Cậu Chủ Em Sai Rồi

Chương 51: Muốn Nghe Giọng Em




Bài báo cáo của Nguyệt Vy được thầy giáo đánh giá rất cao, cả lớp chỉ gồm ba bài được điểm 8 trở nên, trong đó bài của Nguyệt Vy có số điểm cao nhất-9,5.



Ngoại trừ ý tưởng và nội dung sát sao thực tiền thì thấy giáo còn coi trọng bài có ở phần minh họa bằng số liệu.



Thầy giáo hỏi cô bằng cách nào có thể tính ra được những con số chi tiết và sát sao như vậy?

Cũng may Nguyệt Vy đã lường trước vấn đề, câu trả lời của cô rất thuyết phục.



Hơn thế nữa, cô còn lên bảng lập bảng số liệu và vạch ra từng bước một những quy tắc thống kê số liệu Và dĩ nhiên, số điểm 9,5 khiến mọi người tâm phục khẩu phục.



Nếu như ngày đó Hoàng Phong không hướng dẫn cô, e rằng cũng khó đạt được kết quả này.



Suy đi ngầm lại một hồi, Nguyệt Vy cảm thấy mình nên cảm ơn Hoàng Phong một tiếng.



Đợi đến khi nghỉ tiết, nhân lúc không ai để ý, cô lên giấu điện thoại vào túi áo, đi ra ngoài định rằng sẽ nhắn tin cho Hoàng Phong cảm ơn hãn.



Nào ngờ, khi đi đến cuối hành lang, còn chưa kịp lôi điện thoại ra thì ai đó đột nhiên đẩy vai cô, lực mạnh đến mức làm Nguyệt Vy ngã chúi xuống đất.



Chiếc điện thoại trong túi áo rơi xuống đất.



Tiếp đó là tiếng cười hả hệ vang lên.



Hai đầu gối Nguyệt Vy dập mạnh xuống sàn, cô đau đến mức tải xanh mặt mày.





Còn chưa kịp đứng dậy thì ai đó lại dúi mạnh đầu cô, kèm theo đó là tiếng nói chua ngoa đanh đá: “Con nhỏ l lợm đáng chết này.



Tạo đã cảnh cáo mày một lần rồi mà vẫn không nghe lời tao?"

Tóc Nguyệt Vy bị năm mạnh về phía sau, mặt ngửa lên.



Da đầu truyền đến một trận tê dại đau đớn.



Ba bốn nữ sinh vây quanh cô, Nguyệt Vy nhận ra họ chính là đám người lần trước đã cảnh cáo cô tránh xa Nhật Tân.



Khóe miệng Nguyệt Vy giật giật, cô cười châm biếm.



"Các cô đánh tôi thế này, sẽ làm Nhật Tân thích các cô sao? Cho dù có đánh tôi đến chết.



cũng vô ích thôi.



Chả ai ưa nổi những loại người đanh đá chua ngoa như các cô đâu?”

Cô cười lạnh: “Bây giờ tôi đếm từ một tới ba.





nếu không thả tôi ra, tôi sẽ là lên cho toàn trường biết.



Sinh viên vừa mới vào trường đã dở thải côn đồ với sinh viên đàn anh đàn chị.



Để xem...!lúc đó, các cô sẽ như thế nào?" “Cô biết tôi là ai không?” Nữ sinh đang nằm tóc cô nở nụ cười nửa miệng: "Cô nghĩ tôi sợ sao? Tôi chính là Dương Thiên An ...!“Tôi không biết cô là ai, và cũng không quan tâm cô là ai."Nguyệt Vy lạnh nhạt nói.



Nhân lúc Thiên An đang ngây người, Nguyệt Vy vùng vẫy thoát ra.



Cô đứng lên trừng mắt nhìn từng gương mặt của từng nữ sinh xung quanh, giọng nói hờ hững không nhanh không chậm: "Muốn dở thói côn đồ cũng phải lựa chọn nơi thích hợp, muốn kiếm người bắt nạt cũng không nên vơ đại, đây là trường đại học không phải là đường phố hay chợ búa để các cô thích làm gì thì làm, còn tôi cũng phải là đồ chơi hay bạn bè ngang tranh với mấy cô để thích đánh thì đánh thích chửi thì chửi.



Còn nữa.



"

Nguyệt Vy quay sang nhìn thẳng vào mắt Dương Thiên An: "Còn cô...! đừng có đem gia thể hay địa vị gia đình ra để hù dọa tôi.



Cô đánh người còn đem gia đình làm bệ đỡ, vẻ vang nhi, nếu chuyện này đồn ra ngoài, thì không phải gia đình cô mất mặt đầu tiên sao? Hay cô nghĩ nhà trường sẽ dụng túng cho cô chỉ vì cô giàu có hơn người khác, nói cho cô biết, cô cứ thử động vào tôi một lần nữa xem sẽ có hậu quả gì? Tôi thế nào cũng là người bị hại, còn cô là chủ mưu trong mắt người khác.



Đến khi đó, xem người ta sẽ đánh giá có như thế nào? Đặc biệt là Nhật Tân, thử hỏi nó sẽ thích một người mà đến chị của nó cũng đánh không?

Ba bốn nữ sinh hoàn toàn bị khí thế của Nguyệt Vy làm cho ngây ngẩn.



Họ hoàn toàn bị vẻ ngoài non nớt của Nguyệt Vy đánh lừa.



Đúng là trống mặt không thể bắt hình dong.



