Cậu Chủ Em Sai Rồi

Chương 38: Buông




Hôm nay tới trường, giờ giải lao, Nhật

Tân tới tìm cô.



Hai người ra ghế đá ngồi nói chuyện.



Sáng, khuôn viên trường ngập nắng ban mai, ánh nắng nhàn nhạt trải lên từng khóm hoa oải hương rung rinh trong gió, hòa lần trong bầu không khí dễ chịu là hương thơm nhẹ nhàng của cỏ hoa.



Nhật Tân đưa cho cô một hộp sữa dâu: “Uống đi.



Em nhớ ngày trước chị thích uống sữa vị dâu, nên mua một hộp.



Khẩu vị vẫn không thay đổi chứ Nguyệt Vy nhận lấy, mim cười nói: “Cảm ơn Tân

Nhật Tân không nói gì, ánh mắt cậu rơi trên miếng băng cá nhân màu vàng trên miệng cô, bộ dạng muốn hỏi nhưng rồi lại thôi.



Nguyệt Vy ngoan ngoãn uống hết hộp sữa, xong xuôi định đứng lên đi vứt thùng rác thì Nhật Tân đã nhanh hơn, cầm hộp sữa trên tay cô bỏ sang một bên.



Cậu cau mày, khuôn mặt hơi khó chịu: "Chị ngồi xuống đi.





Em hỏi chị chuyện này?"

Nguyệt Vy nghiêng mặt tránh ảnh mắt của Nhật Tân, bộ dạng có chút lúng túng: "Chuyện...!chuyện gì chứ?" “Vết thương trên mỗi chị là sao đây? Tân vận cầm cô sang, chăm chú nhìn xuống miếng băng cá nhân dân bên khóe miệng cô: “Đừng nói với em là do người đàn ông tối qua làm ra.



Cậu rít mạnh một hơi, khuôn mặt tối sầm lại.



"Chị nói đi, có phải hắn hay không?”

Nguyệt Vy lắc đầu: "Là chị không may ngã thôi." "Chị nghĩ em là trẻ lên ba đấy à?” "Thật là thật mà chị ngã xuống, sau đó không may đụng vào mép bàn thôi.” Cô biện minh.



Nhật Tân nheo mắt nhìn cô, khuôn mặt cậu càng lúc càng kề sát, Nguyệt

Vy theo bản năng ngứa đầu về phía sau, cậu lại áp tay vào gảy cô, buộc cô đối diện với ánh mắt của mình: “Chị nói dối.



Mỗi lần nói dối đều lập báp như vậy

Nguyệt Vy bị nói trúng tim đen, cô cúi đầu, mỗi run run: “Nhưng dù sao cũng không phải...!không phải như em nói." Cô không dám nói ra sự thật, nếu Nhật Tân biết chuyện không khéo lại đi tìm Hoàng Phong.



Đến lúc đó, cảng rắc rối hơn.



"Chị Nguyệt Vy.



Nhật Tân đột nhiên gọi tên cô kèm theo đó là tiếng thở dài não nề: "Nếu chị không muốn nói em cũng không ép.



Nhưng mà vẫn là cậu nói đó, nếu có ai dám bắt nạt chị, cử nói với em."

Nguyệt Vy đột nhiên cười một tiếng: "Nói với em làm gì? Để người ta bắt nạt luôn cả hai chị em mình à?" Nhật Tân rõ ràng đang nghiêm túc, nghe cô nói vậy cũng không kìm được mà cười theo: "Như thế cũng tốt chứ sao, có người bị bắt nạt cùng thì đỡ buồn hơn, có đúng không?"

Nguyệt Vy lườm Nhật Tân một cái: "Em chả bao giờ nghiêm túc quá một phút."

Nhật Tân nhíu mày: "Ở...!em nói nghiêm túc đó chứ?"


Nguyệt Vy thở dài: "Thôi, sắp vào học rồi, chị vào nha."

Thấy cô sắp đứng lên, Tân bèn níu cổ tay cô lại: “Em nói với chị một câu cuối thôi.”

