Câu chuyện của một lính đánh thuê thú nhân

Chương 15: Đứa trẻ phần 7




Nếu là khoảng 5 người thì ta sẽ hạ được chúng ngay.

Ruth và Gail đang nói về tấn công gọng kìm và phân chia vai trò trong khi che giấu sự hiện diện của mình, nhưng ta không cần những thứ như thế.

Khi tấn công, ta luôn xông thẳng trực diện. Ta đã luôn chiến đấu như vậy trên chiến trường, ta sẽ kết thúc nó ngay lập tức… Ta không quan tâm đó là 100 người, đó là cảm giác của ta lúc này.

……Đột nhiên, cảm giác ngứa ngáy ngứa ngáy nãy giờ biến mất như chưa từng tồn tại, thay vào đó là cảm giác máu nóng chạy khắp cơ thể như lần đầu hồi sinh sau một khoảng thời gian.

Đúng vậy, là cảm giác này ! Ta sẽ giết tất cả những ai cản đường.

Tháo cái móc khỏi chiếc rìu lớn đang mang và nâng nó lên. Hơn nặng, nhưng trọng lượng thoải mái dồn lên cả hai tay.

Đây là lần đầu tiên ta sử dụng nó… nghĩ về nó đã trưng không suốt thời gian qua.

À đúng rồi, ta đã giấu đứa nhỏ không ngừng khóc trong bụi cây. Khuôn mặt của Zeal, người đang nhìn từ xa, trông rất ngạc nhiên.

"Đứa nhóc này là sao vậy!?" Ta nghe và nhìn thấy đôi mắt tròn xoe ngạc nhiên của cô ấy. Giống như Gail vậy, đúng là họ mèo.

"À, ta muốn nói là, ta cũng muốn hỏi câu đó."

Trước xe ngựa, có ba người, chúng đang xổ ra hành lý của chúng tôi, bao gồm cả bánh mì mà Togari đã nướng vào buổi sáng, và thảo luận về điều gì đó. Có nên chia rẽ những kẻ này không?



Bây giờ… thì. Ta hạ thấp phần thân trên và lao về phía đối thủ. Đầu tiên, ta vung chiếc rìu của mình từ dưới lên về phía tên đầu tiên trước mặt.

Trước khi kịp ngạc nhiên, đối thủ đã bay lên không trung, xẻ đôi cơ thể theo đường chéo từ bên hông.

Sau đó đổi hướng rìu, lập tức chém người thứ hai bên cạnh theo đường ngang!


Trong một khoảnh khắc, ta nghĩ mình đã nghe thấy câu "tìm thấy rồi" Đó là lỗi của ngươi vì đã không cảnh giác, hãy suy ngẫm sau khi chết.

Và thứ ba. Hắn hoảng sợ và cố rút thanh kiếm treo trên thắt lưng ra nhưng đã quá muộn.

Sau khi xử lý đằng trước, ta đặt lưỡi rìu lên cổ và lật nó lại.

Sau đó có một giọng nói lạ từ phía trên.

Người thứ tư, cầm một con dao, định nhảy vào ta từ nóc xe ngựa... nhưng đột nhiên, hắn ta bất lực ngã xuống đất.

Ba con dao đã cắm sâu gọn vào lưng hắn. Là Zeal làm. Trời ạ, ta đâu cần yểm trợ.

“Giờ thì, còn lại một tên…”


"Oa, bốn tên đã xong rồi sao, nhanh thật đó !"

Ruth, người đã biến mất khỏi đầu ta trước khi ta kịp nhận ra, đến từ sau lưng ta.

Cái nhìn nghiêm nghị mà hắn vừa mới thể hiện biến mất trước khi bất cứ ai nhận ra điều đó.

"Quả nhiên! Biệt danh ‘Rush no Hayare’ không hề cũ đi."

Này, sao lại thêm tên nữa vậy ?

Khi hỏi Ruth, người đang có tâm trạng vui vẻ như vậy, chuyện gì đã xảy ra với người còn lại, hắn chỉ trả lời đơn giản: "Ổn rồi. Gail và tôi đã giết hắn ta bằng thế gọng kìm."


Hai tên này nhanh nhảu quá. Không, cả Zeal nữa.

Sau Ruth, Gail ném người cuối cùng trước mặt tôi.

5 người này... Không, 6 người bao gồm cả gã cải trang thành Gag. Nó kết thúc bằng việc tất cả đã chết.

Ta đã thực hiện một số khám xét, nhưng mà không có bất cứ điều gì đáng chú ý. Vấn đề là thu hoạch bằng không sau khi dọn dẹp à. Đó là lý do tại sao chúng quyết tâm săn lùng chúng ta à. Chà, vì đối thủ là ta nên quá tệ.


……Nhưng nếu nhìn kỹ, những kẻ này khá kỳ lạ.

Lúc đầu ta tưởng chúng là đạo tặc, nhưng… không, chúng trông giống con người và không giống con người.

Da hơi xanh và bàn tay và bàn chân dài như cành cây chết. Và……

"...cái này," Ruth nghẹn ngào khi kiểm tra cái xác.

Cái gọi là tròng trắng của mắt có màu vàng nguyên chất. Phản chiếu ánh sáng chói lóa, nó giống như một thứ ánh sáng mơ hồ như mặt trăng.

"Con người... hả?" Gail cũng không nói nên lời.

“Thật kinh tởm, nhưng rất đáng để nghiên cứu,” Ruth nói trong khi nhét xác tương đối đẹp vào chiếc ba lô - kẻ mà Zeal đã giết. Ngươi đang làm gì thế?

Nhưng chúng có ý gì khi nói ‘tìm thấy rồi’ ? Có ai đang bị treo tiền thưởng à ?