Câu chuyện của một lính đánh thuê thú nhân

Chương 23: Quyết định Phần 2




……Nhưng bên trong cửa hàng qua cửa sổ lại khác.

Nó không phải là vũ khí, xét theo những món đồ trên kệ. Quần áo, quần áo của con người.

Ta không biết có phải mình vào nhầm cửa hàng nên nhìn vào tấm biển phía trên. Ta không thể đọc nó, nhưng nó hoàn toàn khác với cái trước. Đáng lẽ nó phải được trang trí bằng một thanh kiếm chéo và một ngọn giáo, nhưng nó lại bị thiếu.

Đã thay đổi, cửa hàng vũ khí đã đi đâu đó, cửa hàng quần áo này mới chuyển đến !

Ta đã cố đạp cửa và bước vào cửa hàng… nhưng nghĩ lại thì thấy những người ở cửa hàng không có tội (ta nghĩ vậy) và còn đang bế đứa nhỏ này nữa. Hơn hết, thành phố luôn nhộn nhịp người qua lại. Sẽ là một vấn đề lớn nếu ta nổi cơn thịnh nộ ở đây. Được rồi được rồi, đây không phải là chiến trường. Bình tĩnh nào ta.

Ta hít một hơi thật sâu và mở cửa cửa hàng.

Không khí yên tĩnh, trên tường treo nhiều áo khoác và quần dài. Đều là cho con người nên họ quá nhỏ đối với ta và quần áo không làm ta hứng thú chút nào.



Tuy nhiên, khi kiểm tra kỹ hơn, ta nhận thấy có khá nhiều quần áo có màu sắc rực rỡ. Từ trước đến nay, quần áo của người dân trong thành phố đều có màu nâu sẫm và xám xỉn.

Cửa hàng này thì khác. Màu vàng lục, xanh lam và trắng tinh.


Những màu sắc mà ta cho là đẹp lại khá nổi bật."

"Chào mừng!"

Một nhân viên nhận ra ta bước ra từ phía sau. Hai người. Một cặp nam nữ.

Liệu hai người này có trở thành “cha và mẹ” như Ruth đã nói không ? Trong khi đang suy nghĩ về điều đó trong đầu, ta cố gắng đặt câu hỏi.


"Ừm, cửa hàng trước đây..."

"Ara, đứa bé thật là dễ thương!"

Đột nhiên nữ nhân chủ động chủ động tiến đến, điên rồi, ta không có cảnh giác ! Nếu đây là một cuộc đấu kiếm, nó sẽ giống như bị đánh trước.

"Ngài đang tìm loại quần áo nào ?" Sau đó được hỏi bởi người đàn ông. Và nó rất lịch sự. Khác hẳn so với Ruth và Zeal, những người thích độc và hay mỉa mai mặc dù họ nói những điều giống nhau.


Đột nhiên ta nhìn lại đứa trẻ trong tay. Ta hiểu rồi, kể từ khi ta tìm ra nó, nó đã

mặc quần áo rách rưới, đồ lót và thậm chí cả giày. Không giống như ta, những kẻ không quan tâm nhiều đến quần áo vì đã có lông, đứa bé này là con người, ta bất cẩn nghĩ.


“Tôi xin lỗi, để may quần áo cho thú nhân sẽ tốn rất nhiều thời gian…”

"Không phải!" Ta muốn hỏi về người chủ cũ của nơi này! Ta muốn nói thế, nhưng những lời thốt ra từ miệng lại hoàn toàn khác với những gì ta đang nghĩ bây giờ.

"Umm, tôi muốn… quần áo cho đứa bé này... nhưng."

Ta đã thua bởi sự hiếu khách của cửa hàng này.