Cậu Chủ Xin Tha Cho Em

Chương 9




Công việc ở Tập Đoàn tạm ổn Hàn Thiên Lâm lái xe trở về nhà. Anh bỗng cảm thấy khó chịu trong người lo lắng không thôi.

Mi mắt anh nháy liên tục như điềm báo điều gì đó. Cả ngày nay anh bận rộn quên mất việc gọi điện thoại cho cô.

Anh mở điện thoại, tìm tên cô. "Nguyệt Nhi" chính là tên trong danh bạ anh đặt cho cô.

Chắc cô không giận anh đâu. Dù sao cũng là con gái dễ giận mau quên.

Tiếng chuông đổ một hồi dài. Đáp lại cuộc gọi vẫn là những tiếng tút tút quen thuộc.

Nguyệt Lăng không bắt máy anh.Chẳng lẽ Nguyệt Lăng gặp chuyện gì.Có lẽ do anh nghĩ quá nhiều cô cả ngày ở nhà sao có thể xảy ra chuyện được chứ.

Anh phải về gấp thôi. Tốc độ lạ xe bắt đầu thay đổi anh tăng tốc thật nhanh.

Về nhà

Anh vừa bước vào sảnh đã thấy mẹ mình ngồi trên ghế sofa. Thái độ của bà rất lạ,nhìn như có chuyện gì rất lớn xảy ra vậy.

Anh ngồi xuống chiếc ghế sofa nhẹ nhàng cởi chiếc Áo véc ngoài ném cho cô giúp việc.

Mẹ anh cứ im lặng ngồi đó. Anh bèn lên tiếng trước; 

-"Mẹ có chuyện gì sao? "

Như bị nói trúng tim đen Hàn phu nhân giật mình.Bà cố bình tĩnh lắc đầu không nói gì. Những cử chỉ đó đã lọt vào mắt Hàn Thiên Lâm.

Cử chỉ của mẹ càng khiến anh nghi ngờ hơn.

-"Nguyệt Lăng đâu rồi mẹ? "

Nghe cậu hỏi câu này mắt bà đỏ hoe. Đôi môi bà cắn chặt.

-"Thiên Nhi.. Mẹ...hic"

Nhìn thấy mẹ rơi nước mắt cậu giật mình hoảng hốt.Vội tới ôm lấy mẹ mình an ủi.

-"Có chuyện gì vậy? Mẹ nói con mới biết được chứ?

Bà lau nước mắt nhìn cậu nói:

-"Lúc nãy mẹ có nhờ con bé Nguyệt Lăng đi mua chút đồ gần nhà tới giờ mà chưa thấy nó về mẹ sợ nó có chuyện gì? "

Nguyệt Lăng gặp chuyện!! Anh không tin.

Anh không nói gì đi thẳng ra xe lái đi. Anh rất tức giận.

-----------------------

Cũng tại nơi đó có một chàng trai ngồi trên chiếc xe Audi xám thong thả lái xe.

Tựa đầu vô ghế đưa mắt ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.

Cuộc đời này quá nhàm chán đối với 1 thiếu gia như cậu. Tiền bạc, phụ nữ, sự nghiệp không có gì là anh không có.

Điều anh muốn vô cùng nhỏ nhoi nhưng không ai có thể đáp ứng được. Đó là Tình cảm gia đình.

Cái thứ tình cảm đó đã chết từ lâu trong lòng  Ngô Thừa Khúc.