Câu Chuyện Giải Cứu Một Chàng Trai Sa Ngã

Chương 1




Trans: Ying Yang

Khi cây ngô đồng đó lại xuất hiện trong tầm mắt một lần nữa, cuối cùng Trần Triều Dao cũng không kìm được mà bật khóc thành tiếng trong cơn gió lạnh cuối tháng mười một.

Bây giờ đã gần rạng sáng, trên trời chỉ còn lác đác một vài ngôi sao, cô một thân một mình ở thành phố xa lạ, điện thoại đã bị dùng hết pin từ lâu. Mà cô đang đi giày cao gót, kéo theo một chiếc vali nhỏ đi lòng vòng hơn hai tiếng đồng hồ vẫn chưa ra được con phố dài này.

Con phố này rất lụp xụp, từ đầu phố tới cuối phố đều là đường xi măng nham nhở với nhiều “ổ gà”, “ổ trâu”. Đối diện rìa đường là một toà nhà cũ kỹ phủ đầy tro bụi, cửa tầng một đang mở, bên trong treo đèn xanh xanh đỏ đỏ, dưới ánh đèn mờ ảo là đôi môi đỏ mọng ướt át, khuôn mặt trắng bóc ẩn hiện dưới làn khói trắng mịt mờ.

Nhiều lúc họ quay mặt đi xì xào bàn tán, cũng có lúc sẽ quay đầu dùng vẻ mặt không cảm xúc nhìn cô, động tác cứng nhắc, nét mặt đờ đẫn, dán mắt nhìn cô chòng chọc khiến cô lạnh cả người.

Không ít người tới lui, nhưng đa phần đều là đàn ông trung niên mặc áo dài tới đầu gối, dính đầy dầu mỡ ưỡn cao bụng đi vào từ khe cửa nhỏ hẹp. Mỗi lúc như vậy, mấy khuôn mặt trắng kia mới coi như có thêm chút cảm xúc, quấn lấy những người mới tới như rắn rết, phát ra tiếng cười the thé, chua loét rất khó nghe, phấn trắng trát trên mặt rơi lả tả.

Cả con phố như rãnh nước bẩn tích trữ bùn loãng lâu ngày với đầy cá chết thối rữa, bốc lên mùi tanh tưởi, hôi thối. Trong con phố như này thì cô thật sự rất nổi bật, đôi lúc đám đàn ông kia sẽ dùng ánh mắt hèn mọn nhìn cô từ trên xuống dưới khiến dạ dày cô cuộn trào từng cơn. Giây tiếp theo mấy kẻ đó chú ý thấy con dao găm được cô siết chặt trong tay thì hoảng hốt lo sợ chạy đi.

Cô lạnh mặt, ưỡn thẳng eo vật lộn trong gió hồi lâu, sự bất lực dâng lên như nước triều trong lòng, cuối cùng che mất lý trí khiến cô đá bay đôi giày, ngồi xổm ở nơi đầu gió, đè nén tiếng nức nở nghẹn ngào trong cổ họng.

“Khụ.” Bỗng nhiên trong bóng tối vang lên một giọng nam khàn khàn.

Tim cô đập như đánh trống, tiếng khóc nghẹn lại trong cổ họng, con dao găm loé lên ánh sáng bạc bị cô siết chặt trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi suốt cả chặng đường, đang lăm lăm giơ về phía trước.

Bóng đen dưới cây ngô đồng cử động, theo đó là tiếng ho khan khe khẽ, một nửa khuôn mặt lộ ra, đường nét rất sống động dưới ánh sáng mờ tối.

“Cô khóc cái gì?” Bóng đen đó cất giọng bình tĩnh, lười biếng mệt mỏi hỏi cô.

Là người.

Trần Triều Dao cất con dao đi, thở phào một hơi nhẹ nhõm, tim đập như đánh trống dần lấy lại tiết tấu.

Vừa nãy quá căng thẳng, bây giờ đột nhiên thả lỏng khiến cô chỉ thấy vừa mỏi vừa tê, cơn đau châm chích truyền lên từ mắt cá chân, hai chân cô tê rần.

Trong con phố vừa nhìn đã biết là không đứng đắn này, có lẽ cách tốt nhất để đáp lại lời một người xa lạ chính là im lặng.

Nhưng có lẽ là vì lúc này xung quanh khá yên tĩnh, giọng nói của cậu trong làn gió lạnh buốt mang theo đôi phần ấm áp khiến thần kinh căng thẳng cả đêm của cô dần thả lỏng.

“Chân tôi đau.” Cô chẳng bận tâm gì tới hình tượng nữa, ngồi xổm xuống xoa bóp đôi chân, than thở cùng với bóng đen: “Tôi vốn muốn tới nơi khác nhưng tài xế bị nặng tai nghe nhầm, đưa tôi tới nơi chết tiệt này rồi chạy mất, tôi đã quanh quẩn ở đây cả buổi tối mà vẫn chưa ra được. Bây giờ đã mười hai giờ, điện thoại thì hết pin, đến một nơi để ở cũng không tìm được, thật là đen đủi muốn chết.”



Cô hít hít mũi, giọng nói trong trẻo còn mang theo âm mũi nghẹn ngào.

Ai ngờ bóng đen kia nghe thấy trải nghiệm thê thảm của cô thì lại so vai, cúi đầu cười.

“Cô nói không có nơi để ở?” Cậu khoác một tay lên thành ghế, khuôn mặt lại nghiêng ra một chút, lộ ra dưới ánh sáng.

