Câu chuyện của một lính đánh thuê thú nhân

Chương 08: Cái chết khởi đầu




Ta đã nghe điều tương tự từ những người khác. Rõ ràng, nguyên nhân cái chết của ông là tuổi già.

Lão hóa là gì? À đúng rồi, nó giống như một căn bệnh khiến ta chết ngay cả khi ta không bị giết. Trong khi nghĩ vậy, ta đẩy họ ra và chạy đến căn phòng nơi sư phụ đang ở.

…lặng thinh. Như màn đêm.

Sư phụ đang ngủ trên chiếc giường ở căn phòng nơi âm thanh đã biến mất như màn đêm.

Với một cơ thể rất nhỏ, không thịt, không xương.

Ta yêu cầu những người xung quanh để ta yên. Vì ta có nhiều điều muốn nói với sư phụ.

Mọi người rời đi, và ta ở lại một mình với sư phụ.

Ta cầm chiếc rìu lớn mới làm và vung nó trước mặt sư phụ.

"Sư phụ, cái đại rìu này tuyệt không? Con đã nhờ ông già ở cửa hàng vũ khí chế tạo nó bằng những viên đá quý mà con nhận được vào ngày hôm đó. Đó là vũ khí đầu tiên trong đời của con. Con sẽ không để ai sử dụng nó đâu. Từ giờ trở đi con đem theo nó khi ra trận. Với chiếc rìu này, con sẽ có thể hạ gục nhiều đối thủ hơn. Ngài sẽ thu được nhiều lợi hơn bao giờ hết.”



……Nhưng đôi mắt của sư phụ vẫn nhắm sâu bên trong cái lỗ rỗng.

Ta thử nắm lấy tay người. Lạnh hơn cả nước sông mùa đông.

"Tay của người sao lại lạnh như vậy? Chẳng lẽ người vừa làm việc với nước lạnh sao? Nếu không thì sao lại lạnh như vậy. Lòng bàn tay của sư phụ, người sao lại như thế này… nó to lớn, cứng rắn, lại còn gồ ghề. Nó luôn nóng như nước sôi, phải không ? Nói gì đi, sư phụ. Người không thể chết mà không bị chảy máu hay bị chém mà. Người biết mà? Như mọi khi, hãy nói, ‘Đồ ngốc, ta sẽ không chết dễ dàng như vậy !’ Nếu có thể, người hãy đánh con bằng nắm đấm như người đã từng đi. Càng đau càng tốt. Để cạnh tranh ở sân sau cũng được mà. Người ném con xuống sông cũng được. Đó là lý do tại sao, từ giờ trở đi, hãy dành thêm thời gian bên nhau nhé. Này người , nói gì đi. Con không muốn người


im lặng, vì vậy hãy nhanh chóng đứng dậy, phải không? Hét lên với con lần nữa đi, này sư phụ, khi người không còn thì con phải biết làm sao, con phải làm gì bây giờ? Sư phụ !? Này, nhanh lên đi !”

Rất nhiều thứ chảy ra khỏi mắt.

Lau bằng tay... nó là nước. Nó rất mặn khi liếm thử nó...

Nó có vị như một món súp đã bị đun sôi cạn. Cái này là cái gì...

Nước cứ tuôn ra từ mắt ta và không thể dừng lại ...


Và ta tru lên. Đủ lớn để xé toạc cơ thể người ra.

Ngày hôm sau, xác thầy được chôn trong mộ.

Có một tượng đài bằng đá khổng lồ trên đỉnh của nó.

Ta không biết nó có được viết gì, nhưng khi ta quay lại nhìn nó, ta hiểu rằng sư phụ sẽ không trở lại.

Từ sau ngày sư phụ được chôn cất, ta chuyên tâm vung chiếc rìu lớn mỗi ngày, cố gắng quên nó đi. Nhưng dù vậy, công việc vẫn không đến, và ta chẳng còn gì để làm với những thành tích không tỳ vết của mình.

Đúng rồi. Một thú nhân mới đến đây tuần trước xông vào phòng ta với vẻ mặt hớn hở.


"Này Rush, hãy vui lên đi ! Có là một công việc rồi! Chúng tôi có một công việc rồi !"

"... Ồ? Đó là loại công việc gì, nội dung ra sao và ở đâu?"


Tim ta đập rộn ràng trước yêu cầu công việc sau một thời gian dài, nhưng ta vẫn bình tĩnh hỏi.

Trong khi nhìn vào mẫu yêu cầu trong tay, hắn ta nói.

"Chà, là dọn dẹp..." Trả lời ta với khuôn mặt chết lặng.

dọn dẹp……

"Thành thật mà nói, đó là một trong những công việc bọn ta không muốn làm nhất."

Tuy nhiên, bây giờ không có công việc nào cả, công việc kinh doanh lính đánh thuê của bọn ta đã đi vào ngõ cụt đến mức không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận loại công việc này.

Và điều này sẽ thay đổi tương lai ta...

Lúc đó, ta vẫn chưa biết rằng mình sẽ dần dần giải được sự nhầm lẫn trong đầu và những câu trả lời mà sư phụ ta đã nói.