng không có, rất vụng về và không lấy lòng đàn ông.

Nhưng cũng không sao, về sau có thể từ từ dạy ——

Hạ Trầm chưa từng kiên nhẫn như vậy, một đường hôn xuống, mắt cô, mũi cô, miệng cô rồi đến cằm, xương quai xanh xinh đẹp. Mỗi nơi đều cực kỳ kiên nhẫn trêu chọc.

Hô hấp Ôn Vãn càng ngày càng loạn, nhìnánh mắt anh cũng phủ một tầng sương mù. Bộ dáng kia của cô thật ra khiến anh cực kỳ hưởng thụ.

Hạ Trầm hạ thấp xuống, một tay ôm cô, nhốt chặt cô vào ngực mình, một tay kia chậm rãi chà xát tiểu bạch thỏ của cô. Nơi này cực kỳ mềm, đẹp, lần trước ở trongxe nhìn không rõ, lúc này nhìn màu sắc cực kỳ mê người.

Đã kết hôn, mà cứ như cô gái nhỏ.

Hạ Trầm nhẹ nhàng đùa bỡn, ngậm hai hạt tiểu anh đào mà giày xéo. Cô rất nhạy cảm, tùy tiện sờ mấy cái mà cũng đã run rẩy.

Anh giống như nhặt được bảo bối , kìm lòng không được lại cúi đầu hôn cô.

Bên tai Ôn Vãn cơ hồ chỉ còn lại hô hấp của mình cùng tiếng tim đập, trước kia hai người mặc dù cũng đã hôn, nhưng chỉ toàn làtrốn tránh cùng giãy giụa, vào lúc này bị anh chuyên chú kiên nhẫn trêu chọc, rất nhanh cảm thấy cổ họng khô rát, thiếu thứ gì đó,cái loại thiếu này hình như là từ chỗ sâu nhất trong cơ thể cô phát ra.

Hạ Trầm liếmmôi của cô, ngón tay từ từ chui vào cô, rất nhanh dính một mảng ướt nhỏ. Anh khẽ liếc nhìn cô, đáy mắt ướt át giống như làvịnh Xuân Thủy, bộ dáng càng thêm câu người.

Anh cũng uống không ít, bây giờ cảm thấy muốn cô đến phát điên. Ánh mắt khát vọng nhìn cô cũng như mình, rất muốn anh.

Hạ Trầm dụ dỗ hoàn toàn cởi cô sạch sẽ, trời hơi lạnh , anh kéo chăn qua phủ toàn bộ thân thể lên hai người.

Hai người phía dưới ma sát lẫn nhau, thịt chạm thịt, cái loại cảm giác này khiến trong lòng Ôn Vãn run sợ. Đáy mắt anh mỉm cười,mắt nhìn xuống cô, tay đã không an phận mà thăm dò vào trong cô.

Cô khẩn trương tim cũng muốn nhảy ra ngoài, cổ họng vôcùng khát, dứt khoát chủ động ôm cổ anh hôn lên môi anh. Hạ Trầm phối hợp cúi đầu, còn khàn giọng dạy cô: "Đưa lưỡi ra."

Ôn Vãn có loại cảm giác mê man, giống như là thiếu dưỡng khí, hoặc như là lơ lửng ở đám mây.

Cô đang mờ mịt chợt phía dưới truyền đến một hồi cảm giác tê liệt đau đớn, cũng không đau lắm nằm trong phạm vi chịu đưng của cô, chỉ là dị vật xâm lấn cảm giác quá khó chịu.

Cô không tự chủ ưỡn người lên, theo bản năng đẩy đẩy ngực anh, đôi môi lại run rẩy nói không ra một câu nói.

Anh cư nhiên cứ như vậy thô lỗ tiến vào!

Ôn Vãn muốn mắng người, gân xanh trên trán cũng nổi lên, cảm giác kia quá khó chịu, rốt cuộc ai nói làm tìnhcảm giác rất tuyệt đây.

Hạ Trầm cũng mơ hồ cảm thấy có cái gì không đúng, cô rõ ràng phản ứngtốt, nhưng cái này ….

Anh chống cánh tay lên quan sát cô, vẫn chưa rút ra đang ở bên trong cô còn chưa có vào hết , nhưng bên trong xúc cảm quá kỳ diệu, cái miệng nhỏnóng hầm hập ép anhcàng ngày càng gấp.

Ôn Vãnthật nhanh uốn éo một hồi, nhưng khuôn mặt nhỏ đột nhiên trắng bệch như tờ giấy, mi tâm cũng nhíu vào thật sâu.

Hạ Trầm ở cái tuổi này rồi, đương nhiên là có chút kinh nghiệm, bên trong cô xoắn lại, hút anh thiếu chút nữa liền bắnrồi. Anh tự tay nắm được cằm của cô, xoay đầu cô lại thẳng tắp chống lại cặp mắt của mình: "Em ——"

Khóe mắt Ôn Vãn ngấn đầy nước, ở trên đôi má còn dính bếtvài sợi tóc, xem ra nhẫn nại rất vất vả. Trái tim của anh bỗng dưng căng thẳng, nặng nề nặn ra một câu: "Em là, lần đầu tiên?"