Nguyệt Vy ngồi xuống ghế đá, nghiêng mặt nhìn cậu "Em nói đi Nhật Tân hít nhẹ một hơi, giọng cậu trầm ấm: "Chị không nên nhớ thương hay luyến tiếc tên bạn trai cũ đó nữa, anh ta không xứng

Dọc đường đi vào lớp, Nguyệt Vy vẫn luôn suy nghĩ về câu nói của Nhật Tân.



Tính đến nay đã gần một tháng Quốc Anh rời bỏ cô rồi.



Không một tin nhằn hồi âm, không một cuộc gọi giải thích, anh gần như bốc hơi khỏi cuộc sống của cô.



Một người vốn dĩ từng gắn bó, từng đồng hành, từng yêu sâu đậm vậy mà nói đi là đi.



Đêm đó, khi Hoàng Phong gọi điện cho Quốc Anh chính tại cô đã nghe thấy anh nói: "Nguyệt Vy chỉ là người yêu cũ của tôi...!

Bây giờ nghĩ lại mới thấy, thực ra cô đã ngu ngốc nhu nhược bao nhiều khi tin rằng Quốc Anh yêu có rất nhiều.





Hoàng Phong cũng từng nói, Quốc Anh căn bản không yêu cô thật lòng, nếu có đã không dễ dàng rời đi như vậy, nếu có đã không phũ phàng quay lưng như vậy.



Nhưng lúc đó, vì cho rằng Hoàng Phong muốn chia cắt cô và Quốc Anh nên mới nói ra những lời đó, nên cô chỉ chọn cách phủ nhận mà không hề tin tưởng.



Lâu dần, đến khi những đợi chờ mong mỏi của cô trở nên vô vọng, khi một người nữa lại nói với cô: "Không có người đàn ông nào nhẫn tâm bỏ rơi người mà anh ta thật lòng yêu thương cả." Có chăng thì tình không chặt, duyên không bên mà thôi.



Nguyệt Vy bước đi trên hành lang, vì mải mê suy nghĩ nên bất ngờ va phải vào một người, mùi nước hoa nồng nặc xộc vào mũi, rất khó chịu.




Nguyệt Vy bước lùi về sau vài bước, vậy mà vẫn không át được mùi hương nồng nặc đó.



“Đi đứng kiểu gì thế hả, không có mắt hay sao?” Cô gái bị va phải bực bội phủi phải trên áo, giống như vừa và phải một thứ gì đó bẩn thỉu lầm vậy.



Nguyệt Vy không muốn gây rối, cô nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi, tôi không cố ý.



Bạn có sao không?”

Xung quanh cô gái kia còn có vài nữ sinh khác, trồng cách ăn mặc và trang điểm đều tương tự nhau.



Vừa nhìn qua đã biết là con nhà giàu.



Đại học kinh tế thành phố S không phải dễ dàng mà vào được, một là quá giỏi, hai là quá giàu.



Mà thông thường những nữ sinh giàu có ở trường này luôn đi kèm với sự chảnh chọe kiêu căng

Mấy cô gái trước mặt cũng không ngoại lệ: "Tưởng xin lỗi là xong hả, có biết cô vừa mới và vào ai không?" Một cô gái tóc vàng đứng bên cạnh cất giọng chỉ chỏe.



Nguyệt Vy ngẩng mặt lên, bình tĩnh nói tiếp: "Thành thật xin lỗi.



Tôi không cố ý.




Mấy nữ sinh đối diện vừa nhìn thấy gương mặt Nguyệt Vy lập tức sững sở, cô nghe thấy tiếng thì thầm to nhỏ "Chị ta chính là Trần Nguyệt Vy, người mà Nhật Tân đã nắm tay ngày hôm qua đo, sáng nay còn ngồi trên ghế đá."

Sắc mặt cô gái bị va phải lập tức biến sắc, trừng lớn mắt nhìn Nguyệt Vy “Cô là Trần Nguyệt Vy?"