Khuôn mặt tuấn tú với hàng lông mày đậm, khoé môi khẽ nhếch, trong mắt như có ánh trăng, sáng lấp lánh.

Sắc đẹp trước mắt thật sự khiến người khác phải ngạc nhiên, tâm trạng u ám cả buổi tối của Trần Triều Dao cuối cùng cũng tốt lên đôi chút.

Nhưng câu nói tiếp theo của cậu lại mang giọng điệu trêu tức: “Cả con phố này chẳng phải đều là nơi để ngủ sao, cô ưng căn nào thì cứ đi thẳng vào là được.”

Trần Triều Dao sửng sốt một lúc lâu, sau đó xấu hổ đỏ mặt: “Cậu coi tôi là trò cười đấy à?”

Cậu nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm: “Người tới con phố này đều là tìm người để ngủ, có điều so với đám đàn ông thối hoắc kia thì cô gái xinh đẹp như cô sẽ khiến họ vui lòng hơn đấy. Cô đưa chút tiền, cho dù không ngủ cùng họ thì mua một chỗ để nằm cũng còn hơn vật vờ ở đây.”

Cậu vân vê chiếc lá trong tay, dáng vẻ biếng nhác nhưng lời đề nghị lại rất ra dáng.

Trần Triều Dao nhíu mày suy nghĩ, trong đầu hiện lên từng khuôn mặt đánh phấn trắng bệch, đôi môi đỏ máy móc giật giật. Khung cảnh phía sau là ánh đèn mờ nhạt và mặt tường bẩn thỉu, còn có tiếng thở dốc và tiếng thét chói tai như có như không mà lúc nãy cô nghe thấy, tiếng hét như kim châm sắc bén đâm vào tai đau đớn. Cảm giác buồn nôn cuộn trào từng đợt trong dạ dày khiến cô không nhịn được nữa.

Cô che miệng, nôn khan vài tiếng.

“Haiz.” Cậu hất cằm, cười như không cười nhìn về phía cô: “Nếu không muốn ngủ cùng họ thì ngủ cùng tôi cũng được.”

Động tác Trần Triều Dao dừng lại, cứng đờ ngẩng đầu lên: “Cậu có ý gì?”

Cậu nghiêng người về phía trước, búng tay một cái: “Một chỗ nằm hai trăm rưỡi, dịch vụ khác tính tiền riêng.”

Trần Triều Dao mấp máy môi nhưng mãi lâu cũng không phát ra được âm thanh. Cảm giác buồn nôn đã đỡ hơn nhưng lại có cảm giác phức tạp dâng lên trong cô.

Tầm mắt cậu rất không khách sáo quan sát cô vài lần, đôi mắt lại càng sáng hơn: “Hừm, tôi tính cô 600 một lần, mặc dù đắt hơn giá thị trường một chút nhưng đảm bảo về mặt kỹ thuật, chắc chắn sẽ khiến cô thoải mái, nếu khó chịu trả lại toàn bộ tiền, tiền giường cũng không thu. Muốn dùng miệng cũng được, nhưng sẽ thu giá cao một chút, thế nào? Có muốn cân nhắc chút không?”

“Dừng!” Trần Triều Dao hắng giọng hét lên một tiếng, đầu óc ong ong.



Cô đứng dậy, nhặt đôi giày cao gót bị ném sang một bên lên, mặt đỏ bừng.

“Cậu thấy tôi giống kẻ ngốc không?!” Cô bực bội gào lên rồi kéo vali rời đi.

Giày cao gót giẫm lên mặt đất phát ra tiếng vang lộp cộp.

Cậu dựa lưng vào ghế, nói với theo bóng lưng cô: “Thật sự không cân nhắc một chút à?”

Trần Triều Dao không thèm quan tâm, càng bước nhanh hơn.



Ba mươi phút sau, cô nhìn cây ngô đồng lung lay trong gió, trước mắt là một khoảng tối đen.

Trong tầm mắt mịt mờ, một bóng đen duỗi cánh tay ra quơ quơ trước mặt cô.

“Này.”

Trần Triều Dao ngẩn người đứng tại chỗ thật lâu, nghệt mặt quay đầu lại, nhìn cậu từ trên cao xuống.

Cậu ngẩng đầu lên, ánh sáng trên mặt bị cô che mất một nửa, khuôn mặt ẩn trong bóng tối là một màu đen thuần tuý, nửa khuôn mặt lộ ra ngoài ánh sáng mang theo nụ cười, lúm đồng tiền tựa như phát sáng.

Trần Triều Dao lấy ví da từ trong túi xách, rút ba tờ tiền đưa cho cậu: “Không cần trả lại, dẫn đường.”

“Cảm ơn.” Cậu cười híp mắt bước tới gần rồi lại niềm nở muốn xách vali giúp cô nhưng bị cô từ chối.

“Được rồi.” Cậu nghiêng đầu với vẻ thờ ơ, sau đó đi trước dẫn đường.

Trần Triều Dao đi theo phía sau, cậu có dáng người khá cao, sống lưng rất thẳng, bờ vai rộng nhưng không dày, có cảm giác gầy gò, yếu ớt riêng biệt của thiếu niên.

Cảm giác ngờ vực trong lòng mỗi lúc một lớn, cô cau mày hỏi: “Cậu đã thành niên chưa?”

Bước chân người phía trước thoáng khựng lại, cậu quay nửa khuôn mặt tới, đuôi mắt nhìn lướt qua cô.

Ở nơi ánh sáng hơi tối, mặt mày cậu cong cong: “Chị gái, xin chỉ bảo thêm.”