Loại chuyện như vậy cho dù là ai đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, ai sẽ nghĩ tới một người phụ nữ kết hôn đã hai năm ,hơn nữa đã từng cùng chồng mình ở chung một mái nhà sống mười hai năm, thế mà vẫn còn xử nữ.

Hạ Trầm cảm giác mình giờ phút này, cho dù là tâm tình hay khuôn mặt cũng đều khó hình dung.

Anh ôm chặt mặt của cô không cho cô tránh né ánh mắt của mình , trong lòng mơ hồ có chút mong đợi. Thật ra thì anh không để ý chuyện cô có phải là lần đầu tiên không bởi cô đã kết hôn , nhưng giờ phút này, anh vô cùng mong chờ câu khẳng định của cô.

Ôn Vãn khó chịu nhìn anh, mấy giây sau mới cực kỳ nhỏ giọng nói: "Rất khó tin sao?"

Hạ Trầm nhìn vẻ mặt lúng túng cùng ánh mắt trốn tránh của cô, lồng ngực chợt tràn đầy căng trướng cảm xúc dâng trào. Anh thương tiếc hôn mắt cô, ngón tay tìm được hoa tâm cô, vuốt ve lớp thịt non yếu ớt mỏng manh.

"Đây là lần duy nhất tôi mang lòng cảm kích đốivới anh- Cố Minh Sâm." Anh nhẹ giọng ở trong môi cô thì thầm, ánh mắt tràn đầy thương yêu , "Cám ơn ngươi đã giao người đầy đủ cho tôi."

Dựa vào điểm này, về sau cũng sẽ xuống tay lưu tình để cho ngươi thua chẳng phải khó coi, dĩ nhiên lời này không phải anh nói với Ôn Vãn.

Ôn Vãn vốn đang đau nhức , rất nhanh bị anh lấp đầy cảm giác thoải mái, từ từ thích nghi dung nạp anh.

Toàn thân Ôn Vãn đều mồ hôi, cảm giác từng giọt mồ hôi phía trên nhỏ xuống cô, cuối cùng thấm vào ga giường. Người đàn ông ở phía trên sau một hồi mưa to gió lớn rốt cục cũng ngừng lại, anh vẫn còn ở trong cơ thể cô, nặng nề thân thể nặng nề đè cô ở trên giường không động đậy.

Trên người hai người cũng dinh dính đầy mồ hôi vô cùng không thoải mái, Ôn Vãn chưa bao giờ biết thể lực của một người đàn ông có thể có kinh người như vậy, nhưng cô thật sự quá mệt mỏi hoàn toàn không muốn suy nghĩ nữa, hơn nữa nơi nào đó đau dữ dội.

Hạ Trầm ôm cô, lật người lại, để cho cô nằm ở trên ngực mình.

Ôn Vãn phát hiện nơi nào đó của anh như cũ vẫn còn rất tinh thần, ý chí chiến đấu sục sôi , mới vừa rồi trở mình động tác mang theo một hồi ma sát, cả người cô run rẩy, không nhịn được đưa tay đẩy anh một cái: "Thả em xuống."

"Em thích ở dưới?" Hạ Trầm mở mắt ra, đôi mắt còn len lỏi chút dục vọng, xem ra hấp dẫn cực kỳ.

Ôn Vãn có chútnóng tai, bị anh nói vội vàng dời mắt đi: "Cút đi, nóng đến chết rồi, trước buông em ra ."

"Nơi nào nóng?" Hạ trầm cười , lồng ngực run lên , bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô, ôm bả vai cô lại đem cô áp gần chính mình một chút, " Nếu bên trong em nóng, có muốn anh giải nhiệt một chút không?"

Mới vừa rồi Ôn Vãn trải qua cả quá trình mây mưa, bây giờ bị anh nói lưu manh như vậy mặt cô càng đỏ hơn, dứt khoát cúi đầu nằm ở trên bờ ngực rắn chắc của anh, tức giận, trực tiếp há mồm cắn anh một cái.
Cô cắn rất mạnh không có chút mềm lòng nào.

-

Hạ Trầm siết chặt lấy hông của cô liền trực tiếp lật người cô lại , anh hung hăng nhìn cô chằm chằm, cố làm hung dữ nói: "Có tin anh thu thập em lần nữa."

Ôn Vãn còn chưa có hồi phục, đỏ mặt lắc đầu, lại gật đầu: "Tin."

Hạ Trầm nhíu mày, mặc dù cô 28 rồi, so với những gì trướckia anh biết, phụ nữ ở tuổi này đều không coi là còn trẻ, nhưng khi nhìn bộ dạng hoảng sợ của cô với vẻ mặt, anh không cảm thấy kỳ cục, mà còn rất hưởng thụ.