Nguyệt Vy ừm một tiếng: “Là tôi." Nữ sinh trước mặt vừa nghe xong, lập tức nhếch môi cười lạnh lẽo Hóa gương mặt Nguyệt Vy lập tức sững sở, cô nghe thấy tiếng thì thầm to nhỏ "Chị ta chính là Trần Nguyệt Vy, người mà Nhật Tân đã nắm tay ngày hôm qua đo, sáng nay còn ngồi trên ghế đá."

Sắc mặt cô gái bị va phải lập tức biến sắc, trừng lớn mắt nhìn Nguyệt Vy “Cô là Trần Nguyệt Vy?"

Nguyệt Vy ừm một tiếng: “Là tôi." Nữ sinh trước mặt vừa nghe xong, lập tức nhếch môi cười lạnh lẽo Hóa ra chỉ là một con nhỏ nhà quê" Ánh mắt sắc lẹm lướt từ trên xuống dưới đánh giá Nguyệt Vy: "Ngay cả hàng nhái cũng dám mặc đến trường"

Áo quần của Nguyệt Vy hiện tại đều do Hoàng Phong tự tay chọn, hắn biết cô hay mặc áo sơ mi và quần tây đi học, thế nên mua cho cô rất nhiều.



Cô không biết là hàng nhái hay hàng thật nhưng có lần vô tình nhìn thấy max giá của một chiếc áo thì lập tức ngày người.





Giá trị lên đến vài triệu.




Nhiều người tưởng rằng Nguyệt Vy mặc đồ nhái nhưng không biết rằng tất cả quần áo mà cô đang mặc là hàng thật giả thật.



Nguyệt Vy cũng không để tâm chuyện này lắm, với cô quần áo kín đảo lịch sự là được rồi.



Nhưng khi nghe nữ sinh tóc xoăn trước mặt nói như vậy cũng không kìm được bực bội trong lòng.



Cô ta rõ ràng đang dè bỉu cô.



Nguyệt Vy không muốn gây sự, muốn lách người qua đi vào lớp thế nhưng ba nữ sinh trước mặt lại chăn đường cô.



Nguyệt Vy thở dài một hơi: "Mấy người muốn gì?”

Cô gái tóc xoăn, xoắn xoăn lọn tóc, cười cợt nhìn Nguyệt Vy: “Vốn dĩ đã muốn tìm cô lâu rồi, nhưng không ngờ cô lại tự tìm đến

Nguyệt Vy đưa mắt nhìn thẻ sinh viên trên người đối diện, nhìn kĩ họ tên “Dương Thiên An”, sinh viên khóa 54 - tức là năm nhất, có xác định không quen người này, tại sao lại tìm cô.



Hóa ra lý do lại là: "Tôi cảnh cáo chị tránh xa Nhật Tân ra một chút, nếu không tôi sẽ cho chị biết tay.



Cô biết tôi là ai không?” Giọng điệu đầy thách thức.



Loại nhà giàu phách lối này cô gặp nhiều rồi.



Nguyệt Vy nhẹ giọng nói: "Tôi không cần biết các người là ai, cũng không quan tâm vì sao lại bảo tôi cách xa

Nhật Tân ra, nhưng làm ơn tránh đường, tôi đang vội không rảnh để nói chuyện với mấy người

Cô gái kia giận đến tím mặt, chỉ ngón tay giữa vào mặt Nguyệt Vy: "Cô dám...!Còn chưa nói xong, Nguyệt Vy đã chụp ngón tay cô ta gạt xuống, động tác rất nhẹ nhàng, nhưng rất dứt khoát.



"Làm ơn cư xử đúng mực, và tránh đường”

Ba nữ sinh kia giận như muốn phát điện lên, nếu không phải nhìn thấy thấy cô đi ngang qua có lẽ đã cho Nguyệt Vy một trận.



Trước khi rời đi, còn không quên liếc xéo cô một cái, cất giọng cảnh cáo “Cô chờ đó.".