Dương Thiên An là người ngạc nhiên nhất, nhưng đến khi nghe đến ba từ “chị của nó” thì không những ngạc nhiên mà còn sửng sốt.



Cô ta đứng im như tượng gỗ, hai mắt mở to, há hốc mồm

Nguyệt Vy không muốn đôi có thêm nữa, cô nhặt điện thoại lên, hiện ngang đi thẳng về phía trước.





Dương Thiên An lúc nãy mới hết ngây ngẩn, vội chạy lên cản bước Nguyệt Vy.



Khuôn mặt cô ta hiện rõ sự hoang mang: "Cô...!cô là chị của Nhật Tân thật sao?"

Nguyệt Vy cau mày, cô thở hắt ra một hơi: "Nghe này, tôi thật sự rất mệt khi chuyện riêng tư của tôi phải nói cho người khác.



Nhưng tôi hy vọng đây là lần cuối cùng các cô làm phiền tôi.



Tôi đúng là chị của nó, không phải ruột thịt nhưng tuyệt đối không phải là quan hệ như cô nghĩ.



Nếu cô thích Nhật Tân thì tốt nhất là thay đổi bản thân cho tốt, đừng có làm phiền cuộc sống của tôi.



Cô có đánh tôi, mắng tôi, hay làm gì, cũng không khiến nó thích cô chút nào đâu?”

Dứt lời, cô lách người sang, đi thẳng về phía trước.



Bỏ lại đám người Dương Thiên An đứng im như tượng go.



Một người nói: "Chị ta là chị của Nhật

Tân thật sao?”

Một người khác lại nói: “Nhìn cách chị ta nói không giống như đang nói doi?"

Người kia chen vào.



“Nếu như chị ta nói lại với Nhật Tân thì làm sao?” Dương Thiên An: “Tụi mày im hết có được không?"

Đến trưa, Nhật Tân sang rủ Nguyệt

Vy xuống căn tin.



Vừa nhìn thấy cậu em này, Nguyệt Vy không kìm được mà thở dài một tiếng.



Nhật Tân khó hiểu hỏi: "Chi sao thế? Sao lại nhìn em thở dài như thế?" Nguyệt Vy lắc đầu, bảo không có gì.



Nhật Tân bật cười, định khoác vai cô như mọi khi không ngờ Nguyệt Vy lại tránh ra.



Cậu ngây ngấn: "Chị, sao vậy? Giận em chuyện gì ư?

Căn tin trường học.



“Cái gì cơ?” Nhật Tân đập bản đứng bật dậy, căn tin rộn ràng bằng chốc im phăng phắc, ai nấy đều nhìn về phía bàn Nhật Tân và Nguyệt Vy.




Nguyệt Vy vội vàng bảo Nhật Tân ngồi xuống.



Đợi khi không còn ai nhìn về phía này nữa, cô mới nhỏ miệng lên tiếng: "Chị nói như vậy, em hiểu rồi chứ.



Cô bạn Thiên An kia của em hiểu lầm chủng ta là một đôi thì như vậy cũng có nghĩa là người khác cũng có thể nghĩ chúng ta là một đội.



Nên là “Nền là chị muốn chúng ta giữ khoảng cách có đúng không?” Nhật Tân nhìn thẳng vào mắt Nguyệt Vy, trong ánh mắt không giấu được sự buồn bã.



Nguyệt Vy bị ánh mắt cún con của Nhật Tân làm mủi lòng.



Vài sợi tóc rủ xuống trước vầng trán khôi ngô của cậu, làm tăng thêm nét tự nhiên hiện hòa trên gương mặt.





Nhìn kỹ một chút, không hiểu sao, Nguyệt Vy lại có cảm giác Nhật Tân rất giống Quốc

Anh.



Nhất là đôi mấy buồn bã ám đạm kia.



Cô ngày ngẩn một lúc, rồi thở dài, dịu giọng lại: "Không đến mức nặng nề như em nói.



Nhưng mà cũng là tốt cho em thôi, giúp em sớm có bạn gái một chút.



Với cả để người ta hiểu lầm cũng không tốt." “Thì cứ để cho người ta hiểu lầm đi.” Cậu nói.



Nguyệt Vy nhíu mày: “Chuyện đó.



không hay chút nào.



"Không hay là không hay chỗ nào? Em không muốn yêu đương bây giờ, không muốn có cô gái nào làm phiên em cả.



Cho nên chị không cần lo lắng vì chị mà em không có bạn gái.



Hơn nữa...!tại sao cứ phải để ý đến suy nghĩ của người khác trong khi họ đâu có để ý đến việc chúng ta nghĩ gì?” Ngừng một chút, cậu nghiêm túc nói: “Sau này, em sẽ luôn ở bên chị Không cho người nào có cơ hội bắt nạt chi nữa.



Tuyệt đối không

Trong mắt Nguyệt Vy bây giờ, dáng vẻ chính trực nghiêm chỉnh của Nhật Tân trông chẳng khác nào một đứa trẻ hiểu động tập tành làm người lớn cá.



Nguyệt Vy không nhịn được mà bật cười, cô đùa: "Em có ở bên cạnh chị 24/24 được không, lỡ như những lúc không có em bên cạnh người ta bắt nạt chị thì sao?” “Yên tâm...!Lúc đó chị chỉ cần nói tên em ra, người ta sẽ không làm gì chị cá."

Quả nhiên nghiêm túc không quá một phút.



Nguyệt Vy phì cười.



“Thôi được rồi.



Ghi nhận thành ý của em.



Nhưng mà sẽ không có ai bắt nạt được chị đâu.”

Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên.



.