Anh cố ý mặt lạnh, đối với cô giương cằm lên: "Tiếng kêu dễ nghe."

". . . . . ." Cho là cô là chó sao? Ôn Vãn kiên quyết không phối hợp.

Hạ Trầm cau mày, khuôn mặt đến gần cô một chút, tinh tế quan sát cô: "Ôn Vãn,bây giờ trong lòng em nghĩ như thế nào?"

Ôn Vãn trừng mắt nhìn, ngón tay trỏ của anh chỉ chỉ mũi cô: " Thử làm kiêu lần nữa, em sẽ biết tay anh."

Ôn Vãn không thể nào nào nói ra suy nghĩ của mình được, nhưng vẫn là mấp máy môi, nghiêm túc nghĩ ngợi chốc lát mới đáp: "Em với anh đã như vậy rồi,còn có thể nghĩ như thế nào?"

Hạ Trầm nhìn cô một hồi, đáy mắt mới dần dần cười.

Anh còn chưa kịp nói chuyện, điện thoại di động vừa đúng vang lên, lấy tới liếc mắt nhìn, hình nhưlà đang do dự có nên nhận không.

Ôn Vãn rất thức thời đứng dậy lấy quần áo: "Em đi tắm."

Điều kiện phòng tắm không tốt, chỉ là đơn giản tắm mà thôi, sau khi Ôn Vãn đi vào tâm tình vẫn như cũ khó có thể bình phục.

Mặc dù cô từng nhắc nhở mình phải thận trọng,nhưng bây giờ trái tim cô không còn nghe theo lý trí nữa, con đường phía trước là bụi gai còn là gai hoa hồng, ai cũng không có cách nào bảo đảm, cô và Hạ Trầm đều chỉ có thể liều một lần.

Lúc Hạ Trầm nghiêng người hút thuốc, ánh mắt anh chạm vào Ôn Vãn, cô thấy ,mi tâm anh nhíu sâu, hình như gặp chuyện phiền lòng.

Mặc dù Ôn Vãn muốn cùng Hạ Trầm thử một chút, nhưng cũng không muốn tham dự quá nhiều chuyện riêng của anh, cho dù là trong tình yêuhai người cũng nên tôn trọng lẫn nhau.

Ôn Vãn đem đồ phơi ở trên giá treo, lúc xoay người Hạ Trầm đã ở đằng sau, trên người anh chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng, đứng ở bậc thang trên cao nhìn xuống cô: "Ngày mai xanh trở lại ."

Anh không phải hỏi thăm, mà là thông báo.

Ôn Vãn phỏng đoán có lẽ là trên phương diện làm ăn của anh có vấn đề, thật ra thì cô bây giờ còn chưa muốn trở về, trở về chẳng qua cũng chỉ đối mặt với bọn ký giả nhàm chán, với lại cũng chẳng có gì làm.

Nhưng hiện tại quan hệ của hai người không giống nhau, cô suy nghĩ một chút vẫn là gật đầu đồng ý.

Hạ Trầm đi tới ôm chặt cô: "Về sau làm bác sĩ của Đình Diễn đi, bây giờ nó chỉ nghe lời em, bình thường không náo thì cũng tuyệt thực, tính khí ngày càng khó chịu”.

Ôn Vãn nhớ tới lần trước xảy ra chuyện lúng túng với Hạ Đình Diễn, có chút chần chờ.

Hạ Trầm như thế nào lại không đoán được, cười nhẹan ủi cô: "Anh tin tưởng em….chẳng lẽ em tin chính mình?”

Ôn Vãn suy nghĩ một chút, bây giờ báo chí đang rầm rộ, cô muốn tìm một công việc phù hợp cũng quá khó khăn, , làm bác sĩ củaHạ Đình Diễnhình như cũng không tệ lắm.

Ôn Vãn ngẩng đầu nhìn anh bên cạnh, vừa đúng nhìn thấy dáng vẻanh điều suy nghĩ, chẳng biết tại sao trái tim lại đập mạnh. NhưngHạ Trầm không biếttrên mặt lập tức cười, ôn hòa"Ừ" một tiếng.

Ôn Vãn gật đầu: "Chờ mọi chuyện giải quyết xong, em sẽ tìm công việc khác."

Hạ Trầm vô tình ôm cô đi vào trong nhà: "Đến lúc đó lại nói."

Ôn Vãn kỳ quái liếc nhìn Hạ Trầm, giờ phút này Hạ Trầm cho côcảm giác rất kỳ quái, nhưng không nói được kỳ quái ở chỗ nào, hơn nữa lời này, hình như có chút hàm ý.

Hai người mới vừa đi mấy bước, sau lưng cửa chính liền bị nhẹ nhàng gõ vang lên, Ôn Vãn nghi ngờ xem đồng hồ, đã ban đêm hơn mười một giờ ——