Câu chuyện của một lính đánh thuê thú nhân

Chương 10: Đứa trẻ phần 2




Không chỉ Ruth, sau cái chết của sư phụ, một số thú nhân đã đến hội này để nương nhờ vào nó.

Một trong số họ là Gail, một thành viên của bộ tộc sư tử đã bỏ trốn vì được đối xử tốt hơn ở hội khác. Theo lời hắn, các hội lính đánh thuê khác đã bị giải tán hoặc bị buộc phải thu hẹp quy mô, vì vậy họ không còn nơi nào để đi và quay trở lại đây.

Tuy nhiên, tên này đã có tiền án trốn khỏi chỗ của ta trước đây, ta nhớ hắn, một gã thuộc tộc sư tử.

Làm sao hắn ta có thể trở lại với một khuôn mặt bình thãn như vậy? Nhưng hắn cứ van xin nên ta bảo hắn muốn làm gì thì làm và tha thứ. Tuy nhiên, ta cũng cảnh cáo rằng lần sau không tha thứ còn bỏ chạy.

Vài người khác đã tham gia hội của ta, nhưng thành thật mà nói, chúng dường như không thích hợp để chiến đấu. Rất có thể chúng chỉ đến chỉ để tìm việc làm. Ta còn chẳng nhớ tên nào luôn.

Khi xuống xe ngựa, đột nhiên một âm thanh nhỏ từ trần xe.

Hình bóng quen thuộc đáp xuống trước mặt bọn ta mà không gây ra tiếng động nào là Zeal!

"Đã lâu không gặp, anh thế nào ?"

"Chà! Đã lâu không gặp, Zeal-san!"



Không phải ta là người trả lời trước, mà là Ruth. Hơn nữa, hắn đột nhiên nhảy lên và ôm lấy Zeal. Tên này là gì vậy?

Theo lời Zeal, cô ta thấy cỗ xe của bọn ta trên đường về sau công việc. Nhưng có vẻ như cô ta đã nhảy lên nóc xe và bị lung lay một lúc. Ta không để ý luôn.


"Nhưng làm thế nào cô biết bọn ta đang ở trong xe ngựa ...?" Nhưng điều đó không quan trọng, Zeal có rất nhiều điều muốn nói.

Cái chết của sư phụ, sự kết thúc của cuộc chiến, và ý nghĩa của những từ đó.

"Phải.”

"Khi đoàn xiếc mà tôi tham gia trước đây bị hỏa hoạn, trưởng đoàn đó có vẻ là một người bạn cũ của ông chủ, và thông qua đó, một người nào đó trong hội đã đưa tôi đến đây."

Zeal đã không nói nhiều về bản thân mình. Tất cả những gì ta biết là cô đã được một nhóm xiếc thu nhận và trau dồi kỹ năng ném dao của mình.

"Tôi có một mối quan hệ khá lâu với Ruth. Cậu ấy là một chuyên gia về thuốc độc, vì vậy chúng tôi thường làm việc cùng nhau trong các nhiệm vụ."


Ôm Ruth bé nhỏ trong tay, Zeal bắt đầu nói một cách vui vẻ. Zeal cao bằng tôi, còn Ruth chỉ đến đầu gối. Nói thế nào nhỉ, nhìn thế này cứ như cha mẹ và con ý.

“Được rồi, lần sau chúng ta nói về chủ đề ướt át nhé.”

"Màu lông của Ruth như thế này, nên công việc ám sát mà cậu ta tự làm cũng không tệ lắm, nhưng nếu tính thêm số người mà anh ta giết gián tiếp bằng cách bán thuốc độc, thì có lẽ cũng nhiều người như Rush đấy."

"Y da , không được đâu Zeal-san, thành tích của tôi sao bằng Rush-san được."


...hai người này thực sự là bạn tốt.

"Biệt danh của cậu ấy là 'Thiên thần sa ngã trắng tinh', vì vậy Rush không nên làm cậu ấy tức giận quá đâu."

Ta hiểu phần trắng tinh, nhưng thiên thần sa ngã gì ? Ta tự hỏi ý nghĩa của phần thiên thần sa ngã. Ta giỏi với những từ phức tạp.

"Không giống như Rush-san, người có nhiều biệt danh trên chiến trường, tôi chỉ có một, và tôi vẫn còn một chặng đường dài phía trước." Thế à. Ta hỏi hai người họ.


"Rush ‘lông đỏ’ và ‘mũi trắng’, không, hình như là ‘mũi trắng’."

“Còn có ‘Ác quỷ chiến tranh’, ‘Máu khói’ và ‘Quái thú bốc mùi’ Rush”

“A, Tôi tự hỏi bạn bè tôi có nói gì không. Nhưng mà Rush không thích tắm nên tới giờ anh ta vẫn luôn bốc mùi." Zeal nhéo mũi và vung tay trước mặt.

"Ừ, đúng rồi. Rush-san có mùi khá thối, phải không? Ngay cả Zeal-san cũng ghét điều đó..."

Ta không thể chịu đựng được nữa nên đã đánh vào đầu Ruth một cái. Điều này sẽ khiến hắn ta im lặng.

“V, vậy anh thừa nhận qua các cú đấm... Rush-sa……n”Bỏ lại Ruth đang ôm cái đầu, bọn ta tiến đến đích đến, tàn tích của chiến trường.